Hạ Đình Vãn nằm nửa tiếng, sau đó mới gắng gượng lên tinh thần gọi điện thoại cho Chu Ngưỡng.
Giọng điệu của Chu Ngưỡng có vẻ nén giận, hiển nhiên là đang phát cáu.
Hạ Đình Vãn nói đầu đuôi mọi chuyện trong lúc ghi hình ở Thái Lan cho Chu Ngưỡng nghe. Y thật sự uất ức, đã rất chú ý, thế mà lại bị tổ chương trình cắt ghép lung tung, cuối cùng lại bị đăng lên để tạo hiệu quả tuyên truyền.
Chu Ngưỡng hỏi Hạ Đình Vãn có tính toán gì, nhưng trong đầu y đang là một nùi rối tung, không biết bước tiếp theo mình nên làm thế nào.
Chu Ngưỡng lại hỏi, nếu “Trên đường” chiếu toàn bộ, y nghĩ cảm nhận của công chúng sẽ tệ hơn hay tốt hơn. Hạ Đình Vãn nói theo bản năng, sẽ tốt hơn.
Nhưng lập tức y lại chần chừ trong chốc lát rồi thẳng thắn nói, y thật sự không biết.
Chu Ngưỡng thở một hơi thật dài rồi thấp giọng nói: “Cậu không đi ghi hình quý ba và quý bốn, thế mà qua một thời gian dài rồi tổ chương trình vẫn chưa liên lạc với chúng ta, cùng lúc đó lại ác ý cắt ghép ké fame. Đằng sau đó có lẽ là do Diệp Bỉnh Văn ném đá giấu tay.”
Khi hai người đang nói chuyện, Lục Tương Nam lại gọi điện thoại tới. Hạ Đình Vãn nói một tiếng với Chu Ngưỡng, sau đó nhận điện thoại của Lục Tương Nam. Ban đầu y cho rằng anh thấy video giới thiệu nên mới gọi điện hỏi mình, không ngờ vừa mở miệng Lục Tương Nam đã trực tiếp nói: “Đình Vãn, có lẽ buổi casting cho “Tìm” sẽ bắt đầu vào cuối tuần. Người được chọn cho vai Từ Vinh là người Hứa Triết vừa ý từ sớm, sau khi nói chuyện đối phương cũng đồng ý hợp tác nên quyết định luôn, Hứa Triết rất vui vẻ. Nhưng lựa chọn cho Cố Phi lại tương đối nhiều, mấy người Hứa Triết tiếp xúc đa số đều đồng ý đi thử. Tình hình khiêu chiến rất gay gắt, em phải chuẩn bị sẵn sàng đi.”
Hạ Đình Vãn vẫn chưa tỉnh lại từ đả kích của “Trên đường”, nghe tin tức dồn dập đến thế này, nhất thời y cảm thấy hít thở không nổi. Y véo tay mình mãi cho đến khi cảm thấy đau đớn mới tỉnh lại: “Người diễn Từ Vinh đã quyết định rồi hả? Là ai thế anh?”
“Hạ Ngôn Tây.”
Nghe thấy cái tên này, trong đầu Hạ Đình Vãn bỗng xẹt qua khuôn mặt của Hạ Ngôn Tây, bỗng vô cùng hiểu được sự lựa chọn của Hứa Triết.
Hạ Ngôn Tây tuyệt đối là người có tài năng xuất chúng nhất trong lứa diễn viên nam trung sinh. Lý lịch debut hơn mười năm cực kỳ xuất sắc, gần như chưa từng đóng bộ phim danh tiếng kém nào cả, chỉ thiếu một chiếc cúp Kim Mã nữa là có thể đạt danh hiệu ảnh đế tam kim.
*Ba giải thưởng điện ảnh danh giá nhất trong làng phim Hoa ngữ, bao gồm Kim Mã, Kim Kê, Kim Tước.
Năng lực của Hạ Ngôn Tây không cần phải nói nữa, nhưng quan trọng hơn là khí chất và tướng mạo của người đàn ông này thật sự rất thích hợp với Từ Vinh.
Hạ Đình Vãn chưa nói chuyện nhiều với Hạ Ngôn Tây, nhưng đã từng thấy mặt Hạ Ngôn Tây từ phía xa.
Trong đời thật, chắc chắn Hạ Ngôn Tây là kiểu đàn ông bất cứ ai gặp đều sẽ chăm chú nhìn vào. Nhưng trong phim ảnh, anh thường luôn có thể thu lại dáng vẻ hoàn mỹ của mình để diễn đủ loại vai một cách kỳ diệu. Anh đã từng đóng vai chủ quán cơm, người lái xe ba gác, đóng rất rất nhiều nhân vật bình thường. Dù người ngoài có thấy ngũ quan của Hạ Ngôn Tây anh tuấn nhường nào đi chăng nữa thì trong phim, anh cũng có thể biến thành một kẻ bình thường trong mọi người một cách kỳ lạ.
Sau đó có một nhà phê bình điện ảnh đã đánh giá chuẩn xác về Hạ Ngôn Tây rằng, người này giỏi diễn những vai bình thường.
Mỗi động tác Hạ Ngôn Tây đều tinh tế suy ngẫm để thể hiện được những chi tiết nhỏ thấm đẫm chất bình thường quen thuộc, co rúm lại mà nhún vai, lén dùng lưỡi xỉa răng, ánh mắt đảo loạn. Bằng những động tác không hề tao nhã này, anh đã che giấu thân phận đích thực của mình một cách hoàn mỹ, xây dựng nên một hình tượng cực kỳ tự nhiên trên màn ảnh.
Điểm này cực kỳ quan trọng với nhân vật Từ Vinh.
Từ Vinh cũng anh tuấn đấy, nhưng những nam diễn viên đẹp trai khôi ngô trong giới điện ảnh không dùng bản sắc là có thể diễn được nét anh tuấn của nhân vật này.
Vẻ đẹp trai của Từ Vinh có cái gì đó mạnh mẽ như thể dồn hơi một lần là sức mạnh lên đến đỉnh điểm. Khi một người nào đó có vẻ mạnh mẽ bộc lộ ra bên ngoài sẽ không thể thong dong, cũng không thể sang trọng được.
Gã thuộc kiểu những kẻ bình thường nhỉnh hơn một chút, trong đó vẫn có nét phố chợ bình dân.
Vừa nhìn Từ Vinh đã cảm nhận được những xao động và xốc nổi trong lòng của chàng trai trẻ tuổi này, gã không thể đảm đương trách nhiệm, không hề đôn hậu thận trọng, cũng chẳng tự tin.
Hạ Đình Vãn nghĩ Hạ Ngôn Tây là người có khả năng nắm chắc nhất chừng mực vi diệu cỡ này.
“Đúng là Hạ Ngôn Tây rất hợp.” Hạ Đình Vãn nhẹ nhàng nói.
“Lúc casting Hạ Ngôn Tây sẽ đến đối diễn, nên nhất định Hứa Triết sẽ nghiêm túc tham khảo cảm giác và khuynh hướng của anh ta.”
Hạ Đình Vãn hít một hơi thật sâu, y biết ý của Lục Tương Nam là gì. Hạ Ngôn Tây là người đã được xác định, như vậy nhất định ý kiến của anh trong việc cân nhắc xem xét chọn vai Cố Phi sẽ cực kỳ quan trọng.
“Những người thử vai Cố Phi ngoài em ra thì còn ai nữa?”
“Lộ Bình, Hứa Lạc Phi, còn cả Thời Miểu.”
Những cái tên này Hạ Đình Vãn đều rất quen thuộc, xét về tuổi tác thì đây đều là những người thích hợp để chọn trong giới, nhưng lúc nghe thấy cái tên Thời Miểu, y vẫn không nhịn được mà lặp lại lần nữa: “Thời Miểu?”
“Ừ.” Lục Tương Nam dừng một lát mới lên tiếng: “Chính là Thời Miểu. So với hai người trước, có thể nói cậu ta là kẻ địch mạnh nhất, trẻ tuổi, có linh khí, lại đã từng hợp tác với Hạ Ngôn Tây, đây đều là ưu thế.”
Hạ Đình Vãn hơi thất thần.
Y không thể nói rõ cảm nhận của mình là gì, trong nháy mắt đó, có lẽ y cảm thấy khá mất mát.
Thời Miểu còn rất trẻ, hẳn là vừa tròn hai mươi tuổi, cũng là nam diễn viên trẻ tuổi nhất đang nổi gần đây.
Nói về một mặt nào đó, Thời Miểu thực sự quá đẹp, có thể được gọi là đẹp trai đến độ xuất chúng trong showbiz.
Khuôn mặt của Thời Miểu không hề có tỳ vết, cằm, khóe mắt, sống mũi chóp mũi đều tinh xảo thon thả, hàng mi anh khí đoan chính đã trung hòa nét sắc sảo của ngũ quan, khiến Thời Miểu có cảm giác kiêu ngạo lạnh lùng.
Mặt khác, Thời Miểu cũng có kỹ năng diễn xuất, tuyệt đối khác biệt so với những cậu tiểu thịt tươi bình thường.
Năm đó Thời Miểu và Hạ Ngôn Tây diễn một đôi huynh đệ thích khách trong “Thiên mệnh”, cậu ta đã được đề cử giải nam diễn viên xuất sắc nhất, tuy cuối cùng bị bại bởi tiền bối Hạ Ngôn Tây, nhưng rốt cuộc cũng giành được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, nhận được sự công nhận cả trong và ngoài giới.
Sự xuất hiện đột ngột của Thời Miểu thật sự cực kỳ giống với Hạ Đình Vãn năm đó.
Cả hai người họ đều sở hữu trị số nhan sắc cao nhất vào thời điểm đó, đều vừa debut đã có tác phẩm có thể chứng minh được tài năng diễn xuất của mình.
Tuy thành tích của Thời Miểu không thể so sánh với Hạ Đình Vãn, nhưng hết thảy sự chú ý của mọi người, sự thiên vị của công chúng, sự kỳ vọng với cậu hoàn toàn giống với những gì Hạ Đình Vãn trải qua năm đó.
Trên thực tế đã có rất nhiều ý kiến so sánh Thời Miểu và Hạ Đình Vãn, đến y cũng đã từng đọc qua mấy bài bình luận điện ảnh có nội dung như vậy.
Chỉ có điều hôm nay trong miệng mọi người y đã trở thành một diễn viên hết thời mỏi mệt mất sạch linh khí, mà Thời Miểu lại là một ngôi sao mới nổi, tiền đồ không giới hạn.
Sự nghiệp của y đang xế bóng, bị coi như vết xe đổ lấy ra để nghiền ngẫm, sau đó viết thành báo để khuyên nhủ người mới đang nổi như mặt trời mọc là Thời Miểu.
Hạ Đình Vãn bỗng thấy hoảng hốt.
Y bặt tin đã lâu, muốn dựa vào vai diễn Cố Phi để lần nữa chứng minh bản thân mình, mà Thời Miểu trẻ tuổi cũng muốn hợp tác với đạo diễn cấp quốc tế như Hứa Triết để đạt tới đỉnh cao.
Y và Thời Miểu tựa như một vòng tuần hoàn trong giới.
Hai người họ như hai ngôi sao lấp lánh tại thời gian và không gian khác nhau, nhưng số mệnh vẫn đẩy đưa họ va vào nhau.
Lần tranh đấu này hình như đã định trước từ lâu.
Sau khi nói chuyện xong với Lục Tương Nam, Hạ Đình Vãn mới đọc tin nhắn Chu Ngưỡng gửi cho mình, nói phòng tư pháp trước đó vẫn im lặng rốt cuộc đã nhắn lại, hẹn y ngày mai đến TBN nói chuyện.
Rốt cuộc đã tới.
Hạ Đình Vãn nghĩ thầm.
Tổ chương trình làm việc rất gọn gàng đâu vào đấy, nhất định phía sau có Diệp Bỉnh Văn bày mưu đặt kế. Mà bên casting y lại phải đối mặt với kình địch trẻ tuổi.
Nhất thời Hạ Đình Vãn cảm thấy mình đang đối mặt với áp lực thủy triều cuộn trào mãnh liệt.
Y di chuột tùy ý click vào trang web, thấy số share và bình luận trong video giới thiệu “Trên đường” vẫn tiếp tục tăng vọt, không cần nhìn cũng biết đại đa số bình luận là đang chửi bới. Y cúi đầu, không khỏi cười xót xa.
Tính cách buông thả trong năm năm qua khiến bản năng y quá đỗi sợ áp lực, dù có liên tục tự nhủ mình phải kiên cường, nhưng vẫn sẽ cảm thấy nghẹn bứ nơi cổ họng không tài nào thở được.
Thật ra y phải sớm biết rằng cuộc sống chưa bao giờ là dễ dàng, dù là với kẻ vô danh tiểu tốt hay với ngôi sao lớn vạn người ngắm nhìn.
Dù lúc Tô Ngôn xây cho y một pháo đài an toàn áo cơm không lo, nhưng lòng y vẫn luôn lặng lẽ hiểu được điểm này.
Y không phải là người vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng, cũng chẳng là hoàng tử bé không biết khổ đau nhân gian.
Y là con thú nhỏ mình đầy thương tích xông xáo trong gió rét thấu xương, y đã gặp qua hung ác, cũng thấy tàn nhẫn, sao y có thể không rõ được chứ.
Nhưng cũng vì thế mà y mới trở nên tham lam và mềm yếu.
Y lợi dụng tình yêu Tô Ngôn dành cho mình, trốn tránh những khó khăn vốn có mà y nên chịu đựng.
Thế giới này nợ y quá nhiều tình yêu và ấm áp, nên Tô Ngôn phải bồi thường cho y.
Y từng lần từng lần một nói với mình, đây chính là những thứ mình nên có được theo lẽ thường.
Nhưng bây giờ ngẫm lại, thật ra chẳng ai nợ y cả, thậm chí thế giới này cũng chẳng nợ nần gì y.
Mỗi sinh mệnh trên cõi đời này đều phải thất thểu tập tễnh bước đi.
Muốn để lại dấu vết gì, sáng chói rực rỡ hay ảm đạm tối tăm đều là chuyện của chính bản thân họ.