“Hạ Đình Vãn… Tại sao chứ, hai người đã ly hôn, thế mà đến chút bố thí tôi cũng chẳng chiếm được. Tô Ngôn thấy vết thương của tôi, nhưng chỉ nghĩ đến cảm giác hơn mười năm trước của anh, sao tôi có thể không ghen ghét anh được.”
Giọng điệu của Ôn Tử Thần bất giác trở nên kích động, cậu ta cố gắng nắm lấy cốc cà phê, dừng lại một hồi lâu mới nói: “Sau đêm hôm đó, Tô Ngôn nói với tôi, anh ấy không có cách nào đáp lại tình cảm của tôi được. Nhưng dù là thế tôi cũng không muốn buông tay. Nói tôi tiện cũng được, nực cười cũng chả sao, tôi chẳng để ý. Tôi nói với Tô Ngôn, tôi nói mình chẳng cần gì cả, không cần anh ấy thích tôi, chỉ cần được ở bên anh ấy là đủ, chẳng cần làm gì hết, chỉ cần để tôi ở lại bên anh ấy là được. Anh ấy không trả lời tôi, nhưng cũng không để tôi đi…”
“Tôi cảm thấy mình vẫn còn cơ hội, một năm, hai năm, có lẽ cứ chờ đợi thế này chắc chắn sẽ có một ngày…”
“Sau đó đến hôm sinh nhật tôi, Tô Ngôn muốn đi ra ngoài xem kịch, tôi bèn hỏi anh ấy liệu có thể đưa mình đi xem với không. Anh ấy biết hôm sau là sinh nhật tôi, hỏi tôi muốn ăn thứ gì không, tôi bảo muốn ăn đồ Nhật. Có lẽ anh thấy buồn cười lắm nhỉ, nhưng trước đó tôi chỉ mới ăn sushi, chưa từng ăn những món Nhật cao cấp khác. Tôi cũng nói với Tô Ngôn như vậy, nên anh ấy đưa tôi đi.”
“Hôm đó, tôi, tôi thật sự đã nghĩ hẳn là anh ấy có chút đau lòng, hoặc thương xót mình. Anh ấy nói với tôi, tôi còn trẻ, những thứ muốn có sau này sẽ dần dần có được, không nên khó chịu vì những việc này. Tôi…”
Ôn Tử Thần kinh ngạc nhìn cái cốc trong tay, một giọi nước mắt rơi xuống: “Lần đầu tiên, tôi chạm được một chút vào sự dịu dàng của Tô Ngôn.”
“Nhưng sau đó, anh lại quay về.”
“Tôi quá sợ hãi. Tôi không có bất cứ quyền quyết định nào cả, tình cảnh của tôi cực kỳ lúng túng. Anh muốn về là vì muốn đả động Tô Ngôn, tôi vốn chẳng có một nơi để đặt chân, nhưng chỉ cần anh muốn… Thì việc đả động Tô Ngôn đâu có khó? Tôi biết, biện pháp duy nhất mình còn chút khả năng chính là để anh nghĩ mình và Tô Ngôn đã kết thúc, sau đó tự rời đi. Hết lần này đến lần khác tôi cố gắng biểu hiện trước mặt anh, tôi nghĩ, anh kiêu ngạo như thế, có lẽ sẽ không chịu được việc mỗi lần quay về đều thấy tôi và Tô Ngôn bên nhau. Nhưng…”
“Nhưng cuối cùng anh vẫn chẳng buông tay.” Ôn Tử Thần cười xót xa, cậu ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Đình Vãn: “Anh đã nói, tôi chưa bao giờ là đối thủ của anh, đúng không?”
Trong mắt Hạ Đình Vãn xẹt qua vẻ phức tạp.
Chẳng hiểu sao y lại nghĩ Ôn Tử Thần giống như một con chim nhỏ đậu dưới tán cây, có lẽ là chim sơn ca.
Y không thể nói rõ vì sao, nhưng vẫn nghĩ chàng trai này có thứ tính cách chỉ có thể nở rộ trong màn đêm.
Ôn Tử Thần không kháng cự sa đọa, thậm chí chẳng quan tâm đến việc mình hèn mọn thế nào, nhưng rõ ràng cậu ta có thể đối xử thật độc ác với mình, thế mà nhất định phải dựa vào thứ gì đó mới sống được.
Nếu như không có cành nào để bám vào, cậu ta sẽ cực kỳ đau khổ, có lẽ Tô Ngôn chính là thân cây mà cậu ta muốn có nhất.
Hạ Đình Vãn nhìn Ôn Tử Thần, chậm rãi nói: “Cậu nhớ nhầm rồi. Tôi nói, đối thủ của tôi không phải là cậu.”
Ôn Tử Thần ngẩn ra một lát mới thì thào: “Đúng, thứ anh để ý vẫn luôn là suy nghĩ của Tô Ngôn mà thôi. Anh ấy mới là đối thủ của anh.”
Nói đến đây, bỗng cậu ta nở một nụ cười nhạt, đột ngột hỏi: “Bây giờ tôi đã hoàn toàn thua rồi. Nhưng.. Anh thắng sao? Vấn đề giữa hai người đã giải quyết hết chưa?”
Sắc mặt Hạ Đình Vãn có phần khó coi, y nhìn chằm chằm Ôn Tử Thần: “Cậu có ý gì?”
Câu nói kia vừa nghe có ý khiêu khích, tuy nhiên hình như lại ẩn chứa thâm ý nào đó. Y không nhịn được, vẫn thầm lưu tâm, nhưng không bắt được manh mối nào.
“Không có gì.” Ôn Tử Thần không nói tiếp nữa.
“Nếu không có gì để nói nữa thì tôi đi về.” Hạ Đình Vãn hoàn toàn mất kiên nhẫn, y nắm lấy chiếc áo khoác đứng dậy.
“Chờ đã…” Ôn Tử Thần vội vã đứng lên, người cậu ta run khẽ: “Hạ Đình Vãn, tôi thật lòng thích Tô Ngôn. Tôi biết nói với anh những cái này thì rất kỳ quặc, nhưng anh ấy không chịu gặp tôi nữa, anh ấy là kiểu đàn ông đã quyết định thì sẽ không cứu vãn được. Nên mấy câu nói này tôi chỉ có thể nói với anh.”
“Chẳng lẽ cậu muốn tôi nói với Tô Ngôn là cậu thích anh ấy à?” Hạ Đình Vãn trợn tròn mắt: “Có phải cậu bị điên không?”
“Không phải.” Ôn Tử Thần đau khổ nhìn Hạ Đình Vãn, nhẹ nói: “Không phải tôi muốn nói cái này. Những gì làm với anh tôi đều thừa nhận, tôi không muốn để Ninh Ninh đi với anh, tôi muốn ở lại bên cạnh Tô Ngôn. Ninh Ninh cũng không muốn đi, vì thế chuyện vẽ tranh là tôi dạy cho thằng bé. Ninh Ninh ngã bệnh là giả, thằng bé chỉ nói cho tôi, nhưng tôi không nói cho hai người biết, thậm chí còn nói với Ninh Ninh rằng có thể thử thêm vài lần nữa, như vậy có thể để hai người nhận ra rằng thằng bé không muốn chuyển đi. Nhưng trừ những thứ này…”
“Tôi tuyệt đối không âm thầm xui khiến Ninh Ninh đẩy anh. Tôi không biết phải chứng minh thế nào, nhưng tôi thề, thật sự không có.”
Hạ Đình Vãn nhìn Ôn Tử Thần, trong mắt cậu ta ngập tràn vẻ cầu xin.
“Cái này cũng chẳng quan trọng.” Y suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói: “Không phải Tô Ngôn đã nói rồi à, anh ấy đã điều tra, chuyện kia cũng không đổ cho cậu.”
“Không phải.” Ôn Tử Thần lắc đầu chặn Hạ Đình Vãn lại: “Anh ấy không xác định liệu có phải tôi làm không, nhưng anh ấy nghi ngờ tôi. Vốn Tô Ngôn nói sẽ giúp tôi chữa bệnh cho mẹ, nhưng sau chuyện đó, anh ấy không quản nữa. Không phải tôi đòi tiền anh ấy đâu, chỉ là tôi nghĩ sau khi chuyện này xảy ra nhất định Tô Ngôn sẽ nghĩ tôi chỉ vì tiền mà tính kế anh ấy, tính kế Doãn Ninh. Cái yêu mà trước đó tôi nói với anh ấy đều là giả dối.”
“Nhưng tôi không phải, thật sự tôi không muốn từ nay về sau anh ấy sẽ nghĩ tôi như vậy.”
Ôn Tử Thần gần như bật khóc, cậu ta dùng sức khịt mũi: “Xin anh đấy Hạ Đình Vãn, tôi không dám yêu cầu xa vời là bây giờ anh sẽ đồng ý giúp tôi nói những thứ này cho anh ấy. Nhưng nếu có một ngày hai người đã hoàn toàn ở bên nhau rồi, dù là rất nhiều năm sau, nếu có một ngày hai người còn có thể nhắc đến tôi, vậy xin anh hãy nói cho anh ấy biết, tình cảm mà tôi dành cho anh ấy là thật, tôi không hề lừa dối.”
Cuối cùng Hạ Đình Vãn vẫn không cho Ôn Tử Thần một câu trả lời chắc chắn.
Y thật sự không biết nên nói gì cả.
Lúc này y bỗng cảm thấy thật mờ mịt. Y vốn chẳng có nửa phần hảo cảm với Ôn Tử Thần, thậm chí còn không muốn nghĩ đến sự tồn tại của người này, nhưng xét về mặt nào đó, cậu ta cũng là một người rất đáng thương.
Một khi đã bắt đầu thấy một người có thứ đáng để thương, vậy thì không thể nào căm ghét hoàn toàn được nữa.
Cuộc đời chính là vậy, có rất nhiều chuyện không thể có đáp án.
Y biết bây giờ tuyệt đối mình sẽ không nói chuyện Ôn Tử Thần với Tô Ngôn, nhưng về sau thì sao… Nếu thiên phàm quá tẫn*, liệu khi nghĩ đến chuyện bây giờ, liệu sẽ có rất nhiều thứ cũng có thể hiểu thấu không.
*Thiên phàm quá tẫn: Mấy ngàn con thuyền đều đã trải qua hết. Ví như sự từng trải rất nhiều sự việc, nếm trải đủ gió táp mưa sa.
Y thật sự không biết.
Trước khi đi, Ôn Tử Thần có nói với y, nếu Doãn Ninh có xảy ra chuyện gì vẫn có thể tìm cậu ta, cậu ta lúc nào cũng nguyện ý giúp đỡ.
Nhưng Hạ Đình Vãn vẫn dứt khoát từ chối.
Sau khi Ôn Tử Thần đi, Hạ Đình Vãn tự mình chậm rãi đi bộ.
Mãi cho đến khi tâm trạng dần bình phục, y mới quay về Hương Sơn.
Tô Ngôn đang đọc sách trong phòng ngủ, Hạ Đình Vãn bước tới ôm anh thật chặt. Trong lòng y có muôn vàn lời muốn nói, nhưng chẳng biết nên nói gì.
“Sao thế?” Tô Ngôn tháo chiếc kính gọng vàng xuống rồi đặt Hạ Đình Vãn ngồi trên đùi mình, dịu dàng hỏi: “Tâm trạng không được tốt hả?”
“Em rất nhớ anh.” Bỗng Hạ Đình Vãn nói.
Chẳng hiểu sao khi thốt lên mấy chữ này, ngực y lại thấy ê ẩm.
Y không muốn tiếp tục để Tô Ngôn khóc nữa, vĩnh viễn sẽ không.
Y thầm thề hứa trong lòng.
Tô Ngôn ngây ngẩn, anh lập tức ôm Hạ Đình Vãn vào ngực mình rồi vỗ vỗ lưng y, thấp giọng nói: “Bé cưng, tôi có việc muốn nói với em. Tôi có một vài việc phải xử lý gấp, sáng mai tôi lên máy bay ra nước ngoài rồi.”
Hạ Đình Vãn ngẩng phắt đầu lên: “Đột ngột thế sao?”
“Ừm.” Tô Ngôn gật đầu đáp: “Không biết là đi mấy ngày, phải xem xử lý chuyện thế nào đã.”
Hạ Đình Vãn không nhịn được mà ôm choàng lấy cổ Tô Ngôn, rũ mắt, trong lòng y vẫn không muốn.
Có lẽ câu nói “Chuyện của hai người giải quyết hết rồi sao” của Ôn Tử Thần khiến Hạ Đình Vãn có hơi bất an. Y rất muốn Tô Ngôn vẫn ở bên mình, y không chịu được việc Tô Ngôn rời bỏ mình, dù chỉ là tạm thời.
“Bảo bối của tôi, ngoan nào,” Tô Ngôn hôn mặt y một cái: “Em phải ở nhà ngoan, phải chú ý đến chân một chút, đừng để tôi lo lắng.”
“Dạ.” Hạ Đình Vãn gắng gượng lấy lại tinh thần. Lần này y cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ cọ cọ mặt lên cằm Tô Ngôn, nhỏ giọng nỉ non: “Em sẽ chờ anh về, khoảng thời gian này sẽ chăm chỉ nghiền ngẫm kịch bản. Tô Ngôn… Chúng ta sẽ gọi video chứ?”
“Ừm.” Tô Ngôn gật đầu.
“Vậy…” Hạ Đình Vãn sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tô Ngôn: “Anh có thể viết bưu thiếp cho em không?”
Lâu lắm rồi y không nhận được bưu thiếp của Tô Ngôn, số thư tình trong quá khứ y đều chuyển đến Thiên Lan Các cất giữ cực kỳ trân trọng, số lượng vẫn là 138 lá.
“Sẽ viết.” Tô Ngôn nở một nụ cười thật đẹp.
Sáng hôm sau, lúc Tô Ngôn đang kiểm tra đồ tùy thân của mình trong chiếc cặp da thì Hạ Đình Vãn cũng mơ màng bò dậy.
Tô Ngôn lấy làm kinh hãi, anh xoa xoa tóc Hạ Đình Vãn, nói: “Sao lại dậy sớm thế?”
“Em…” Vừa mở miệng ra Hạ Đình Vãn đã ngáp một cái thật to, trong đôi mắt dập dờn ánh nước, nhưng vẫn nói: “Em muốn tiễn anh đi.”
Tô Ngôn bật cười: “Cho đến giờ em chưa từng đi đón máy bay đâu.”
Dù anh nói vô ý, nhưng nghe xong Hạ Đình Vãn vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
Lúc y xuất ngoại quay phim, chỉ cần Tô Ngôn không bận công việc thì nhất định anh sẽ đi đón y, bất kể là rạng sáng hay đêm khuya.
Trước đây y thấy điều này bình thường chẳng có gì lạ, nhưng giờ nhớ lại mỗi lần hoàn thành công việc mệt mỏi quay về thành phố H, lúc vừa xuống máy bay đã thấy Tô Ngôn chờ mình, điều này khiến y luôn luôn thấy an tâm.
Nhưng Tô Ngôn đi công tác, y chưa bao giờ đi tiễn, cũng không đi đón.
“Sau này nhất định em đều sẽ tiễn anh,” Hạ Đình Vãn nhìn Tô Ngôn, nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Tô Ngôn hơi phức tạp, rồi lập tức khẽ lắc đầu một cái: “Hôm nay thì không cần đâu Đình Đình, còn quá sớm, hơn nữa trên đường tôi và thư ký còn phải sắp xếp chút tài liệu, không thể nói chuyện với em được.”
Nói xong anh bế Hạ Đình Vãn lên rồi dịu dàng đặt y vào ổ chăn ấm áp. Tô Ngôn khẽ cúi người xuống hôn lên trán Hạ Đình Vãn, thấp giọng nói: “Bảo bối, tôi cũng nhớ em lắm.”
Hạ Đình Vãn không kìm được mà nắm chặt lấy tay Tô Ngôn, mãi hồi lâu mới lưu luyến buông ra.