Trường Ca Hành

Chương 34: Chương 34




CHƯƠNG 34

Biên dịch: Đông Hoàng

Beta: Hồng Miên

.

Dương Hoa Đình khó mà tin được trợn tròn mắt, che lấy miệng, máu kia từng chút từng chút, không dừng lại mà từ trong miệng tràn ra.

Sắc mặt hắn lúc này thực sự chuyển thành trắng xám, trong mắt dần dần nhuốm lên vẻ sợ hãi, nắm lấy cơ hội, ngay lập tức điểm lên mấy đại huyệt ở vùng đàn trung trên ngực của mình.

“Vô dụng thôi,” Ta lắc lắc đầu, khẽ than nói: “Giai điệu hai ngày trước, vốn là sau khi giúp ngươi thanh lọc tụ huyết lâu năm, lại làm tăng thêm vết thương mới. Giống như lấy dao khoét vào vết sẹo cũ, thì chắc hẳn sẽ làm tổn hại đến da thịt bên dưới, ta chính là nghĩ rất lâu, mới nghĩ được phương pháp như thế này,” Ta đứng thẳng người, bất đắc dĩ nói: “Không còn cách nào, kẻ hèn này thứ nhất không có võ công kề bên, thứ hai không có cao thủ đáng tin cậy hộ giá, không nghĩ nhiều một chút, há không phải có lỗi với bản thân sao?”

“Láo xược… …” Hắn trong mắt cuồng nộ, tiến lên trước muốn bắt lấy ta, nào biết chỉ mới tiến lên một bước, liền một hồi nghiêng ngả, suýt nữa ngã xuống. Hắn nhanh chóng điều tức, bên miệng máu tươi đầm đìa, lại nhe răng nói: “Dựa vào thứ này, muốn lấy tính mạng lão phu, không dễ dàng như vậy đâu.”

Hắn lời còn chưa dứt, đã một chưởng đánh đến, một chưởng này uy vũ sinh phong, chưởng phong bay qua, đập vào mặt là một trận cảm giác nóng như thiêu đốt, rõ ràng là liều mạng dùng mười thành công lực. Ta vội tránh sang một bên, chung quy lại chịu bất lợi vì không biết võ công, tuy mạo hiểm tránh được, lại bị chưởng phong của hắn quét đến, hãm lại ở nơi đó mà nhào đến một bên, suýt nữa đụng vào một góc bàn ghế.

Ta giãy dụa đứng lên, ngực một trận khí huyết cuồn cuộn, lại không chú ý quá nhiều, nhân lúc Dương Hoa Đình đang lúc tạm dừng nghỉ ngơi, từ trong ngực nhanh chóng lấy ra quản tiêu, trước khi một chưởng thứ hai của hắn chưa đánh tới, liền thổi vang “Vọng hương đài”.

Đây không phải cùng một khúc điệu mà ta ngày đó ở trong ngục đã thổi để bức bách Tiêu Vân Tường, mà là khúc phổ sau khi đã được ta cẩn thận cân nhắc cải tiến. Khúc điệu vừa vang lên, giống như mở ra địa ngục quỷ môn quan, vô số oan hồn quỷ mị mãnh liệt đi ra, nhào lên tới tấp đến lấy mạng đòi nợ.

Cả đời Dương Hoa Đình tạo nghiệp chướng quá nhiều, gian mật thất kia, sớm đã không biết khiến bao nhiêu tính mạng của thiếu niên thanh xuân chết trong đó. Chính là hắn lại xem những người này như ngoạn vật, đối với sinh tử của họ lại không thèm để mắt đến, nhưng suy cho cùng trước kẻ khác vẫn phải làm một Nam võ lâm minh chủ chính khí nghiêm nghị. Bộ dáng làm ra vẻ đạo mạo trang nghiêm đã lâu, người chung quy có chút diễn xuất, chuyện hành hạ thiếu niên đến chết, không chỉ đơn thuần mua vui như vậy, ngẫu nhiên nghĩ tới, trong lòng đột nhiên có chút đau thương.

Khúc điệu này, chính là đánh cược trong lòng hắn có sự đau thương kia không.

Chỉ cần hắn có, nỗi đau thương này liền sẽ hóa thành sợ hãi, sợ hãi liền sẽ hóa thân ác quỷ đòi mạng, tâm ma phóng ra trói buộc, chính là hắn thật sự có võ công cái thế, ngạo mạn xưng hùng, lại cũng ngăn không được nỗi sợ hãi giống như đào núi lấp biển bên trong.

Ta sớm đã dự liệu lấy sự đa nghi của Dương Hoa Đình, nhất định sẽ không tin ta thật sự vì hắn chữa thương mà tới, nhưng hắn tính cách tham lam, lại nhất định sẽ xem tiếng cầm ma lực của ta, nhằm sai khiến ta vì hắn mà cống hiến.

Giống như con người đa mưu túc trí như vậy của hắn, nếu như muốn khuất phục một người, tự nhiên hiểu được phải ngay lúc thời cơ thích hợp ra tay mới có thể hưởng được lợi lớn.

Cho nên, hắn trái lại sẽ phối hợp với ta cái gọi là chữa bệnh vào hai lần trước.

Hắn phái Dương Văn Tông nhiều lần thăm dò, sớm đã nghĩ rằng ta thân không có võ công, đã khinh địch một lần; cần lấy bản thân phán đoán kẻ khác, cảm thấy sâu sắc rằng nếu như lòng ta có mục đích, thì ắt hẳn trước tiên phải lấy được tín nhiệm của hắn.

Như vậy, hai lần trước dùng tiếng cầm chữa bệnh, thì nhất định là thực.

Quan trọng là ở lần thứ ba.

Nhưng hắn không nghĩ đến, mấy năm này, ta vì suy nghĩ làm như thế nào để giết hắn, sớm đã nhiều lần phỏng đoán tâm tư của hắn. Nhắm vào tính tình đa nghi của hắn, ta bước vào trả thù, kỳ thực trọng điểm lại là cách làm trái ngược, không phải lần đàn tấu sau cùng, mà là ở hai lần tấu cầm trước đó.

Hắn ở trong tiếng cầm của ta mà vận tức chữa thương, công hiệu dĩ nhiên là có, nhưng mà điều này không khác gì với việc uống rượu độc giải khát cả, nội thương không những không chữa khỏi, trái lại ở trong cái không cảm giác đó, lại một lần nữa ngăn cản tâm mạch kinh lạc. Nghe cầm lần thứ ba, nếu như hắn không manh động, ta sẽ lợi dụng một khúc “Thiên khiển” lệnh chân khí toàn thân của hắn mặc ý dẫn dắt, huyết mạch căng ra nổ mạnh mà chết; nếu như hắn có hành động gì, thì chỉ cần động chân khí, thì nhất định sẽ làm nội thương thêm trầm trọng, hộc máu mà chết.

“Vọng hương đài” chẳng qua là muốn trước khi làm hắn chết, lại thêm sự sợ hãi thống khổ, khiến hắn rơi vào trong tưởng tượng, nếm thử hận ý bị các oán linh bị hành hạ đến chết ngày xưa mổ bụng, lột da xẻ thịt.

Ở trong đó, ngày xưa cũng bị hắn làm cho thương tích đầy mình, một Bách Chu cả người là máu, kẻ sắp chết kia không muốn nói ra nơi bí mật trong Cốc, thà dùng mảnh bát sứ vỡ cắt bị thương hai má, cắt cổ tay, cũng không muốn lại ép dạ cầu toàn.

Bách Chu kia, thành công kích thích lửa giận ngút trời của hắn, bị hắn sai người dùng roi đánh sắt ủi và cái kẹp hình con thoi giống như tra tấn đến chết, sau đó, lại tùy ý ném ra sau núi dự định cho sói ăn.

Hôm nay nghĩ đến, thật sự làm khó Tiểu Đồng, nàng đến cùng là như thế nào biết được hình dáng máu thịt bê bết kia chính là ta?

Làm sao có thể nhẫn nhịn được trái tim xinh đẹp thuần khiết xưa nay, giúp ta rửa sạch vết thương sưng mủ do vết máu bẩn, giúp ta bôi lên kì dược bằng ngọc ngưng hạ thành cao giúp xương khô mọc da thịt trong truyền thuyết võ lâm, nối kinh mạch bị đứt, toàn bộ đều dùng trên người ta.

Nếu như không phải như vậy, Tiểu Đồng lại như thế nào mạo hiểm mang ta cả đêm chạy trốn, lại như thế nào rơi vào tay của Tiêu Vân Tường, đến nỗi để cuối cùng phải chết đi như vậy?

Ta trong lòng oán hận trào lên, thanh âm quản tiêu giống như móng vuốt ma quỷ xuyên qua màng nhĩ, gào thét mà đến, trong tiếng thét khủng khiếp ngút trời như vậy, Dương Hoa Đình vô cùng sợ hãi, không thể chịu được nội thương đang cuộn lên, hai tay phất loạn, miệng hùm gan sứa quát: “Ai dám qua đây, ta xem các ngươi bọn ma quỷ này ai dám qua đây!”

Hắn lảo đảo, thế nhưng vẫn lưu lại một chút ý chí, giãy dụa muốn nhào về phía cửa, muốn lớn tiếng gọi người tới cứu. Ta há để cho hắn chạy trốn như vậy, thanh âm quản tiêu đột nhiên nâng cao, đổi thành giai điệu thứ ba “Huyết thường”.

Cả bản “Thiên khiển”, tính ra thì “Huyết thường” sát khí mạnh nhất, uy lực cũng lớn nhất, nhưng đồng thời đối với nguyên khí của kẻ thổi tấu cũng làm tổn hại nhất. Ta đơn giản không thổi tấu, nhưng nếu như Huyết thường vang lên, thì ma quỷ vừa nãy giương nanh múa vuốt đều giống như tay cầm dao sắc, khàn giọng kêu lên biến thành hình dáng nhỏ, lại trong mũi miệng của chính Dương Hoa Đình mà chuyển vào trong cơ thể, ở ngay huyết quản kinh mạch mà khua dao loạn chém loạn giết. Dương Hoa Đình lúc này vốn là trong thân thể khí tức chạy tán loạn, bị giai điệu “Huyết thường” áp sát, khí tức bên trong mất đi khống chế liền giống như dùng răng sắc cắn trả lại, lần lượt lăng trì, có thể là đau chết người kia. Dương Hoa Đình phát ra một tiếng kêu bi thảm, trong tiếng tiêu, chỉ nghe một tiếng “phốc” nhẹ vang lên, ngực lại tự động vỡ ra, tuôn ra máu tươi, ngay lập tức “phốc phốc” vài cái, huyết động kia giống như quả pháo nhỏ lần lượt nổ tung, ngực hắn chớp mắt máu thịt lẫn lộn.

Nhưng tiếng kêu thảm thiết vừa rồi của hắn lại cũng kinh động đến thị tòng Trung Nghĩa phủ ở ngoài sân. Đại khái vì lại muốn làm nhục ta, mấy tên thị vệ nô bộc kia đã bị hắn phái ra xa khỏi viện, lệnh ở ngoài viện chờ đợi. Hắn quản lý rất chặt, là để không ai dám làm trái mệnh lệnh, hay ló đầu nhìn trộm, cho đến khi nghe thấy tiếng kêu bi thảm của hắn mới phát hiện tình hình không bình thường.

Tiếng bước chân vội vàng rầm rập càng ngày càng gần, trong lòng ta tức giận, dừng lại quản tiêu, rút ra dao nhọn từ đáy tiêu, nhào lên trước, liền định cắt đứt yết hầu của hắn.

Dương Hoa Đình trông ra hơi thở yếu ớt, lại ngay lúc ta nắm chặt lấy tóc của hắn, muốn hạ dao xuống, thì đột nhiên mở mắt, bàn tay vừa trở, cố hết khí lực còn lại, đánh ra một chưởng, vững vàng đánh trúng vào trên vai trái của ta.

Ngay lập tức, chỗ bị đánh trúng đau đến nỗi trước mắt biến thành màu đen, ta cả người ngã xuống, mạng che mặt lại cũng trong giãy dụa mà rơi xuống đất.

Dương Hoa Đình thở gấp, nhìn chăm chú vào khuôn mặt ta, trong mắt lộ ra nghi hoặc, lại dần dần biến thành kinh ngạc sợ hãi, thất thanh nói: “Là, là ngươi… …”

Ta ho ra một ngụm máu tươi, lau lau khóe miệng, vật lộn bò qua, giơ dao lên một tay đâm vào giữa ngực hắn, cắn răng nói: “Không sai, chính là ta, lão thất phu, chết ở trong tay ta, có thể không tính là oan uổng chứ?”

Hắn đau khổ ngô một tiếng, ta bất chấp chuyển động cán dao, khiến vết thương càng sâu, đột nhiên rút ra, một thứ máu tươi bắn lên mặt ta, ta chịu không được, nhắm đúng vào vị trí trái tim của hắn, lại một dao đâm xuống.

Lại vào lúc này, một loại khí tức âm lương đập vào mặt, ta giết không được, bịch một tiếng ngã xuống một bên, chiếc dao nhỏ lại cũng rơi xuống bên cạnh, ta trong lòng nôn nóng, lại nghe thấy một người lạnh như băng nói: “Vậy mà có thể đem lão già này làm bị thương thành như vậy, xem ra ngươi vẫn còn có chút bản lĩnh.”

Thanh âm này rất quen tai, ta ngay lập tức như băng bị phá nứt ra, trong lòng đau buốt, nhịn không được lại nôn ra một ngụm máu tươi. Nhiều năm như vậy, ta trước sau vẫn nhớ rõ thanh âm này, thời thơ ấu đem ta từ trong biển khổ cứu ra, dạy ta thổi sáo ngọc, chiếm lấy ta, cho dù là lúc thân mật nhất cũng chưa từng thêm vài phần tình ý ấm áp, lại trong lần gặp mặt cuối cùng, lời nói ấm áp hiếm thấy ở bên tai ta thở dài, giống như ban ân, cho phép ta lúc tình động, gọi tên của y.

Lúc đó, ta vẫn còn suy nghĩ hão huyền, cho rằng sau bao nhiêu năm, thanh âm này nhất định có thể nhuốm lên tình cảm thân mật của nhân gian, nào biết sau bao nhiêu năm, thanh âm này, lại trở thành thủ phạm trong cơn ác mộng của ta, khiến ta kinh hoàng sợ hãi.

Ta đột nhiên rất muốn cười, ngửa mặt lên trời cười to, ta đáng đổi bằng tính mạng của mình, liều mạng phải kéo Dương Hoa Đình cùng xuống địa ngục, lại vào thời điểm quan trọng, bị y cắt ngang.

Nguyên lai hai kẻ này lại là đồng minh?

Vận mệnh chung quy có thể ở nơi chuyển ngoặt, đem hết thảy nỗ lực, sự mong mỏi chân thành, nỗi oán hận khắc cốt ghi tâm, sự đấu tranh vô vọng của ngươi, toàn bộ đều trở thành một trò cười.

Cuộc đời của ta, chứng kiến chuyện như vậy thật sự là nhiều lắm, ông trời cũng tính là nhìn thấy được ta.

Nhưng lần này, chính là y tự mình đến trước, chỉ cần ta còn dư lại một hơi thở, thì ta còn muốn giết chết lão thất phu này!

Thì vào lúc này, cửa đột nhiên bị người đẩy ra, mấy tên thị vệ nô bộc xông vào, vừa thấy tình trạng bi thảm ở phòng trong, liền ngây người. Ta không để lỡ thời cơ liền khàn giọng nói: “Nhanh, người này là thích khách, y, y làm Dương minh chủ trọng thương…”

Mọi người vừa nghe, ngay sau đó cũng không kịp nghĩ nhiều tình hình, ngay lập tức một đám gia đinh bao vây lại. Y vẫn giống như năm đó, hừ lạnh một tiếng, tay cầm sáo dài, ra tay như gió, thanh y trường tụ, nhanh nhẹn như tiên, lại trong mấy cái nhấp nhô, một tay vừa hạ, nhanh như chớp, lấy sáo ngọc đâm vào mi tâm yếu huyệt của vài người, kẻ bị đâm trúng đột nhiên suy sụp mà ngã xuống đất, từng người hai mắt trợn tròn, dĩ nhiên đã mất mạng.

Ta mắt lạnh nhìn đi, không thể không thừa nhận, mấy năm này không gặp, võ công của y dường như so với trước đây, lại tiến bộ rất nhiều. Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hai gã nô bộc chưa chết, mắt thấy không bình thường, lập tức muốn tông cửa xông ra. Y lại là một tiếng hừ lạnh, trường tụ xuất ra, không phí chút hơi sức, trong chớp mắt giết chết năm sáu người.

Hắn mặt không đổi sắc, chậm rãi đi về phía ta, nhàn nhạt nói: “Ta vừa rồi nghe thanh âm quản tiêu của ngươi, sát khí mười phần, nghe giai điệu lại không hiểu được, mà lặp lại nhiều lần có thể ảnh hưởng tới huyết mạch nội tức, rất là cổ quái. Ngươi là đang thổi cái gì?”

Vừa rồi thừa dịp bọn họ đánh nhau, ta đã lặng lẽ đưa tay ra, đem chiếc dao nhỏ kia lại thu vào trong tay. Lúc này cúi thấp đầu, khàn giọng nói: “Ngươi hỏi ta, thổi gì sao?”

Y tựa hồ có chút kỳ quái, đứng lặng không nói.

Ta ha ha cười lớn, đột nhiên vung mái tóc dài, nói: “Ngươi hỏi ta thổi cái gì ư?”

“Có cái gì không đúng sao?”

Ta ngẩng đầu lên, dùng trường tụ lau lau hai má, khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc vạn năm không đổi của y đột nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc, ta nhàn nhạt cười, ôn nhu nói: “Cốc chủ, ngươi không nhận ra ta sao?”

“Ngươi, ngươi,” Y đột nhiên có chút hỗn loạn, tiến lên một bước, giống như muốn đưa tay ra chạm vào ta, rồi lại lui về sau, chăm chú nhìn khuôn mặt ta, khó mà tin được nói: “Ngươi… là Bách Chu?”

Ta vui vẻ cười, nói: “Ngài nói xem?”

Ánh mắt y híp lại, từng câu từng chữ nói: “Ngươi không chết?”

Ta ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: “Đúng vậy, ta không chết, ngài không phải là muốn dọn sạch môn đồ hay sao, cho ta bổ sung thêm một điều, liền giống như ngài hồi đó, xử lý Khánh Ương như vậy?”

Hắn mím môi, vẻ mặt tựa hồ có chút hoảng hốt. Ta thừa dịp y thất thần, đột nhiên nhào về phía Dương Hoa Đình, giơ tay chém xuống, lập tức cắt đứt yết hầu của hắn.

Ta đã nói, hôm nay nhất định phải giết hắn, bất kể ai tới, ta đều sẽ giết hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.