Trường Ca Hành

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

Biên dịch: Đông Hoàng

Beta: Hồng Miên

.

Ta cùng Cảnh Viêm liếc mắt nhìn nhau, Cảnh Viêm vỗ vỗ bả vai ta, im lặng an ủi ta một chút. Ta gật gật đầu, lại nghe trong thanh âm Không Hầu ở bên ngoài mang theo ý cười nói: “Quan gia thật biết nói đùa, giữa ban ngày ban mặt này, thiên tử trước mắt, loại trộm nào dám đến? Ngài xem thân thể tiểu nhân này, cho dù muốn làm nghề đó, nó cũng có thể làm được nha.”

Bên trong thanh âm mang theo tính lưu manh truyền ra: “Làm hay không làm được đến khi đó trời biết ngươi biết, chúng ta không biết. Đứa nào ở trên xe đều xuống cho chúng lão tử kiểm tra, nhanh lên, huynh đệ chúng ta mấy ngày nay trời chưa sáng thì đã phải ra ngoài làm công vụ tuần tra, bữa sáng ưa thích ước chừng vẫn còn chưa ăn đây này.”

“Ai u quan gia của ta, ngài hết mực trung thành như vậy, lại thận trọng tỉ mỉ, thực tình là bách tính được hưởng phúc mà, vừa may, chủ mẫu tiểu nhân ngày hôm qua thưởng bạc ăn tết, tiểu nhân vẫn là không đành lòng tiêu xài, đúng lúc muốn biếu các vị lão gia, ngài xem giờ cũng sắp đến buổi trưa, mua bát rượu uống cho ấm ruột a, trở về mới có thể vì hoàng đế mà làm công vụ, vì bách tính mà làm công cán không phải sao?”

Ta nghe vậy liền nhếch miệng cười, tên tiểu hầu nhi này nào ngờ lại học cái thói tinh ranh lém lỉnh.

Quả nhiên, mấy vị kia giọng điệu liền biến đổi: “Sớm hiểu chuyển như vậy là rất tốt.”

“Đúng đúng, ngài vất vả, ngài đã vất vả rồi.”

“Được rồi, mấy vị đại ca này, xe này chúng ta đã xem qua, không có trở ngại gì lớn cả, cho qua.”

“Tạ ơn quan gia, ta ơn quan gia.”

“Ngươi mau lăn đi.”

Bên ngoài vang lên tiếng giương roi trong trẻo của Không Hầu, mã xa lại chầm chậm chạy, đợi đi được một lúc, ta mới hỏi Cảnh Viêm: “Có chuyện gì vậy? Vừa nãy là?”

“Lính bảo an địa phương thôi.” Cảnh Viêm mỉm cười nói: “Chức vụ này có lẽ là không dễ làm, như ở những nơi khác thì đơn giản rồi, nhưng kinh thành là nơi nào chứ? Ném khối gạch vỡ mà không chuẩn cũng có thể đập trúng hoàng thân quốc thích, nơi nơi đều là những chỗ ngươi không thể đắc tội, cũng không dám đắc tội với ai. Nhưng nếu như chỉ dựa vào mấy đồng lương bổng kia thì làm sao có thể sống qua ngày? Chỉ tiện một chỗ là không gì có thể ngăn được những người từ nơi khác, phải phiền phức gây khó dễ mã xa tầm thường của chúng ta như vậy một chút, chẳng qua cần mấy đồng qua đường mà thôi.”

Ta gật đầu nói: “Tuyệt diệu, không phải Lục Lâm, còn hơn cả Lục Lâm nữa.”

Cảnh Viêm cười nói: “Kẻ nào có thể mong ước cuộc sống mà ngươi đang gánh vác chứ? Không thể đoán được khi nào thì đắc tội với quan lại quyền quý cải trang vi hành, vừa nãy ngươi quả thực không được lộ diện, bằng không sẽ khiến cho ngữ khí của Không Hầu phóng ra điểm ương ngạnh, thái độ có điểm hung hăng càn quấy, phải đảm bảo bọn họ tìm không ra nguồn gốc của chúng ta, mà ngoan ngoãn tránh đường.”

Ta cười thành tiếng: “Nói như vậy, vẫn là khắp nơi còn có huyền cơ sao?”

“Đúng thế, một lần tìm hiểu vẫn chưa thông suốt, đó là việc hệ trọng dẫn đến mất đầu đấy.”

Ta đang muốn nói cái gì đó, lại nghe Không Hầu ở bên ngoài đột nhiên quất thêm vài roi vào con ngựa, mã xa ngay tức khắc liền chạy nhanh hơn, ta không kịp thu người vào, suýt nữa đụng phải thành xe.

Cảnh Viêm mặt lộ vẻ nghi hoặc, lập tức vén mành xe lên hướng ra ngoài thăm dò, sau đó liền thay đổi sắc mặt, quát nói: “Không Hầu, không cần vút roi thêm nữa, lập tức đem xe dừng lại bên đường!” Hắn quay đầu về phía sau rồi nhanh chóng bổ nhào đến một bên xe, mở chiếc rương bên cạnh ra, lấy một váy áo dài màu xanh hướng thẳng ta mà ném, nôn nóng nói: “Nhanh, đổi y phục.”

Ta nhận lấy rồi nhìn, toàn bộ là nữ trang, không khỏi trong lòng một hồi căng thẳng, vội vàng hỏi: “Có người đuổi tới?”

“Là quân kỵ binh, “ Hắn ánh mắt hơi nheo lại, nói thêm: “Không chắc là đuổi theo chúng ta.”

Ta trong lòng cực kì kinh hãi, quân kỵ binh chính là thành phần trọng yếu của quân phòng ngự kinh thành, từ trước đến nay cùng với long kỵ úy hợp lại thành hai quân tại hoàng đình, long kỵ úy trấn giữ hoàng thành, quân kỵ binh đóng trong kinh thành, đều là quân đội trực tiếp nghe theo mệnh lệnh thiên tử.

Nhưng bọn ta lại kiêng dè quân kỵ binh, lại bởi vì hai bên đều biết nhau, nhị phẩm tướng quân nắm giữ ấn tín của quân kỵ binh cho đến nay Tiết Khiếu Thiên chính là huynh đệ kết nghĩa của Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Ta cùng Cảnh Viêm đối mặt nhìn nhau, hai bên đều theo trong mắt đối phương mà nhìn ra một tia cương quyết rõ ràng, trong lòng ta hỗn loạn, nhanh chóng cởi áo choàng trên người xuống, thay nữ trang, gỡ xuống cây trâm trên tóc, một mái tóc đen dài rũ xuống che phủ phía dưới. Ta ôm lấy tiểu Kỳ Nhi, lôi ra một chiếc chăn mỏng, vừa mới đem thân mình thu vào trong chăn thì nghe thấy bên ngoài một mảnh thanh âm khí giới bằng kim loại leng keng vang lên, không nghe thấy hiệu lệnh, nhưng lại nghe thấy tiếng người ngựa ở đằng kia.

Không Hầu đã sớm dừng lại “hu” một tiếng, đem mã xa nán tại bên đường, ép ta phải theo quy tắc, bách tính thứ dân hay xe ngựa người đi đường khi thấy mã xa quý tộc đều phải tránh đường khom mình. Ta cùng Cảnh Viêm nín thở im lặng, dỏng tai nghe tình hình mã xa ở bên ngoài, chỉ nghe một mảnh toàn là âm thanh giới khí, tiếng vó ngựa, được một hồi đều vẫn chưa kết thúc, bên ngoài chỉ e có được mấy ngàn kỵ binh.

Ta âm thầm nhẹ nhàng thở ra, điều này ít nhất chứng tỏ một điều, quân kỵ binh lúc này là theo thường lệ xuất binh tuần tra nội thành, hơn nữa không phải là hướng ta mà đến.

Cảnh Viêm âm thầm nắm lấy tay ta, ta hướng hắn mà mỉm cười.

Chính là ngay lúc sắp qua chỗ mã xa, đột nhiên nghe thấy một người thanh âm lạnh lùng uy nghi nói: “Đợi đã.”

Ngay lập tức có một thanh âm quan cao truyền đến quát nói: “Dừng lại ~“

“Đây là xe của kẻ nào?”

Bên ngoài một trận tĩnh mặc, một lát sau, lại nghe ùm một tiếng thân người rơi xuống đất, lập tức truyền đến một tiếng “ai u” đau đớn kêu lên của Không Hầu, một người lớn tiếng mắng: “Ngươi giả điếc sao? Tướng quân hỏi, đây là xe của kẻ nào?”

“Tiểu, tiểu nhân, gia, gia chủ họ Cảnh, hôm, hôm nay, ai u…”

Một trận thanh âm bạt tai lanh lảnh, rõ ràng là có người đối với Không Hầu động thủ. Ta hai người sắc mặt tái nhợt, Cảnh Viêm liếc nhìn ta một cách sâu xa, không chút do dự buông nắm tay ta, hướng ta nhẹ nhàng gật gật đầu, đẩy cửa xe, sải bước nhảy xuống.

Ngoài xe truyền đến thanh âm Cảnh Viêm cao giọng nói: “Thảo dân họ Cảnh, là nhân sĩ ở phía nam Khải Thái, vào kinh làm buôn bán nhỏ, hôm nay xuất hành, không may va chạm tướng quân, thỉnh cầu tướng quân thứ tội.”

“To gan, gặp nhị phầm tướng quân vì sao không quỳ?”

“Thảo dân có công danh tại thân, công đường cũng không quỳ, nơi đây không phải quân doanh trọng địa, ép ta hướng theo pháp lệnh, cũng không cần phải quỳ lạy.”

“Láo xược! Tướng quân, tên điêu dân này miệng đầy lý lẽ, khinh thường quân nghi, thỉnh tướng quân bắt hắn trị tội.”

Vị tướng quân kia im lặng không nói gì, phía dưới một đám người nịnh hót tiến lên quát tháo chửi rủa, ngoài xe một mảnh thanh âm xô đẩy, lại nghe Cảnh Viêm nói to: “Không tra hỏi mà trị tội, tiểu nhân đã phạm phải luật lệ gì?”

Ta trong lòng bỗng chốc tự nói với mình, không thể khiến Cảnh Viêm chịu nhục, bất luận thế nào, ta cũng giả vờ không được khi nhìn thấy bằng hữu thân thiết nhất của chính mình ở trước mặt ta chịu nhục.

Ta cắn răng chịu đựng, không thèm đếm xỉa nói: “Quân kỵ binh đối với ta chính là long hổ chi sư [1] nổi danh lừng lẫy, lão bá tánh bình thường khi nói đến đều là cung kính nể phục, một lòng hướng đến, các ngươi là những kẻ giả mạo nào? Cứ như vậy mà ức hiếp bách tính, làm nhục tư văn [2], làm ô uế uy nghi quân đội, là có âm mưu gì?”

Ngoài xe ngay tức khắc liền lặng xuống. Ta dứt khoát hạ thấp giọng, giống như người trúng gió nghiêm trọng khàn giọng nói: “Dân phụ tại khuê trung nghe nói, tướng quân giữ ấn tín quân kỵ binh Tiết Khiếu Thiên là rường cột quốc gia, đối với dân phụ trong hai mươi năm nay không đứng nhất thì cũng đứng nhì, là một tướng soái tài năng đầu đội trời chân đạp đất. Một đại anh hùng đại hào kiệt như vậy, như thế nào lại cố chấp giữ lấy loại nghi thức xã giao kia? Hơn nữa không cần vì kẻ khác mà không cho hắn thi lễ, liền đại hưng tư hình!” Ta nói xong liền phát ra tiếng khóc: “Tiết tướng quân a, ngài mau đến đây đi, xem xem là tặc tử nơi nào có ác tâm đến đây phá hoại thanh danh ngài, hủy danh dự của ngài, Tiết tướng quân a ~“

Nghe thấy những lời chỉ trích quân binh như vậy, bên ngoài dường như đúng thực là Tiết Khiếu Thiên, nhất định rất coi trọng thể diện, tiến thoái làm khó kẻ khác, ta trong lòng nhanh chóng trù tính ý niệm trong đầu, lại ngay lúc này, đột nhiên nghe thấy ngoài xe một người khẽ cười, nhàn nhạt hỏi: “Kẻ đang nói kia, là người nào?”

Thanh âm Cảnh Viêm có chút run rẩy: “Hồi bẩm tướng quân, là thê tử của tiểu nhân.”

“Nga?” Người nọ tựa hồ có chút hoài nghi: “Là nữ nhân a.”

“Tướng quân, điêu dân bát phụ này mưu mô khó lường, bôi nhọ quân ta, thỉnh quân pháp trừng trị.”

Ta lập tức trả lời: “Dân phụ không hiểu cái gì gọi là mưu mô, cái gì gọi là khó lường, dân phụ chỉ biết quân tử là kẻ tuân theo đạo nghĩa, thực hiện trung tín, luyến tiếc danh tiết. Nếu như đạo nghĩa trung tín danh tiết đều bị xem thường mà vứt bỏ đi, thì quân tử và tiểu nhân có khác gì nhau, nhân nghĩa chi sư [3] cùng lang hổ chi binh cũng có khác gì? Thiên tử có chỗ nào để coi trọng, giang sơn xã tắc có nơi nào để lập đô? Quân kỵ binh lấy gì để tạo danh tiếng trăm năm, cho đến bây giờ giống như trụ cột của quốc gia?”

“Hảo cho một kẻ khéo mồm khéo miệng a,” người nọ tựa hồ cười lên: “Được rồi, đều lui xuống cho ta, đừng làm cho nữ nhân chê cười.”

Cảnh Viêm nói: “Thê tử ngu đần này gặp tiểu nhân đã quen thói xấc láo, miệng không thể giữ được, làm tướng quân bực mình, thỉnh tướng quân đại nhân đại lượng, không nên cùng điêu phụ nhà tiểu nhân so đo…”

“Ta nếu như nhất định phải so đo, chỉ sợ tôn phu nhân lại có một đoạn lý lẽ lớn đang chờ ta đấy.” Người nọ nhàn nhạt nói: “Ngươi vừa mới nói là vào kinh buôn bán?”

“Đúng ạ.”

“Buôn bán loại gì?”

“Gấm vóc Khải Thái.”

“Kia lại là loại gấm vóc tốt nổi danh thiên hạ.” Người nọ tự tiếu phi tiếu nói: “Buôn bán như thế nào?”

“Không dám, chỉ có thể tạm sống qua ngày mà thôi.”

“Điều này thì không đúng, có thể sống tạm qua ngày mà thôi, kia vì sao trên xe của ngươi lại có mùi dị hương Tây Vực ngào ngạt như vậy? Theo ta được biết, thứ kia có giá trị trên trời lên đến mười hai lạng bạc một lạng a.”

Ta sợ đến nỗi muốn nhảy dựng lên, cúi đầu mà ngửi, lúc này mới phát giác bên trong xe quả nhiên có loại mùi hương này. Cảnh Viêm xưa nay biết ta phải dựa vào thứ kia mới ngủ được, sớm đã điểm lên chút dị hương vào chiếc lư xông hương nhỏ bên cạnh góc xe, bởi thế mà ta lúc lên xe mới có thể ngủ một giấc ngon đến vậy. Không thể tưởng được rằng thứ này lại trở thành vật gây họa.

Lại nghe Cảnh Viêm không gấp gáp nói: “Thê tử ngu đần của tiểu nhân thân thể yếu ớt, vốn ngay từ trong bụng mẹ đã mang theo chứng bệnh thiếu sức. Phải dựa vào loại dị hương này mới có thể ngủ ngon, việc buôn bán của tiểu nhân không tốt, lại may là còn mấy phần sản nghiệp nhỏ, dị hương tuy là giá trị trên trời, nhưng vì ái thê, tiểu nhân cũng không tiếc.”

“Nghe như vậy quả là phu thê tình thâm.”Người đó hỏi: “Được ngươi yêu thương như thế, lại không biết là loại nữ tử nào lại có phúc hưởng như vậy. Bổn tướng quân rất hiếu kì, mong muốn được thấy khuôn mặt của tôn phu nhân.”

“Cái này, tướng quân, thôn phụ xấu xí, sợ rằng sẽ dọa quý nhân…”

“Ta người chết đều không biết đã gặp qua bao nhiêu lần, mà còn sợ một sửu phụ hay sao?” Người kia nâng cao thanh điệu: “Hơn nữa huống hồ, diện mạo xấu xí lại có thể được trượng phu thương yêu như vậy, bổn tướng quân lại càng thêm tò mò.”

“Việc này cùng lễ nghi không tương xứng, thứ cho tiểu nhân khó có thể tuân theo.”

“Nói đến như vậy, là không muốn bổn tướng quân gây khó dễ sao?” Người nọ khẩu khí hung hãn lên.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngưng trọng, ta dồn sức đấm vào cửa xe, thầm chửi một tiếng, lại nghe một trận thanh âm xuống ngựa, có tiếng bước chân trong chốc lát đã đến phía trước xe. Thanh âm ngăn cản vô cùng lo lắng của Cảnh Viêm truyền đến, ta chỉ có thể kịp lúc mang đầu vùi vào trong chăn, một bên cửa xe bỗng chốc bị người đẩy ra.

“Vị phu nhân này, lúc trách móc bổn tướng quân lại không biết sợ mà làm ầm lên, bây giờ sao lại rụt đầu co đuôi, nhát gan đến như thế?”

Ta im lặng không nói tiếng nào.

Hắn cười lạnh nói: “Tôn phu nô bộc đều đã ở bên ngoài xe rồi.”

Đích xác là đang uy hiếp ta.

Ta nắm chặt nắm tay, vén tấm chăn trên tóc xuống rồi chầm chậm trèo ra, quay mặt qua nói: “Hảo cho một tên vô lại tướng quân, hôm nay ta xem như là đã được mở rộng tầm mắt.”

Ngoài xe là một nam tử trẻ tuổi một thân quân phục, khuôn mặt anh tuấn, vẻ mặt cương nghị, vốn là đôi hắc đồng ẩn sau đó sự chế giễu hời hợt vào khoảnh khắc nhìn thấy ta liền không kìm được mà hơi rụt lại, sửng sốt rồi lại ngây người, trên mặt hiện ra vẻ đờ đẫn trong chốc lát, ngay sau đó liền quét qua một tia nhìn sáng rực, trở lại vẻ uy nghi lẫm liệt, lạnh lùng liếc nhanh nhìn Cảnh Viêm, nói: “Thật sự là quá khiêm tốn rồi, tôn phu nhân nếu như được xem như là sửu phụ, thì trong thiên hạ này không có ai dám xưng là mỹ nhân.”

“Tướng quân đại nhân, ngài muốn xem thì cũng đã xem qua rồi, xin hỏi chúng ta đã phạm phải luật lệ gì, nếu như có thì xin hãy mang ta áp giải đến công đường, nếu như không, thì xin hãy cho phép chúng ta khởi hành.” Ta thanh âm lạnh lùng nói.

“Đừng vội.” Hắn xua xua tay, chăm chú nhìn ta hỏi: “Phu nhân là một nữ tử hiếm thấy như vậy, chắc chắn tài nghệ cũng rất xuất chúng, lại không biết có phải hay không biết đàn cầm?”

Ta nói: “Chỉ biết sơ qua.”

“Phu nhân quá khiêm tốn rồi, nàng tướng mạo như vậy, cầm nghệ nhất định xuất quỷ nhập thần, có thể theo kịp với kinh sư đệ nhất cầm sư Dịch Trường Ca Dịch Công tử. Nàng đã nghe nói qua về người này chưa?”

Lòng ta chợt lạnh cóng, chăm chú nhìn thẳng vào Tiết Khiếu Thiên, đột nhiên mỉm cười nói: “Dịch Trường Ca chốn kinh thành, ai mà không biết.”

“Đúng a, tiếc là vị Dịch Công tử này đến nay lại mất tích không rõ. Tiết mỗ vô duyên, lại không thể gặp được, chẳng qua hôm nay nhìn thấy phu nhân, lại cũng là phước đức ba đời. Gặp mặt chính là hữu duyên, Tiết mỗ muốn mời nhóm người phu nhân dành ra mấy ngày nán lại chỗ ta, không biết ý nàng thế nào?”

Ta hung hăng nhìn hắn, lại thấy Tiết Khiếu Thiên tự tiếu phi tiếu nhìn ta, trong ánh mắt mơ hồ hiện ra vẻ đắc ý.

Quả thực, bên ngoài có đến mấy ngàn tướng sĩ kỵ binh tinh nhuệ, ta căn bản không có quyền nói không.

Tiết Khiếu Thiên mỉm cười, thì ngay lúc này, Cảnh Viêm hướng ta đưa mắt ra hiệu.

Hắn chân trái hơi nhích lên trước, mười ngón tay âm thầm thu lại, đây là sát chiêu lợi hại của hắn, chính là bất ngờ hành động làm cho kẻ khác không kịp đề phòng, bắt lấy kẻ địch, ta biết, hắn muốn ra tay.

Liền vào lúc này, xa xa đột nhiên một trận vó ngựa quay cuồng, hướng chúng ta mà đến, liên tiếp mười mấy con tuấn mã cùng rầm rầm phi nhanh tới, cuốn theo cát bụi cuồn cuộn trên đường. Phía trước một người, nhìn thấy chúng ta, lại nhảy vút lên trên không, tại không trung liền đạp mười bảy mười tám bước, nhìn thấy giống như là cách đây rất xa, trên thực tế chỉ trong chốc lát đã dừng lại ngay trước mắt.

Toàn đội kỵ binh ào ào rút binh khí ra, ngăn người này lại, người nọ đại thủ một trảo, trường tụ một vòng, đương lúc tư thế tự nhiên thoải mái, toàn nghe tiếng vang ầm ầm vọng lại, tiếng binh khí leng keng rơi xuống đất hỗn loạn không ngớt. Binh sĩ đương ngăn cản người này, thế nhưng từng người chưa kịp đến gần cạnh hắn, chính là bị một sức mạnh vô hình nào đó dồn dập tới làm ngã xuống bên cạnh.

Hắn tựa như thần linh hạ thế mà bình thường không sức mạnh nào có thể chống lại nổi, vẫn cứ trước mắt thanh nhã, xuất chiêu đại khai đại hạp, tinh thông tiêu sái, thiên binh vạn mã ở trước mặt hắn giống như cũng có thể thị tác đẳng nhàn [4], nhưng khuôn mặt trên một trang thân thể cường tráng giờ đây lại càng thêm băng huyết, ánh mắt sắc bén như dã thú sổ ***g, đám quân sĩ bị liếc nhanh qua, lại không thể không tự chủ được mà thoái lui nửa bước.

Người đến, không phải ai khác, mà là Trầm Mặc Sơn.

________

Chú thích:

[1] Long hổ chi sư: đội quân dũng mãnh

[2] Tư văn: người có văn hóa

[3] Nhân nghĩa chi sư: quân đội chính nghĩa

[4] Thị tác đằng nhàn: bỗng dưng được chiêm ngưỡng kiệt tác

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.