Tối thứ hai, Triệu Nam Thù lái xe đưa Hạ Đình Vãn đi đón Doãn Ninh.
Tô Ngôn không ở đây, sau khi vào nhà Hạ Đình Vãn thấy Ôn Tử Thần và quản gia đang dẫn Doãn Ninh đứng ở tiền sảnh.
Doãn Ninh đang đeo một chiếc cặp nhỏ màu xanh có in hình Transformers trên lưng. Cậu nhóc cúi đầu nắm tay Ôn Tử Thần, không chịu mở miệng nói chuyện.
Sau khi từ Thái trở về, Hạ Đình Vãn gặp Doãn Ninh hai lần, Tô Ngôn cũng đã nói với cậu bé về chuyện đến nhà kia ở, cuối tuần sẽ quay về Hương Sơn. Doãn Ninh vẫn luôn im lặng lắng nghe, chưa từng biểu lộ ý muốn từ chối.
Nhưng Hạ Đình Vãn vẫn luôn lo lắng, Doãn Ninh thật sự là một đứa trẻ quá yên lặng. Y ngồi xổm xuống trước mặt Doãn Ninh, nhẹ nhàng xoa xoa ót cậu bé: “Ninh Ninh, em thu dọn xong hết rồi hả?”
“Ừm.” Doãn Ninh nói rất nhỏ, nhưng vẫn không chịu ngẩng đầu.
“Để có thể chăm sóc Ninh Ninh, Hạ tiên sinh thật sự đã cố gắng rất nhiều đấy nhỉ.” Ôn Tử Thần đang đứng một bên bỗng mở miệng nói.
Hạ Đình Vãn nhíu nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn Ôn Tử Thần.
Ôn Tử Thần trông khá lãnh đạm, khiến y thoáng kinh ngạc.
Hạ Đình Vãn nhớ rõ lúc đối diện với mình, Ôn Tử Thần gần như luôn trưng ra vẻ khách sáo và nụ cười hiền hòa. Đây là lần đầu tiên y thấy dáng vẻ lạnh nhạt của cậu ta.
“Hạ tiên sinh…”
Dường như Ôn Tử Thần muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Cậu ta nhìn Doãn Ninh, sau đó nói với quản gia: “Chú Thẩm, nhờ chú đưa Ninh Ninh đến xe Hạ tiên sinh trước cái ạ.”
Hiển nhiên là cậu ta muốn nói suy nghĩ của mình, nhưng vẫn nhớ phải tránh Ninh Ninh.
Hạ Đình Vãn đứng lên nhìn Ôn Tử Thần. Đối với người này y không hề có nửa phần hứng thú, nhưng y vẫn khá là tò mò với những lời cậu ta muốn nói.
“Hạ tiên sinh, có cần đến mức đó không?” Ôn Tử Thần vẫn chờ đến khi Doãn Ninh ra khỏi phòng mới nói với Hạ Đình Vãn.
Câu chất vấn đột ngột này khiến Hạ Đình Vãn cảm thấy kinh ngạc, y chỉ có thể hỏi thẳng: “Cậu có ý gì?”
“Anh trăm phương ngàn kế muốn tự mình chăm sóc cho Ninh Ninh là để ép Tô tiên sinh bắt tôi chuyển ra khỏi Hương Sơn ư?”
Ôn Tử Thần nhíu mày, cậu ta châm chọc: “Hạ tiên sinh cũng quá coi trọng tôi rồi, phải khổ tâm nhiều đến thế cơ. Tôi ở Hương Sơn chăm sóc Tô tiên sinh và Ninh Ninh khiến anh khó chịu thế sao?”
Hạ Đình Vãn cạn lời, y nghĩ Ôn Tử Thần thật sự buồn cười, nhưng lại cảm thấy nếu nghiêm túc tranh cãi thì mình có vẻ rất ngu, vì thế nhất thời y không biết nên nói gì cho phải.
“Hạ tiên sinh, anh đã ly hôn với Tô tiên sinh, nên đáng ra không cần quản nhiều đến thế đâu nhỉ?”
Ôn Tử Thần cao hơn Hạ Đình Vãn một chút nên lúc cậu ta bước tới sẽ có cảm giác từng bước ép sát.
Hạ Đình Vãn thấy khá bực mình, y cố gắng nén giận, nói: “Chăm sóc Ninh Ninh vốn là trách nhiệm của tôi chứ không phải Tô Ngôn. Tôi đang làm chuyện mình nên làm, chỉ đang làm hết nghĩa vụ của mình. Ôn Tử Thần, cậu đừng có suy nghĩ quá nhiều, tôi đón Ninh Ninh đi chẳng liên quan quái gì đến cậu cả. Trước khi đến đây, tôi không hề biết chuyện Tô Ngôn bảo cậu dời đi.”
“Thế cơ à?” Khóe miệng Ôn Tử Thần giần giật: “Thế tại sao từ trước đến giờ Tô tiên sinh chưa từng bảo tôi dọn ra ngoài, thế mà sau lần anh đi Thái về gặp anh ấy, Tô tiên sinh lại nói tôi không cần ở lại đây, chủ nhật mới quay về?”
“Vậy tại sao cậu không tìm Tô Ngôn mà đòi giải thích?” Hạ Đình Vãn hỏi vặn lại không hề khách sáo.
Ánh mắt Ôn Tử Thần lóe lên tia tức giận, nhưng cậu ta không trả lời.
“Ôn tiên sinh, chúng ta duy trì một khoảng cách đi.” Hạ Đình Vãn bắt chước giọng của Ôn Tử Thần, lạnh lùng gọi cậu ta là Ôn tiên sinh: “Giống như chuyện của cậu và Tô Ngôn thế nào tôi tuyệt đối không hỏi nửa câu, vì chuyện của cậu không hề liên quan đến tôi, tôi cũng chẳng quan tâm đến cậu, cũng chẳng quan tâm đến đáp án của cậu.”
Nói xong y quay người muốn đi, lại đột nhiên bị Ôn Tử Thần bước tới nắm lấy tay.
“Hạ Đình Vãn, anh cảm thấy thế này mình có thể thắng ư?” Ôn Tử Thần nhìn Hạ Đình Vãn, tốc độ nói của cậu ta chậm lại, giọng nói đượm vị khuyên lơn: “Tại sao anh không nghĩ lại vì Tô tiên sinh, nghĩ lại xem anh ấy cần gì? Là bạn bè, hoặc là người yêu, nếu như anh không thể cho anh ấy, vậy tại sao lại không chịu để người khác làm những điều đó vì Tô tiên sinh? Anh không muốn cuộc sống của Tô tiên sinh vui vẻ hơn một chút ư?”
Hạ Đình Vãn bỗng nhiên ngẩng đầu, tuy y bị chọc giận triệt để, nhưng sắc mặt vẫn càng lúc càng lạnh lùng.
“Ôn Tử Thần, Tô Ngôn muốn cái gì, tự anh ấy biết lựa chọn. Nếu cậu có lòng tin rằng anh ấy cần cậu thì sẽ không đến nói những thứ này với tôi.”
Y nhìn chằm chằm vào Ôn Tử Thần, gằn từng chữ: “Giữa tôi và cậu không có chuyện thắng thua. Đối thủ của tôi không phải là cậu.”
….
Lúc quay lại xe Triệu Nam Thù, sắc mặt Hạ Đình Vãn rất tệ.
Sự phẫn nộ của y thật ra có một phần rất nhỏ là nhắm vào Ôn Tử Thần, nhưng đại đa số là giận Tô Ngôn vì đã để y phải chịu nỗi xấu hổ này.
Y đoán có lẽ Ôn Tử Thần không dám đi chất vấn Tô Ngôn, thế nên mới cạnh khóe cà khịa y.
Ôn Tử Thần coi chuyện này là cuộc chiến giữa cậu ta với Hạ Đình Vãn, chuyện này quả thật khiến y giận đến nỗi tức ngực.
Y vốn là hoàng tử bé Tô Ngôn nâng niu trong lòng bàn tay.
Y vẫn luôn tự cao tự đại. Mà ngẫm lại, cũng chính vì vậy mà cách xử sự của y và Tô Ngôn rất khác nhau.
Sau khi scandal hôn môi với Lý Khải Văn bị truyền ra, tuy Tô Ngôn có giận y, nhưng anh vẫn khó chịu và bực bội, mà trên thực tế mãi đến ba tháng sau anh mới phát tiết với Lý Khải Văn.
Nhưng y thì khác.
Trước đây lúc Tô Ngôn theo đuổi y, nếu để y thấy có người nào khác có ý đồ tiếp xúc với Tô Ngôn, dù anh không đáp lại, y cũng sẽ phát cáu với anh.
Trên phương diện tình cảm, cho đến giờ y vẫn có sự ngạo mạn.
Tô Ngôn là người của y, miễn là để chế ngự được Tô Ngôn, y vốn không cần tranh giành hay cướp đoạt, cũng không để lộ vẻ bất mãn cho bất cứ kẻ thứ ba nào.
Mặc dù bây giờ y và Tô Ngôn đã ly hôn, nhưng vẻ kiêu ngạo từ trong cốt tủy của y này vẫn không thay đổi. Vậy mà quan hệ của Tô Ngôn và Ôn Tử Thần lại lộn xộn đến nỗi khiến y phải dằn vặt thấp kém.
Y cầm lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn wechat cho Tô Ngôn, nhưng đến khi nhìn thấy meme “Heo cũng ghét bỏ anh” trong khung chat, y ngừng lại.
Sau khi cáu kỉnh, Hạ Đình Vãn suy nghĩ lại và cảm thấy tâm trạng mình có hơi phức tạp.
Ban nãy y không suy xét kỹ chuyện này, bây giờ đã tỉnh táo hơn, bỗng trong lòng y lại dấy lên mùi vị không thể nói rõ là ngọt ngào hay đắng chát.
Hứa Triết nói, quan hệ với Ôn Tử Thần là chòm ria mèo của Tô Ngôn.
Vốn y cũng nghĩ là không nên ép buộc sát quá, nhưng với tính cách của y, thật sự bây giờ quả là không có cách nào để nhẫn nhịn.
Trước đây những lời được ăn cả ngã về không nói với Tô Ngôn kia đã đẩy y vào hoàn cảnh rất lúng túng.
Quả thật y không dám nghĩ, nếu Tô Ngôn thực sự mặc kệ cảm nhận của y mà tiếp tục mối quan hệ không rõ ràng với Ôn Tử Thần, cái sự kiêu ngạo của y biết bày ra thế nào.
Nhưng Tô Ngôn lại bảo Ôn Tử Thần dọn ra ngoài, chỉ đến chủ nhật khi Ninh Ninh về mới được đến.
Cái này… Có tính là anh đã nghe lời y không.
Lão mèo Tô Ngôn trốn đi không chịu gặp y, nhưng vẫn âm thầm đặt lời nói của y vào lòng, len lén xem nên cạo ria thế nào.