Tiểu bạo dựa vào nâng đỡ, đại bạo lại dựa vào mệnh.
Hạ Đình Vãn là ví dụ hoàn hảo nhất của câu nói này.
Sau y, trong giới không còn ai có thể lặp lại con đường truyền kỳ ấy nữa.
Lúc trước, khi đạo diễn quốc dân Hứa Triết quay bộ phim “Lời cá voi” tuyển nam chính ở Hải Tuyển thành phố H, Hạ Đình Vãn theo Hình Nhạc xuất thân chính quy đi tham gia náo nhiệt.
So với danh tiếng của Hứa Triết, trường quay Hải Tuyển có thể gọi là thô sơ mộc mạc. Trong căn phòng nhỏ đặt một cái bàn, trên bàn cũng chỉ có hộp cơm và mấy chai nước khoáng. Đạo diễn, giám chế và trợ lý đều ngồi chen chúc quanh cái bàn, trước bàn có một con chó cỏ gầy gò đang nằm.
“Cậu mười sáu tuổi, mẹ bỏ nhà đi, cha thì say xỉn, thường xuyên đánh đập cậu, con chó con cậu nuôi là bạn duy nhất của cậu. Thử tưởng tượng một chút, sau khi vừa trải qua một trận đánh đập, chỉ có chó con ở bên, cậu sẽ hành động với nó thế nào, hãy biểu diễn đi.”
Đây là đề bài mà đạo diễn Hứa đưa ra.
Hình Nhạc chỉ suy nghĩ vài phút rồi nhanh chóng nhập diễn.
Lúc bước đi, chân hắn hơi khập khiễng để chứng tỏ vị trí của vết thương, khi ôm lấy chó con, ánh mắt hắn nhìn về phía đạo diễn Hứa lại biểu lộ nỗi xót thương: “Trên thế giới này tao chỉ còn mỗi mày thôi Cầu Cầu à…” Trong khi nói, khóe miệng của Hình Nhạc cũng không quên run rẩy mấy lần.
Từ tứ chi đến nét mặt đều không hổ xuất thân khoa biểu diễn, không hề tìm được khuyết điểm nào.
Hứa Triết híp mắt lại, bỗng đột ngột ngắt lời: “Cậu cảm thấy diễn thế nào?”
Lúc nói đến câu này Hứa Triết quay đầu lại nhìn về phía Hạ Đình Vãn đang đứng trong bóng tối.
Giữa ngón tay Hạ Đình Vãn còn kẹp nửa điếu thuốc. Y không khỏi ngẩn người một chút, sau đó tùy ý đáp: “Diễn rất tốt.”
Hứa Triết đứng lên đi về trước vài bước, sau đó ngồi lên bàn nhìn Hạ Đình Vãn: “Chi bằng cậu cũng tới thử diễn đi?”
Hình Nhạc bị gạt sang một bên khá lúng túng. Hắn nhìn Hứa Triết một lúc, lại nhìn sang Hạ Đình Vãn rồi nhẹ nhàng đặt chó con xuống, nhưng vẫn không tùy tiện mở miệng.
Hạ Đình Vãn lắc lắc đầu: “Tôi không đóng phim đâu.”
Hứa Triết nghe xong thì dùng tay xoa nhẹ lên phần râu tua tủa trên cằm, hơi nghiêng người về phía trước: “Không diễn cũng được, vậy nói đi. Nếu là cậu thì cậu sẽ diễn thế nào.”
Hạ Đình Vãn để lộ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Y là người ngoài cuộc, cũng chẳng kính trọng Hứa Triết nhiều cho lắm. Nhưng dù sao y cũng theo Hình Nhạc tới nên cũng không tiện từ chối.
“Nếu là tôi, con chó kia mà sán lại gần, trước hết tôi sẽ đá nó một cái thật mạnh. Nếu nó đau đến mức kêu lên, tôi lại ôm nó lên dỗ dành.”
Nói đến đây Hạ Đình Vãn rít một hơi thuốc, sau đó ngửa đầu chậm rãi phả khói, ánh mắt trong làn khói mù lượn lờ bỗng mơ màng: “Nếu anh từng thật sự bị đánh đập dữ dội thì sẽ biết – Anh sẽ không đối xử tốt với con chó con kia chỉ vì nó đáng yêu; Anh mới không nghĩa hiệp như vậy. Chỉ có thể vì nó đau, nó bị thương thì anh mới cam lòng yêu thương nó.”
Nghe xong, lần đầu tiên Hứa Triết nở nụ cười rồi cúi đầu, móc một điếu thuốc trong túi áo ra châm lửa, sau đó nói thẳng với Hạ Đình Vãn: “Cậu cứ tới thử đi, thế nào?”
Sau đó lúc nhận phỏng vấn Hứa Triết có nói, mãi cho đến khi “Lời cá voi” đã được duyệt ông vẫn thấy thiếu thứ gì đó, cho đến khi đến Hải Tuyển tìm được Hạ Đình Vãn, rốt cuộc mới bù đắp được phần linh hồn ấy.
Người gặp gỡ người luôn thật kỳ lạ.
Hai năm sau, “Lời cá voi” tiến thẳng đến Cannes, đạt được vô số giải thưởng, tuy rằng đến cuối cùng lại thua trong hạng mục phim hay nhất, thế nhưng Hạ Đình Vãn lại trở thành ảnh đế trẻ nhất trong vòng ba mươi năm qua.
Hào quang của y che lấp tất cả các nam diễn viên bằng tuổi.
Chủ biên tạp chí VOGUE đã bình luận về Hạ Đình Vãn như sau:
“Bản đồ thì bằng phẳng, lịch sử là dài, mà mỹ học là tròn.
Ngụy Tấn đi rồi, Thịnh Đường sẽ đến, sau khi Thịnh Đường qua, mỹ học có xu hướng đến đâu còn cần phải xem làn sóng của thời đại dâng tới phương nào.
Dưới sự suy yếu của kinh tế, vẻ đẹp rạng rỡ, chính thống và trào dâng lại va vào đá ngầm.
Suy sụp, tối tăm, yếu đuối, kiêu căng.
Hạ Đình Vãn là vẻ đẹp khác thường đến từ biển sâu, cậu ta là dấu hiệu của mỹ học trong thời đại tiếp theo, khi chính cậu ta thậm chí còn chưa phát hiện ra.”
Mà trong cùng một năm đó, cuối cùng Hình Nhạc cũng đóng bộ phim thần tượng đầu tiên của mình, sau đó dựa vào chút danh tiếng mà tham gia vào một chương trình thực tế.
Lúc nói về quá trình tuyển chọn cho “Lời cá voi” ở Hải Tuyển trong chương trình, Hình Nhạc cười nói: “Có mấy người trời sinh nên ăn chén cơm này. Tôi thì không, chỉ có thể ước ao, thế nhưng tôi và Hạ Đình Vãn vẫn luôn là bạn.”