Xa xa có giọng ca Giáng sinh vọng lại.
Hạ Đình Vãn không nhớ rõ mình đã ngồi trên mặt đất bao lâu. Y chậm rãi ngồi dậy, sau đó đứng trước cửa sổ nhìn trung tâm thành phố H cách bên bờ. “Chíu” một tiếng, pháo hoa rạch ngang bầu trời, để lại một vệt sáng lấp lánh.
Wechat bỗng truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới. Hạ Đình Vãn chậm chạp cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình, chỉ thấy người gửi đến theo thứ tự là Kỷ Triển và Chu Ngưỡng.
Kỷ Triển: [Tôi đã quyết định xong rồi, ha ha, sau khi nghĩ thông suốt bỗng cảm thấy hết thảy khoáng đạt thật đấy. Cảm giác này mẹ nó thoải mái quá đi. Buổi concert sắp bắt đầu rồi, Đình Vãn, tôi phải lên sân khấu hát đây, chúc anh Giáng sinh vui vẻ, casting thuận lợi.]
Chu Ngưỡng: [Link weibo] Kỷ Triển chia sẻ bài viết của chúng ta rồi! Trên mạng đã triệt để bùng nổ! Nói Kỷ Triển là người biết chuyện lại đăng bài ủng hộ cậu, nhất định lần này tổ chương trình phải trả lời!
Hạ Đình Vãn cúi đầu ấn mở bài viết, chỉ thấy Kỷ Triển dùng tài khoản weibo của mình share lại bài so sánh dài của tài khoản mê phim kia, bên trên chỉ kèm theo một câu rất đơn giản: Chỉ cầu không thẹn với lương tâm.
Hạ Đình Vãn nhìn một hàng chữ này trên màn hình, mãi mà không dời mắt.
Sau đó y bỗng nhặt chiếc nhẫn phỉ thúy lên để vào túi rồi đi đến đại sảnh mặc thêm áo ngoài, nhanh chân rời khỏi Hương Sơn, không quay đầu lại.
…..
Đêm đã khuya, nhưng quảng trường Thiên Mậu giữa trung tâm thành phố H vẫn là biển người huyên náo.
Không chỉ vì đêm nay là đêm Giáng sinh, mà còn vì đây là nơi tổ chức buổi concert cá nhân đầu tiên của Kỷ Triển — chàng ca sĩ về nước.
Sân vận động khổng lồ phía sau quảng trường Thiên Mậu có sức chứa gần mười nghìn người. Nhưng một tháng trước khi buổi concert diễn ra, vé đã bán sạch, còn rất nhiều fan hâm mộ của Kỷ Triển không thể giành được vé trong trận chiến ấy.
Thế nên phòng làm việc của Kỷ Triển đã làm một thử nghiệm rất gan dạ, là mua bản quyền toàn bộ tám màn hình LED lớn trên các tòa nhà cao tầng bốn phía quảng trường Thiên Mậu trong đêm đó, để phát sóng trực tiếp buổi concert bên trong sân vận động.
Hành động này càng khiến bầu không khí đêm Giáng sinh hoàn toàn sôi trào.
Toàn bộ quảng trường Thiên Mậu trở thành một biển người cuồng hoan, những người trẻ tuổi đội mũ Giáng sinh, trong tay phất lightstick, lắc lư theo nhịp trống đinh tai nhức óc.
Lúc Hạ Đình Vãn một mình chạy đến quảng trường Thiên Mậu, buổi concert đã đến gần cuối.
Biển người rộn ràng náo nhiệt vây quanh y như từng lớp sóng, y tựa nương theo cơn sóng đó, dần dần chuyển vào chính giữa.
Trong đám người cuồng nhiệt, không ai chú ý đến y.
Trên màn hình LED rộng lớn bốn phía đều là khuôn mặt đặc tả của Kỷ Triển, cậu đang đứng chính giữa sân khấu.
Chàng trai trẻ yêu âm nhạc nồng nhiệt kia đã nhuộm tóc thành màu xanh xám cuồng dã. Cậu ghé vào micro, nói bằng giọng trầm khàn: “Tôi rất luyến tiếc mọi người, nhưng dù sao buổi concert này cũng phải có giây phút kết thúc. Bây giờ tôi muốn hát một bài cuối cùng. Đây không phải là ca khúc tôi viết, cũng không phải là bài hát tiếng Trung, nhưng đối với tôi vào giờ phút này, nó lại có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Ha ha, tôi nghe dưới sân khấu có người nói là bài Jingle Bell. Nhưng tiếc quá, không phải là bài này. Đoán thử nữa xem nào?”
Nói đến đây Kỷ Triển nháy nháy mắt nở một nụ cười nghịch ngợm, sau đó âm thanh cũng chậm rãi vang lên.
Ban đầu vẫn chỉ là những tiếng gào nhỏ vụn lẻ tẻ trong sân vận động, sau đó, trong tiếng nhạc nền, những tiếng thét chói tai của khán giả dần to hơn, trở thành tiếng động như sóng cuộn biển gầm.
Cuối cùng Kỷ Triển giơ micro về phía khán đài, người bên dưới và những người xem đang chen chúc cạnh Hạ Đình Vãn bất giác cùng hô lên một tiếng “It’s my life!!!”
Kỷ Triển cười thỏa mãn, cậu bỗng mở rộng tay giơ thẳng lên trời, sau đó gào to vào micro: “Bon Jovi — It’s my life!”
Trong nháy mắt đó, âm thanh bỗng lớn đến nỗi đinh tai nhức óc, nhịp trống nương theo tiếng thét chói tai vang vọng khắp thành phố H.
Trong đêm đông, Kỷ Triển vẫn mặc một chiếc ba lỗ không tay màu đen, trên cổ vẫn là chiếc choker màu bạc họa tiết báo săn quen thuộc. Dáng vẻ ôm ghi ta điện lắc lư đầu một cách cuồng dã của cậu quyến rũ đến điên đảo chúng sinh.
“It’s my life
It’s now or never,
I ain’t gonna live forever
I just wanna live while I’m alive...”
Giọng của Kỷ Triển khàn khàn và từ tính, cậu gào thét, lúc hát đến cuối bài giọng đã gần như vỡ ra.
Nhưng đến lúc này, giọng có hoàn mỹ hay không đã không quan trọng, ngọn lửa sinh mệnh của cậu dường như đã triệt để cháy bùng. Cảm xúc Rock vừa thô ráp vừa hoang dã, dường như trời đêm cũng nhiễm sắc đỏ tươi.
Giây phút này Hạ Đình Vãn cũng giống như hàng nghìn fan ca nhạc đang chen chúc trên quảng trường Thiên Mậu, cùng say mê ngắm nhìn Kỷ Triển đứng giữa sân khấu trên màn hình LED.
Trong nháy mắt đó, trước mắt y hiện lên những cuộc gặp gỡ, những con người đã từng đến trong cuộc đời mình.
Ôn Tử Thần, người từ đầu đến cuối bị tiền tài và ham muốn quấn lấy; Hình Nhạc, chàng trai đã từng hừng hực dã tâm giờ lại mệt mỏi bất kham; Kỷ Triển, người đam mê ca hát không thẹn với lương tâm.
Còn cả Tô Ngôn, Tô Ngôn một mình trốn trong bệnh viện viết thư cho y, Tô Ngôn vẫn luôn sợ hãi, vẫn ám ảnh bởi câu chuyện “Mèo mẹ ăn con”.
Y nhớ đến tiểu thuyết “Tìm”. Đó là đêm cuối cùng trong hành trình tìm kiếm của Cố Phi, cậu đã nhìn thấy Từ Vinh, cuối cùng cũng quyết định buông tay rời đi.
Chính đêm đó, một chàng trai câm không nói thành lời đã nghe toàn bộ một buổi biểu diễn Rock.
Cái đêm cậu quyết định rời khỏi phương Bắc là tĩnh lặng.
Cố Phi quay người, trên lưng đeo chiếc ba lô màu lam xám cũ nát, bước đi không hề quay đầu lại.
Quyết định kia yên lặng đến thế, nhưng trong lòng cậu lại tựa như một buổi nhạc Rock long trời lở đất.
Hạ Đình Vãn nghĩ, mình cũng vậy.
Y mở tay ra, thành kính đeo chiếc nhẫn phỉ thúy vẫn nắm trong lòng bàn tay lên ngón áp út bên trái, sau đó giơ cao cánh tay theo nhịp trống.
Trong khoảnh khắc đó, pháo hoa rực rỡ nở rộ ở chân trời.
Hạ Đình Vãn ngẩng đầu lên, nước mắt nóng rẫy bỗng tuôn rơi mãnh liệt, nhưng trên môi y lại nở nụ cười rạng rỡ đầu tiên sau rất nhiều ngày qua.
Trên con đường đời gập ghềnh trắc trở này, y, Cố Phi, và tất cả mọi người.
Cuối cùng họ cũng tìm được đáp án từ trước đến giờ mình vẫn muốn tìm —Phải đối mặt với thế giới ra sao.
Đáp án là, phải đối mặt với chính bản thân mình thế nào.
Y không trường sinh bất tử, nên muốn sống trọn phút giây hiện tại.
Y sẽ mắc sai lầm, sẽ yếu đuối.
Nhưng trong buổi tối hôm ấy, những bối rối và đau khổ của một người đàn ông trưởng thành rốt cuộc cũng hoàn toàn rời bỏ y.
Y đã không còn cần chở che và dẫn đường.
Y có thể bảo vệ người mình yêu, có thể đối mặt với hết thảy.
Y sẽ bình thản bước tiếp trên thế gian này, sẽ phải thỏa thuê —
Để sống, để yêu, để nắm tay Tô Ngôn, và sẽ không còn buông ra nữa.
…..
Sáng sớm mùa đông u ám mà vẫn thật dịu dàng.
Một tia nắng ấm xuyên qua tầng mây dày chiếu trên mặt tuyết trắng xóa, một nửa thế giới này đang hòa tan, nửa còn lại vẫn ngưng tụ.
Hạ Đình Vãn ra khỏi phòng làm việc của Chu Ngưỡng, sau đó ngồi xe Triệu Nam Thù đi đến nơi casting.
Y mở cửa sổ xe ra một khe nhỏ, hít thở luồng không khí lạnh lẽo mà nhẹ nhàng khoan khoái, trên mặt nở một nụ cười hờ hững.
Đây là một buổi sáng thật đẹp.
Lúc nãy, khi y đến tìm Chu Ngưỡng đã nhận được một tin tức tốt.
Rốt cuộc tổ chương trình “Trên đường” không chịu nổi áp lực, đã đăng một bài thanh minh trên weibo: Vì để tạo ra điểm hot mà video thứ hai kia đã cắt ghép sai, đã mang lại ảnh hưởng tiêu cực to lớn cho Hạ Đình Vãn. Bởi vậy chương trình chân thành xin lỗi Hạ Đình Vãn, cũng xin lỗi vì đã lừa dối công chúng.
Chu Ngưỡng cực kỳ vui mừng cho Hạ Đình Vãn thấy dư luận triệt để đảo ngược trong vòng một đêm, ngay cả chuyện y mắc bệnh ngôi sao trước đó cũng tiện thể bị lật lại.
Hạ Đình Vãn cười cười, nhưng y lại nói một vài lời với Chu Ngưỡng, khiến trong nháy mắt sắc mặt hắn sầm xuống, phản đối ngay lập tức.
“Nhưng tôi đã quyết định rồi.”
Hạ Đình Vãn nói một cách bình thản và kiên định.
Sau khi thông báo cho Chu Ngưỡng và vừa có một cú chuyển mình đẹp đẽ ngoạn mục trước dư luận, sáng sớm hôm đó, Hạ Đình Vãn công bố một đoạn video trên weibo cá nhân.
Y mặc chiếc áo len trắng tinh ngồi trước bàn, vết sẹo trên mặt không hề che phủ bất cứ thứ gì, khuôn mặt có hơi tiều tụy tái nhợt, trên ngón tay áp út trái có đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy không mấy nổi bật.
Trong video, y đối mặt với ống kính để công bố chân tướng bị vùi lấp với công chúng.
“Sáu tháng trước, vụ tai nạn lái xe khi say rượu của tôi không chỉ để lại một vết sẹo xấu xí trên mặt mà còn gây ra tổn thương vĩnh viễn cho thị lực của một cậu bé. Vì lỗi của đối phương là vượt đèn đỏ, mà nồng độ cồn lái xe khi ấy cũng không đến mức vi phạm, nên cuối cùng tôi không phải chịu trách nhiệm hình sự. Nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn nợ công chúng một chân tướng, sáu tháng trước tôi đã chọn cách lợi dụng sức mạnh tiền bạc để vùi lấp chân tướng này. Tôi vẫn luôn trốn tránh khiển trách của xã hội mà mình đáng nhận, tôi cũng chưa từng thật sự dũng cảm đối diện với lỗi lầm của mình. Sáu tháng đã qua, tôi hi vọng vẫn chưa muộn để tỉnh ngộ.”
Y nghiêm túc nói: “Hành vi của tôi đã trái với đạo đức xã hội, vô trách nhiệm và vô cùng ích kỷ. Ngoại trừ những lời xin lỗi và bồi thường riêng tư cho người bị hại, tôi cho rằng mình cũng đã tạo thành tác động tiêu cực lớn đến xã hội. Tôi nghiêm túc quyết định, từ nay về sau tôi sẽ quyên bảy mươi phần trăm thu nhập ròng mỗi năm cho việc tuyên truyền không uống rượu khi lái xe. Các chi tiết về khoản chi sẽ được phòng làm việc của tôi công bố vào cuối mỗi năm. Tôi không đòi hỏi công chúng sẽ thông cảm cho mình, nhưng hi vọng mọi người sẽ giám sát tôi, để tôi có thể đối mặt với sai lầm của mình, cho tôi một cơ hội để bồi thường.”
Nói đến đây, Hạ Đình Vãn nghiêm túc đứng lên khom người thật sâu với ống kính: “Xin lỗi.”
Chu Ngưỡng không đồng ý với quyết định của y, đương nhiên hoàn toàn là vì cân nhắc đến lợi ích.
Tô Ngôn đã đồng ý từ chức để đổi lấy việc tập đoàn Hanh Thái khống chế Diệp Bỉnh Văn, nghĩa là chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài. Thừa nhận vào lúc này giống như đột nhiên chắp tay nhường thành quả thắng lợi sau khi giành chiến thắng một trận đánh gian khổ.
Huống chi áp lực to lớn của dư luận có thể sẽ ảnh hưởng đến việc chọn diễn viên của “Tìm”. Một khi phía đầu tư cho rằng hình tượng của Hạ Đình Vãn quá mức tiêu cực, có lẽ sẽ coi nhẹ diễn xuất mà chọn Thời Miểu, người có hình ảnh tốt hơn.
Về lý trí, có mười nghìn lý do để Hạ Đình Vãn không làm cái việc vô ích này.
Nhưng y vẫn nghe theo lòng mình.
Đến cuối cùng, quyết định này thậm chí không liên quan đến Tô Ngôn.
Y không chọn cách lợi dụng Hình Nhạc, cũng không trốn tránh lương tâm mình.
Đối mặt với lỗi lầm là việc chỉ liên quan đến cá nhân của y, là một sự kiện cực kỳ quan trọng trong con đường trưởng thành của y.
Dù có vượt qua gai nhọn hiểm trở, dù có từ bỏ hết thảy trước mắt, y cũng sẽ bình thản trưởng thành.
Sau khi công bố video, Hạ Đình Vãn không hề nhìn ngôn luận trên mạng dù chỉ một chút.
Trên đường đi đến chỗ casting “Tìm”, y nghiêm túc gõ một đoạn văn cho Tô Ngôn, sửa chữa rất nhiều lần, cuối cùng dùng wechat gửi đi.
Đó là chuyện cuối cùng y làm trước khi đi thử diễn…
“…Tiên sinh, chúng ta đã yêu nhau sáu năm, em nhận được 138 lá thư tình anh viết, nhưng chưa bao giờ viết lại cho anh.
Bởi vì so với anh, tài năng của em thực kém cỏi. Nhưng sau khi đọc xong thư để lại, em biết mình phải chọn phương thức quen thuộc của anh để nói rõ với anh.
Em nghĩ khi nhận được thư này, chắc có lẽ anh đã thấy tin tức em thừa nhận mình say rượu lái xe khiến người bị thương nhỉ. Dù thế nào đi chăng nữa, xin anh đừng cảm thấy đây là hi sinh em làm vì anh.
Em không hề nghĩ như vậy.
Trên thực tế, mấy năm qua em chưa từng có được cảm giác trút hết gánh nặng như lúc này, đây là quyết định chính xác nhất mà em đã từng làm.
Tiên sinh, ở trong thư anh có hỏi em, em có trách anh không.
Ban đầu khi mới tìm kiếm anh, đúng là em có trách anh, không chỉ trách, trong vài khoảnh khắc em cũng hận anh.
Lần đầu tiên em hiểu rõ, kỳ thực anh không hề hoàn mỹ.
Anh chẳng hề dũng cảm, thậm chí có lúc còn hèn nhát. Hèn nhát vì biết rõ em sẽ đau khổ đến thế nào, vậy mà vẫn đẩy em ra một mình trốn đi.
Anh yêu em, vừa vô tư vừa ích kỷ. Không phải anh không cần hồi báo, mà chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn khát vọng.
Anh không phải là người đàn ông mạnh mẽ không gì không làm được mà em đã từng ảo tưởng, anh không thể bảo vệ em chu toàn, anh vẫn luôn làm sai, anh không có cách nào đưa em vượt qua tất thảy nhân sinh gồ ghề và hiểm trở.
Nhưng mà, sau tất cả những chuyện này, em lại càng yêu anh hơn dĩ vãng.
Em không viết được nhiều câu tình tứ như vậy, em chỉ biết là — Tiên sinh, anh đã trở nên chân thật, chân thật đến mức vừa nhắm mắt là dường như em có thể ôm chặt lấy anh.
Bởi vì cho đến bây giờ em mới hiểu được ý nghĩa của lời tuyên thệ khi chúng ta cầm tay nhau kết hôn.
Dù bần cùng hay sang giàu, dù ốm đau hay mạnh khỏe, chúng ta đều phải yêu thương nhau, không rời không bỏ, đến chết không buông.
Anh còn nhớ không anh.
Anh còn nhớ anh đã nhìn vào mắt em và nói — Till death do us part không?
Tiên sinh của em, em sẽ vĩnh viễn là chú chim công bé nhỏ của anh.
Em sẽ mãi ở trong ngực anh, sẽ ngưỡng mộ anh trước sau như một, sẽ yêu anh.
Mà nếu như trong cuộc đời có khoảnh khắc nào đó yếu ớt vô lực, liệu anh có thể cũng làm chú mèo của em, yên lòng vùi trong ngực em, để em bảo vệ anh được không?
Em vẫn luôn tôn trọng quyết định của anh, giống như em đã từng tôn trọng việc anh muốn rời khỏi Hanh Thái đi tìm ý nghĩa của cuộc sống.
Nhưng hôm nay thì không.
Không phải em yêu cầu anh, mà em đang cầu xin anh.
Xin anh hãy nhìn em trưởng thành đi.
Xin anh hãy nghĩ đến lời thề đến chết không rời của chúng ta, xin anh hãy nhặt lấy dũng khí nắm tay em đi vào hôn nhân của năm năm trước, xin anh… Hãy cho em cái quyền được đường đường chính chính làm bạn đời của anh.
Em yêu anh, Tô Ngôn.
Chờ anh hồi âm.”
………..
Lúc đến căn gác nhỏ dùng để casting, Thời Miểu đã diễn xong phần của mình. Nhưng cậu vẫn chưa đi, vẫn đang chờ để xem y diễn.
Hạ Ngôn Tây, Hứa Triết và Lục Tương Nam đều ngồi đằng kia chờ Hạ Đình Vãn.
Lúc y vào toilet để chuẩn bị, Lục Tương Nam theo vào, mở miệng hỏi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Anh đã thấy thứ em đăng lên mạng rồi, giờ phút mấu chốt này…”
“Sư huynh, đó là quyết định mà em đã nghĩ kỹ rồi. Việc diễn thử em sẽ dốc hết toàn lực, nếu như bên đầu tư vẫn cảm thấy em không tốt thì đó chính là không có duyên phận.”
“….” Lục Tương Nam nhất thời im lặng, sau đó tiếp tục nói: “Có muốn anh kể vắn tắt xem Thời Miểu diễn thế nào không?”
“Không cần đâu anh.” Hạ Đình Vãn dùng khăn giấy lau khuôn mặt ướt nhẹp vì vừa dùng nước lạnh để rửa. Nụ cười y rất nhạt, cũng bình tĩnh đến lạ: “Em diễn phần của mình là được rồi.”
Lục Tương Nam nhìn y, nhất thời vẻ mặt cũng có chút vi diệu. Anh không nói thêm gì nữa, chỉ bước ra với Hạ Đình Vãn.
….
Một tiếng tanh tách vang lên, máy quay bắt đầu khởi động….
Hạ Đình Vãn không hề điều chỉnh trạng thái. Y cứ tự nhiên đeo một chiếc ba lô màu lam xám đứng trước cửa căn gác xép, giống như y sinh ra là để ở trong không gian này.
Y đặt tay lên cửa gỗ cũ nát của căn gác, “Kèn kẹt” đẩy ra một khe nhỏ.
Nắng sớm chiếu rọi qua khe cửa kia thành một tia sáng.
Mãi đến khi một cơn gió lạnh thổi qua khiến bụi bặm trên khung cửa bay rào rào xuống, Hạ Đình Vãn mới dè dặt đẩy toàn bộ cửa ra, giống như sợ quấy rầy căn phòng đã lâu không có người ở.
Trong căn gác chật hẹp ẩm ướt, hết thảy bài trí đều vẫn còn nguyên như lúc y rời đi. Chiếc giường đơn màu xanh da trời phủ một lớp bụi, ánh mắt y chậm rãi chuyển từ đầu giường đến cuối giường.
Y nhớ đến cái đêm mưa phùn rả rích sáu năm trước, trong căn gác cũ kỹ, ngay cả bóng đèn cũng sắp hỏng, cứ chớp tắt lóe lên từng hồi.
Giữa không gian chập chờn tối sáng, y say đắm vuốt ve đôi môi của Từ Vinh. Đôi môi ấy mỏng, ngập tràn phong tình cuốn hút, giống như nhạc cụ rung động lòng người nhất trên thế gian, dù y chưa từng được nghe âm thanh của nhạc cụ nào.
Y đi đến cuối giường, chiếc giá vẽ màu xanh quân đội vẫn nghiêng ngả đứng ở đó. Từ Vinh thích nhất là dựa vào bên cửa sổ, một chiếc bút giắt bên tai, sau đó vừa nhìn y một cách lưu manh vừa vẽ tranh.
Y không kìm lòng nổi, vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve giá gỗ thô ráp.
Lớp bụi tích tụ qua nhiều năm dính lên ngón tay y, y vô thức hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên do dự. Cuối cùng vẫn không thổi đi, chỉ dịu dàng để ngón tay xuống.
Nơi này không hề thay đổi, khắp nơi đều là vết tích của Từ Vinh.
Từ Vinh anh tuấn xiết bao, nói năng thật ngọt ngào, trong xốc nổi lại có đáng yêu.
Y đã tìm Từ Vinh kia sáu năm.
Đến cuối cùng lúc trời xui đất khiến tìm được, lại phát hiện bóng dáng Từ Vinh kia đã trở nên mờ nhạt trong năm tháng ngắn ngủi tuần hoàn vô tận.
Mà đứng trước mặt y bây giờ là một gã đàn ông bình thường có cái bụng bia ưỡn ra, trên mặt là vẻ áy náy và biết xem xét thời thế.
Cuộc đời không còn một sáu năm giống vậy nữa.
Nhưng mà, y không hề oán hận.
Tình yêu niên thiếu là giấc mộng dài.
Khi tỉnh lại, chỉ là Trang Chu mộng điệp.
Y bước đến phía bắc căn gác, đẩy cánh cửa ban công tầng cao nhất.
Ánh mặt trời lập tức chiếu vào, tro bụi và ánh nắng dát một vầng sáng cô quạnh lên bóng dáng dịu dàng của y.
Sáng sớm phương Nam thật yên bình, trên ban công, từng giọt sương sớm long lanh rơi tí tách từ trên chiếc sào phơi đồ xuống đất.
Cái năm Từ Vinh đến đây, thành phố nhỏ này ẩm ướt đến lạ.
Quần áo của họ dường như không khô hoàn toàn được, trên chiếc sào phơi đồ chồng chất đủ thứ quần áo, phơi hết lần này đến lần khác.
Y nhớ rõ mình đã từng chơi trốn tìm với Từ Vinh xuyên qua đống quần jean và sơ mi trắng. Từ Vinh bế y lên từ đằng sau, sau đó xoay y vòng vòng trên ban công.
Y cúi đầu xuống, dịu dàng đặt từng nụ hôn lên mặt Từ Vinh.
Những hình ảnh trước kia chậm rãi bay lượn trên không trung, tựa như hạt bụi đang bay theo gió.
Y vịn khung cửa trên căn gác ngắm nhìn thị trấn nho nhỏ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh giấc, chỉ thấy núi xanh làm màn, khói mây liên tục bay lên…
Đẹp thật.
Y không phát ra thanh âm nào, chỉ phác họa mấy chữ này trong đầu.
Y thường xuyên ngẫm nghĩ rốt cuộc là mình đang tìm kiếm cái gì. Tại cái đêm cuối cùng ở phương Bắc, lúc chen lấn giữa những người trẻ tuổi kỳ quái, nghe được nhạc rock, thứ nhạc mình chưa từng được nghe, y nghĩ mình đã hiểu rõ rồi.
Y luôn luôn khát vọng một thế giới huyên náo âm thanh, vì thế, y mới thật sự nắm đôi tay Từ Vinh giơ ra.
Từ Vinh chỉ là một người bình thường, không gánh vác nổi cõi lòng ngập tràn mong đợi của y.
Kỳ thực chẳng có gì là lừa gạt cả. Không phải Từ Vinh dùng một hồi giả tạo để bao phủ kẻ câm là y, mà là y cam nguyện chìm vào trong ảo mộng lấp lánh âm thanh và màu sắc.
Ồn ào náo động của người khác không phải là của y, cho đến giờ vẫn luôn không phải.
Hạ Đình Vãn nhìn về phía ban công xa xăm, trong mắt y bỗng lấp lóe ánh nước, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề nhỏ một giọt nước mắt.
Nụ cười trên mặt y vừa ấm áp vừa kiên cường, giống như một vệt bình minh mềm mại trong núi.
Y không thuộc về thế giới bên ngoài, y thuộc về nơi đây.
Từ khi sinh ra y đã yên tĩnh, giống như một khu rừng không có gió.
Chờ năm sau có lẽ chim yến đậu xuống đầu cành.
….
Ánh đèn chậm rãi sáng lên, Hạ Đình Vãn quay đầu lại khẽ mỉm cười với Hứa Triết một cái.
Thành thị nhỏ ẩm ướt phương Nam dần dần rời khỏi tầm mắt y, căn lầu gác nho nhỏ này không vương hạt bụi, trên ban công cũng chẳng đọng hạt sương, chỉ có tuyết trắng mênh mang.
Trong căn phòng mãi thật lâu không có ai nói chuyện.
Khi Hạ Đình Vãn thu xếp đồ đạc xong, chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên Thời Miểu gọi y lại.
“Chờ một chút.” Giọng Thời Miểu hơi khàn khàn. Hạ Đình Vãn quay đầu lại, chỉ thấy cậu trai lạnh lùng như băng tuyết này lại đỏ hoe mắt, trong đó có thất bại và không cam lòng, cũng có vẻ hâm mộ và khâm phục rõ ràng: “Anh diễn hay quá.”
Hạ Đình Vãn hơi giật mình, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Rất nhiều năm sau, từ miệng Hạ Ngôn Tây y mới biết được lần thử sức kia Thời Miểu đã cực kỳ cố gắng. Cậu tham khảo ánh mắt của Lương Triều Vĩ khi ngồi trên giường ở cảnh quay cuối cùng của “Sắc, Giới”, và hình ảnh kinh điển của kết cục phim “Brokeback Mountain” là chiếc áo sơ mi quấn trong áo khoác jean. Sau đó cậu kết hợp cả hai lại và diễn xuất thật thâm tình những gì mà cậu cho là đỉnh điểm của bi thương.
Lần thất bại này khiến Thời Miểu nhìn thấy sự chênh lệch không thể vượt qua, sau đó mất một khoảng thời gian rất dài cậu vẫn không gượng dậy nổi.
Vật đổi sao dời, khi nhớ đến chuyện này, Hạ Đình Vãn cũng cảm thấy hơi bùi ngùi.
Trên đời này, mỗi một con đường đều hoàn toàn khác biệt, không phải bất cứ đoạn tình cảm nào kết thúc không viên mãn đều sẽ đau lòng muốn chết.
Năm đó Thời Miểu còn rất trẻ, cậu chưa hiểu được cảm giác thông suốt quay đầu sau khi tìm kiếm, không thấu được cái gọi là trải đời sau si mê chấp niệm.
Tình yêu và dục vọng, đạt được và mất đi.
Cuộc đời này có bao nhiêu nỗi buồn thì có bấy nhiêu loại viên mãn.
Hạ Đình Vãn một mình xuống lầu, lúc đang chờ xe Triệu Nam Thù đến, trong một khoảnh khắc y bỗng ngộ ra từ chốn sâu thẳm.
Y luống cuống tay chân tìm điện thoại trong túi áo khoác, sau đó ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình vẫn không có động tĩnh.
Nhìn một phút, hai phút, đúng lúc y muốn bắt đầu đếm như lúc còn bé, thì bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình chấn động.
Y hấp háy mắt, nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại.
Thốt nhiên y thấy mũi mình cay cay, giọt nước mắt vẫn kìm nén không chảy ra khi casting giờ phút này lại lặng lẽ thấm ướt ngón tay y.
Y nhấn nút nghe rồi đặt di động bên tai.
Y không mở miệng nói, chỉ tham lam lắng nghe tiếng hít thở trầm thấp quen thuộc ở phía bên kia.
“Đình Đình.”
Qua thật lâu, rốt cuộc Tô Ngôn cũng mở miệng.
“Trở về đi.” Anh nói: “Xin em hãy ở bên tôi, bảo bối của tôi.”
“Tôi cần em ở bên cạnh mình, dù xảy ra bất cứ chuyện gì. Till death do us part.”
Giây phút ấy, Hạ Đình Vãn tin chắc rằng mình đã nghe được âm cuối nghẹn ngào của Tô Ngôn.
“Em lập tức đến ngay đây.” Y run run cầm điện thoại rồi chui vào trong xe Triệu Nam Thù.
Đầu xe đuổi kịp ánh dương rạng rỡ.
Đi tới phía chốn trở về của y.
________________
Post giờ này là để tối mọi người tiện xem bóng đá đó. Việt Nam vô địch.