Lan ngồi một mình lạnh lẽo trong căn phòng giam,cả đêm cô không thể chợp mắt,tại sao lại đổ hết tội lên đầu của cô.
Lan khóc,khóc những giọt nước mắt của sự bất lực,oan ức mà không thể nói
“Na ơi,cô xin lỗi vì đã không bảo vệ được con”
“Cô sẽ mạnh mẽ,chiến đấu để tìm ra hung thủ thực sự “
Hùng do có sự quen biết với điều tra viên lên đã nhờ được anh ta cho gặp Lan
Gạt đi nỗi đau mất con gái,giờ anh phải tìm ra hung thủ thực sự để trả giá cho mọi hành động mà hắn ta đã làm.
Lan tiều tuỵ bước ra khỏi phòng tạm giam,mặt đối mặt với Hùng
“Em còn điều gì muốn nói với tôi không””
“Cho dù có nói gì,lời nói cũng trở nên không còn quan trọng nữa”
“Em là hung thủ thực sự”
“Nếu anh tin đó là sự thật”
“Tại sao em lại không phủ nhận hả Lan”
“Dù có nói gì các người đâu có tin tôi,các người đâu có quan tâm thật giả ra sao,tôi sẽ chống mắt nên để xem hung thủ thực sự là ai,có chết tôi cũng nhất định tìm ra.Tôi sẽ không để bé Na chết một cách oan uổng và tôi phải chịu tội thay những việc mà tôi không làm”
“Chẳng phải anh trai em cũng từng đi tù sao,tính cách của em,tôi nghĩ đã ảnh hưởng 1 phần từ anh trai “
Lan không kiềm chế nổi mà đưa tay tát thật mạnh vào mặt của Hùng
“Anh không được động đến anh trai tôi”
Anh lao vào cô,hai đôi tay rắn rỏi bóp chặt vào bả vai cô
“Tin tôi đi,tôi đã từng rất thích em nhưng,nếu em là thủ phạm thực sự có liên quan đến cái chết của con gái tôi sẽ khiến em sống không bằng chếtt”
“Em nhớ tôi từng nói gì với em không?em có thể làm tổn thương tôi,nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương con gái tôi.Em có thể nói dối tôi nhưng tuyệt đối không được phản bội tôi.”
Anh bước đi lạnh lùng để mặc cô cô đơn nhỏ bé đứng đó.Không ai tin cô cũng không ai bên cạnh an ủi cô.Cô cảm thấy tuyệt vọng...
Anh Trọng cũng không thể vào thăm cô ngay lúc này.Chị Nhuần cũng lo lắng không kém,đành bất lực ngồi chờ kết quả điều tra từ cảnh sát
[.....]
Hùng về nhà,nhìn xung quanh một lượt,hiệnn trường vẫn bị nghiêm phong,nhưng anh vẫn cố tình đi vào để tìm kiếm chút kỉ niệm của con gái
Căn phòng bé nhỏ tràn ngập búp bê của bé Na khiến anh không thể kìm chế nổi mà rơi nước mắt.
Bàn tay khẽ ôm nhẹ vài con búp bê dễ thương
“Bây giờ chắc con lạnh lắm phải không”
Từng nét vẽ có phần vụng về trên bức tranh đang được vẽ dở dang vẫn nằm trên bàn học
Có ba-có mẹ-có con...anh chưa từng mang lại cho con một gia đình hạnh phúc?anh nhắm mắt nhớ lại những lời nói thơ ngây của con bé
“Tại sao ba không cưới cô Lan”
“Con thích cô ấy sao””
“Vâng,thích lắm”
“Nói cho be nghe lí do nào”
“Cô ấy thương con,thương ba và cô ấy không giống mẹ””
Lan trong lời kể của cô bé giống như một thiên thần vậy.Đúng,lan nhất địnnh không thể là hung thủ đưoc,tiếng chuông điện thoại làm Hùng thoát khỏi những suy nghĩ ấy.
“Alo,tôi nghe. Đây”
“Cậu hãy đến nhà xác bệnh viện 1 chuyến đi,tôi có cái này cần cho cậu biết,liên quan đến gia đình cậu và bé Na”
“Được”