Ôn Tử Thần nhìn vào mắt Hạ Đình Vãn, cười đến ý vị thâm trường. Cậu ta nghiêng người lễ phép nói: “Mời Hạ tiên sinh vào.”
Hạ Đình Vãn tiến vào ngồi xuống sô pha. Ôn Tử Thần rất khách khí rót cho y một cốc trà chanh leo, nói: “Tôi nghe anh Ngôn nói Hạ tiên sinh định đón Ninh Ninh về tự mình chăm sóc đúng không?”
“Ừm.” Hạ Đình Vãn luôn thấy khó mà thân cận được với Ôn Tử Thần, nên cũng không ép mình nói thêm nhiều.
“Hạ tiên sinh à, tôi biết tôi không quen anh, nhưng chuyện Ninh Ninh tôi vẫn muốn nói một câu.”
Ôn Tử Thần ngồi đối diện Hạ Đình Vãn, tiếp tục điềm đạm nói: “Ninh Ninh ở chỗ anh Ngôn rất tốt, cho dù là chất lượng sinh hoạt, giáo dục hay là những phương diện khác. Đương nhiên tôi hoàn toàn có thể lý giải được tâm tình hổ thẹn muốn chịu trách nhiệm, nhưng Hạ tiên sinh à, anh thật sự không cần ép buộc chính mình.”
Hạ Đình Vãn cầm chén trà nhìn về phía Ôn Tử Thần, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc. Y trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng lãnh đạm nói: “Tôi không ép mình.”
Mặc dù y không biết mình có phải là một diễn viên giỏi hay không, nhưng y thật sự có phẩm chất riêng của một diễn viên giỏi – ấy là rất nhạy bén với bầu không khí lúc ở chung với người khác, cũng như cảm nhận được tình cảm lưu động từ bản năng.
Y không thích Ôn Tử Thần, ngay từ lần đầu gặp mặt đã không thích.
Ôn Tử Thần đang cố ý, tuy cậu ta giả vờ làm những cử chỉ nhìn như ôn nhu và khách khí, thế nhưng Hạ Đình Vãn vẫn cảm nhận được trong lòng người này đang có mưu tính muốn triệt để chiếm vị trí bên cạnh Tô Ngôn, gấp gáp muốn trở thành một nam chủ nhân khác của cái nhà này.
Vốn Hạ Đình Vãn không phải là người khéo léo đẩy đưa. Nếu như lúc trước y có thể nói thẳng một câu “Mắc mớ gì đến cậu”, thế nhưng giờ y lại thấy một loại gò bó vô hình.
Đúng lúc này, Triệu Nam Thù cầm những đồ tặng Doãn Ninh để trong cốp xe đi vào, mà vừa khi đó Tô Ngôn cũng nắm tay Doãn Ninh đi từ thang lầu xuống.
“Hi, Tô tiên sinh.” Triệu Nam Thù ngẩng đầu lên chào hỏi.
“Cậu đến rồi à.” Tô Ngôn gật đầu.
“Lâu rồi không gặp.” Triệu Nam Thù nở một nụ cười cởi mở. Cậu ta giơ một chiếc túi đựng đồ của Antoinette màu xanh trắng lên: “Đình Vãn đến chỗ cũ mua chút bánh ngọt cho cậu nhóc, nhân tiện mua luôn cho anh một chiếc Chocolate Lava Cake luôn này, ăn chút nhé?”
*Chocolate lava cake là tên gọi của 1 loại bánh rất phổ biến ở phương Tây. Đặc điểm của loại bánh này là bánh được nướng trong những chiếc ramekin, chỉ nướng chín một nửa, và khi bánh chín ra lò, úp ngược chiếc bánh ra đĩa, cắt một miếng sẽ thấy phần socola lỏng bên trong chảy ra, trông vô cùng hấp dẫn và mời gọi. Bánh này nên ăn khi còn ấm thì cực kì ngon.
Tô Ngôn nghe Triệu Nam Thù nói vậy không khỏi đờ ra một lúc, sau đó nhìn Hạ Đình Vãn bằng ánh mắt sâu lắng.
Mặt Hạ Đình Vãn bỗng đỏ ửng lên. Lúc mua tuyệt đối y không nói rõ với Triệu Nam Thù, nhưng cậu vừa thấy y chọn cái gì là đã hiểu rồi.
Nói đến cũng lạ, một người đàn ông điềm tĩnh chín chắn như Tô Ngôn lại rất ưa ngọt.
Những món trẻ con thích ăn như chocolate, bánh ngọt, kem, Tô Ngôn đều cực kỳ thích.
Trước đây khi quay phim Hạ Đình Vãn có tình cờ được ăn bánh ngọt của Antoinette một lần. Dù y không thích ngọt nhưng cũng cảm thấy mùi vị rất ngon, vì thế mới mua cho Tô Ngôn một chiếc bánh ngọt việt quất phô mai và một chiếc chocolate lava.
Y vẫn nhớ dáng vẻ lúc ăn bánh của Tô Ngôn. Anh xắn tay áo sơ mi lên để lộ phần cổ tay thon gầy, đôi mắt hẹp dài khẽ chớp, sau đó từ từ ăn, dường như mỗi một miếng cho vào miệng đều phải dừng lại hồi vị một chút, trông như một chú mèo sống trong nhung lụa.
“Anh Ngôn,” Ôn Tử Thần ngẩng lên nhìn Tô Ngôn, giọng rất dịu dàng: “Buổi tối anh ăn ít đồ ngọt thôi.”
“Sao thế?” Triệu Nam Thù tùy tiện đặt túi lên bàn rồi nhìn sang Tô Ngôn: “Tô tiên sinh, anh tăng cân hả?”
Có lẽ do thái độ Triệu Nam Thù quá tự nhiên nên Tô Ngôn không nhịn được khẽ mỉm cười một cái, anh lắc đầu nói: “Không có.”
Nói xong, Tô Ngôn thả tay Doãn Ninh ra, cúi đầu nói: “Ninh Ninh, chú vừa mới nói cháu là có anh Đình Vãn đến thăm, cháu trò chuyện cùng anh ấy nhé?”
Doãn Ninh là một cậu bé gầy gò nhỏ con. Cậu nhóc nghe Tô Ngôn nói xong cũng không đáp lời, chỉ chắp tay sau lưng và cúi đầu đứng giữa đại sảnh.
Hạ Đình Vãn đứng dậy đi đến trước mặt Doãn Ninh, từ từ ngồi xổm xuống.
Đây là lần đầu tiên y đến gần Doãn Ninh ở khoảng cách như vậy.
Đó là một bé trai đẹp đẽ, mặt mày thanh tú, làn da trắng mịn, chỉ là mí mắt trái bị thương do tai nạn vẫn hơi rũ xuống.
Một con mắt to đen láy còn lại của Doãn Ninh nhanh chóng quan sát y một chút, sau đó lập tức cúi nhìn mặt đất. Cậu bé vẫn ngậm miệng không nói lời nào.
Mũi Hạ Đình Vãn chua xót, y quá quen thuộc với ánh mắt này,
Y đã từng là một đứa bé bị thương, y hiểu được —
Hạ Đình Vãn nhẹ nhàng vuốt ve gò má Doãn Ninh, vì không muốn kích động cậu bé nên y cố tránh chạm vào vết thương trên mí mắt kia.
“Ninh Ninh.”
Vừa mở miệng, Hạ Đình Vãn đã cảm thấy giọng mình run lẩy bẩy: “Xin lỗi em.”
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Hạ Đình Vãn biết mình nên tỉnh táo một chút, thế nhưng ngoại trừ hai chữ này, y không thể thốt lên được những lời nào khác nữa.
Xin lỗi.
Dường như y thấy được chính bản thân mình đang trốn trong góc, trên người thương tích chồng chất, thấy dáng vẻ thoi thóp yếu ớt của Tô Cẩn bị ngược đãi, sau đó là – cậu bé Doãn Ninh nho nhỏ, máu me đầy mặt nằm sõng soài trên mặt đất chỗ tai nạn xe.
Vì sao thế.
Tại sao lại bị người lớn đánh đập, ngược đã, vứt bỏ, tại sao những đứa trẻ khác lại được thương yêu bảo vệ, còn chúng tôi, chúng tôi đâu có làm gì sai, tại sao lại không được thế giới đối xử tử tế cơ chứ.
Tại sao, tại sao đến cuối cùng y vẫn trở thành một người lớn mà chính y ghét nhất, tại sao y lại tùy ý làm tổn thương một đứa bé hồn nhiên vô tội. Lẽ nào trong thân thể y thật sự chảy dòng máu ác độc khiến người khác phải tởm lợm của Hạ Trọng Dư ư?
“Đình Vãn.” Bên tai y dường như có tiếng hô, thế nhưng không quá rõ ràng, mãi đến tiếng quát thứ hai: “Hạ Đình Vãn!”
Y bị kéo mạnh, mãi sau khi đứng thẳng dậy mới phát hiện đó là Tô Ngôn.
“Mạnh mẽ một chút.”
Tô Ngôn nhấn vai Hạ Đình Vãn, lặp lại lần nữa: “Em nói mình phải chăm sóc Doãn Ninh, em có hiểu được ý nghĩa của chuyện này không?”
Hạ Đình Vãn hơi hốt hoảng, y ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngôn theo bản năng.
Vẻ mặt Tô Ngôn rất nghiêm khắc: “Em phải chăm sóc cho một đứa bé bị thương, em phải kiên định, phải mạnh mẽ – em muốn sửa chữa tội lỗi của mình, không chìm đắm trong quá khứ nữa – nói cho tôi biết, em có thể làm được không?”
Hạ Đình Vãn run rẩy: “Có thể…”
Giọng y thật yếu ớt, y nhìn Tô Ngôn, nhưng vẫn dùng sức gật đầu, lặp lại: “Em có thể.”