Trước Ngày Gặp Em

Chương 9: Chương 9: Quả báo thường đến muộn




Một cuộc tình tan vỡ mấy ai lại không đau.Và ngày hôm nay,có lẽ Vân sẽ hiểu thấu nỗi đau mà cô đã từng gây ra cho chồng cũ.

Người ta thường nói “Sự phản bội không đến từ kẻ thù của ta,mà đến từ những người ta yêu thương nhất””,quả thật là không sai

Vân cầm chiếc cốc nước trên mặt bàn,đập thẳng xuống đất.Ánh mắt gằn đỏ nhìn về phía của Thành Nam

“Anh nói vậy là ý gì..”

“Anh nói là em và anh chia tay nhau đi..”

“Em đã bỏ rơi chồng em,con em để đến với anh vì

em yêu anh,vậy mà giờ anh lỡ đối xử với em như vậy sao,em không chấp nhận”

“Là em tự nguyện đến bên tôi,tôi không ép”

“Anh...”

“Em chỉ yêu tiền của tôi thôi”

“Anh dám mang tình cảm người khác ra đùa cợt như vậy sao”

“Chẳng phải em cũng từng tuyệt tình với chồng cũ như vậy,chẳng lẽ tôi nói sai”

“Anh....“.Cô Vân dường như cứng họng không thể nói lên câu

“Hạng đàn bà như em,chỉ để tôi vui đùa mà thôi,còn chuyện lấy làm vợ thì tuyệt nhiên,em mãi mãi không bao giờ có cửa”

“Anh dám sỉ nhục tôi”

“Anh chỉ đang nói sự thật thôi cưng à..”

Từng lời nói của Dương Thành Nam như những mũi tên găm sâu vào trong trái tim của Vân.Bị đá một cách không thương tiếc,Vân cảm thấy không còn chút tự tôn nào của bản thân,giá trị,nhân phẩm cũng bị hạ xuống.

[.......]

Chị Nhuần hôm nay phải đi kiếm khách từ sớm,dạo này ế ẩm,không có tiền gửi về quê nên cũng hơi lo lắng.

“Bố mẹ cứ cho con bé đi bệnh viện xem như thế nào?mai con lại gửi tiền về”

“Ừm,bố mẹ biết rồi”

“Mà đừng tiết kiệm quá làm gì nhé bố mẹ,cứ lo cho con hộ con nhé..”

Chuyện là bé con dưới quê của chị Nhuần bị ốm,sốt li bì mấy hôm không khỏi.Chị bận việc không về nhà được,mà giờ có về cũng chẳng có tiền,liền bất lực ở lại để kiếm chát vài hôm xem tình hình thế nào rồi lại tính tiếp.

Cái số phận của chị e rằng cũng hẩm hiu.Ở quê,xinh gái nết na yêu 1 anh ở làng bên,lúc yêu không sao,lúc cưới về thì bao nhiêu chuyện xảy ra,hết mẹ chồng,em chồng gây áp lực,rồi lại đến chồng.Suốt ngày chìm trong rượu chè,cờ bạc có quan tâm đến vợ và con cái.Cứ hễ thấy chị là hắn lại ra đây đánh,chửi đồ ăn hại,của nợ..

Chị Nhuần ấm ức quá,mới quyết định li hôn,sau một thời gian nhì nhằng mãi mới dứt ra được.

Định lên Hà Nội làm thuê,nhưng không ngờ lại dính phải cái nghề làm “Đĩ“..

Đã nhiều lần chị định từ bỏ,nhưng lại do tha hoá hết ý chí,ngựa quen đường cũ lại nhắm mắt làm ngơ,tiếp tục làm đĩ.

Đối với chị Nhuần,“Đĩ cũng là một cái nghề“..Dù sao chị cũng dùng sức mình,thân thể mình để kiếm tiền,chứ không phải ngửa tay xin tiền ai lên không việc gì phải hổ thẹn.

“Làm đĩ lấy tiền nuôi con liệu đáng được trân trọng”

Nhiều lúc chị nghĩ,nếu ở quê mà biết chị làm cái nghề này thì chắc chị chẳng còn đường trở về quê nữa.Nên thôi,mặc kệ cho cuộc đời đến đâu đó thì đến.

Phụ nữ đúng là khổ trăm bề.Độc thân là công chúa,kết hôn xong thành con ở không lương.Đúng là phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng.

[....]

Đồnng hồ đã điểm 18:00,Lan đợi mãi không thấy ai đón bé Na

Bà Hồng và Ông Tân thì có việc ma chay phải về quê gấp,có báo với Hùng là không đón được bé Na,ấy vậy mà,anh bận bịu công việc quên mất.

Lại 1 tiếng trôi qua,vẫn không thấy ai đến đón,lan liền đưa bé ra quán ăn bên cạnh trường mầm non.

“Na ăn cháo cô đút cho nhé”

“Bố con bao giờ đến vậy”

“Chắc sắp tới rồi,con ăn hết bát này là bố sẽ đến”

Lan mỉm cười,thổi nhẹ từng thìa cháo đút cho Bé Na

Hùng mới sực nhớ phải đón con,liền vội vàng phóng xe

Đến nơi,anh thấy hình ảnh Cô Lan tận tuỵ đút cháo,chăm sóc cho con gái của mình,trong tâm trí có chút ấn tượng.

“”Hoá ra trên đời này còn có người chăm sóc tốt hơn cả mẹ ruột của nó..”

Trong đầu anh có duy nhất một suy nghĩ như vậy.

Anh nhanh nhóng di chuyển về hướng cô và Con

“Tôi xin lỗi,giờ mới đến được bé Na”

Lan trong lòng không chút cảm thấy khó chịu về lời biện minh ấy

“Anh đến là tốt rồi,tôi vừa cho bé Na ăn xong”

“Cảm ơn cô..”

“Vậy giờ không có việc gì nữa tôi xin phép về trước”

“Nhà cô ở đâu?tôi sẽ đưa cô về”

“Không,cần phiền đến anh đâu,tôi tự về nhà là được rồi”

“Không sao,dù gì cũng tiện đường”

Trước lời nói nhiệt tình của Hùng,Lan khó lòng mà có thể từ chối

Chiếc xe ô tô từ từ lăn bánh,bé Na lại ngủ thiếp trên tay của Lan,một vòng tay bình yên và ấm áp như vòng tay của mẹ

“Có một chuyện này tôi không biết có nên hỏi không”

Lan bắt lời trước

“Cô có thể nói”

Ngập ngừng 1 lát,cuối cùng cô cũng quyết định nói

“Mẹ Bé Na đi đâu vậy anh”

“Sao cô lại hỏi như vậy”

“Có lần bé Na kể cho tôi,con bé có vẻ buồn lắm,với cả còn nhờ tôi đi tìm mẹ cho bé”

“Tôi và mẹ bé Na đã li hôn rồi,cô ấy giờ cũng có hạnh phúc mới,tôi không muốn cho con bé biết”

“Vậy là anh gà trống nuôi con trong thời gian vừa qua,cho tôi xin lỗi,tôi không cố ý nhắc lại chuyện đó”

“Cũng bình thường mà,không phải chuyện to tác. Gì nên cô không cần cảm thấy có lỗi”

“Cảm ơn anh..”

“Bé Na có vẻ rất quý mến cô thì phải,cô biết nhiều lần kể cho tôi nghe về cô”

“Vậy ạ,có đôi chút”

“Tôi có thể nhìn thấy cô là một người rất ấm áp”

Hùng nhanh tay đánh lái dừng xe tại ven đường,quay mặt sang phía của Cô Lan,nhìn thẳng vào mắt cô bằng tất cả sự chân thành và can đảm

“Vậy cô có muốn làm mẹ của con tôi không”

Ánh mắt của cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên,toàn bộ cơ thể tê cứng sau khi nghe lời nói ấy của anh Hùng.

“Anh nói cái gì cơ...”

Liệu đây có phải là sự khởi đầu cho tình yêu sắp tới?

Một tình yêu trọn vẹn, một tình yêu đơn giản nhưng chung thủy là mong muốn của mỗi người khi yêu. Thế nhưng, có những định mệnh mà khiến mỗi con người ta lại cẩm thấy đau khổ tột cùng. Nhưng không vì vậy mà ta lại mất hết niềm tin vào tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.