Trường Ca Hành

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

Biên dịch: Đông Hoàng

Beta: Hồng Miên

.

Một vị thuốc, có người bào chế ra để hành y cứu người, có người bào chế ra, lại là để ngự trị kẻ khác.

Hoàn dược kỳ quái kia uống vào, liền giống như có lửa thiêu đốt, lục phủ ngũ tạng, lập tức đều nóng hết cả lên.

Ta giống như đặt mình vào trong lò, toàn thân từ trong ra ngoài, đều bị thiêu nóng, bên trong có một loại nhiệt lực chạy loạn khắp nơi, đụng vào khí huyết của ta quay cuồng, kinh lạc đảo ngược, cơ hồ muốn phun máu mà chết.

Nhưng vào lúc này, một thân thể lạnh lẽo từ phía sau bao bọc lấy ta, một cỗ khí âm hàn từ đại huyệt trên lưng liên tục không ngừng tiến vào trong cơ thể. Ta lập tức giật nảy mình, không khỏi tham lam muốn kề sát, muốn dựa vào cảm giác lạnh thấu xương kia, phảng phất, lại cảm thấy cỗ khí âm hàn kia giống như tí tách nhỏ giọt, rong ruổi quanh bách huyệt, trong kinh mạch, luồng khí hung bạo bên trong giảm mạnh, chậm rãi tụ lại, dần dần, bị thu về Đan Điền, lại tản đến kỳ kinh bát mạch, bên trong Đan Điền, khoảng không lại khôi phục, trống rỗng như hang, không biết qua bao lâu, ta giống như bị rút hết khí lực, khó chịu rên một tiếng, mềm nhuyễn ngã vào trên người Cốc chủ, toàn thân ướt sũng, đã bị thấm đẫm mồ hôi.

Cốc chủ tựa hồ rất vui mừng, ôm lấy ta cũng không chán ghét mồ hôi khó ngửi dơ dáy, thu công, cao giọng nói: “Người đâu, chuẩn bị nước tắm.”

Ta nhắm mắt, lại nghe cánh cửa một hồi đóng mở, có mấy người kéo dục dũng, khăn cùng huân hương và những thứ khác, ta ý niệm vừa động, cố gắng mở hai mắt ra, lại chạm phải ánh mắt của Cốc chủ, bên trong đó đã trút bỏ sự lãnh lẽo sắc bén, mơ hồ chứa đựng ý cười, sáng rực như sao, ánh sáng thực sự lung linh tràn đầy màu sắc, khiến kẻ khác nhìn thấy liền say mê.

Y thấy ta ngây người nhìn chăm chú, ý cười trong mắt càng sâu, ôm lấy ta, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn đến ngây người rồi sao?”

Ta vội rủ mí mắt, thanh âm yếu ớt nói: “Không…”

“Ta cho phép ngươi nhìn ta.” Tâm tình y khoan khoái, hai tay tỉ mỉ vuốt ve làn da trên lưng ta, chậm rãi nói: “Ngẩng đầu lên.”

Ta lại cúi đầu càng thấp, Cốc chủ vươn tay nâng cằm ta lên, ép ta ngẩng đầu đối mặt với y, khóe miệng cong lên, nhẹ hôn qua, phủ lên môi ta nói: “Vẫn oán giận ta?”

Ta nhắm mắt lại, mặc y hôn liếm, vẫn không nhúc nhích, Cốc chủ cắn môi dưới của ta, mơ hồ nói: “Bách Chu, nhiều năm như vậy, ngươi là người đầu tiên ta phá lệ, có oán hận, cũng nên tiêu trừ.”

Y nói xong, đứng dậy ôm ngang lấy ta, thả vào trong dục dũng, tự mình cũng lập tức cởi y phục, giang chân tiến vào, vẫn như cũ ôm lấy ta, một chút như có như không lau thân thể ta. Trong hơi nóng mờ mịt, nhu mì ám muội, tay y từ từ đưa đến giữa lưng ta rồi trượt xuống dưới, xoa nắn đồn biện [1], lập tức nhấc mông lên, lại thăm dò đến nơi khép chặt phía sau kia.

Ta sợ hãi, lập tức giãy dụa, run giọng nói: “Cốc, Cốc chủ, đừng…”

Tay Cốc chủ dừng lại, cuối cùng bất mãn thu về, nói: “Cũng đúng, thân thể ngươi vẫn không thể hầu hạ.”

Thứ kia của y cứng như thiết, đã kề sát lên bắp đùi ta, ta không dám loạn động, Cốc chủ cũng không nhúc nhích, qua một hồi, y từ từ dịu xuống, thu hồi trấn tĩnh, bước ra khỏi dục dũng, đưa ta ra ngoài. Lấy đơn y mặc vào, vẫn như cũ ôm về trên giường, nói: “Nghỉ ngơi đi.”

Ta muốn nói lại thôi, Cốc chủ giương lông mày lên, trong mắt chứa đầy hứng thú, nhàn nhạt nói: “Đợi ngươi khỏe lên, đương nhiên có một ngày ngươi được thị tẩm, không cần lo lắng.”

Y cho rằng ta lo lắng chuyện này?

Cũng khó trách, nam hài trong Cốc từng được y tin tưởng, không ai không đối với y ái mộ tôn sùng, cam tâm tình nguyện, vì bò lên giường của y mà hao tổn tâm cơ. Cốc chủ đại nhân elà chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có người chống đối y trong tình sự.

Cốc chủ thấy ta vẫn không mở miệng, buông nhẹ khẩu khí, nói: “Muốn cái gì? Ta thưởng cho ngươi.”

“Cát Cửu các nàng… …” Ta cuối cùng do dự nói.

Cốc chủ tự tiếu phi tiếu nhìn ta, nói: “Bách Chu, đó chẳng qua chỉ là hai vũ cơ hạ đẳng, là thứ đồ chơi giúp mua vui, ngươi vậy mà lại thực sự để tâm.”

“Không phải,” Ta trong lòng che đậy sự sợ hãi, vội nói: “Cốc chủ, Cát Cửu lúc ta gặp nạn, đã từng dốc sức giúp ta, Bách Chu kỳ thực khốn cùng chán nản, lại thân mang bệnh tật, nếu không có nàng cứu giúp, chỉ sợ, chỉ sợ không biết sẽ bị người khác lăng nhục chà đạp đến mức nào, càng không nói đến chuyện có thể kéo dài hơi tàn, quay về bên cạnh ngài.” Ta ngẩng lên, nói: “Ngươi nếu như không cho phép tâm ta tồn tại cảm kích, thì chính là không cho phép tâm ta cũng tồn tại cảm kích với ngươi, trong lòng ta, các ngươi đều là ân nhân cứu mạng của ta, ta có thể nào làm một đồ đệ vong ân bội nghĩa sao?”

Ta vội vàng nói, thở không ra hơi, y vươn tay, thay ta nhẹ nhàng vuốt ngực, trong mắt không mỉa mai ngờ vực nữa, nhưng khẩu khí ám muội, thấp giọng nói: “Nga? Ta ở trong lòng ngươi, lại giống kỹ nữ kia sao? Chỉ là ân nhân cứu mạng của ngươi?”

Ta cúi đầu xuống, cắn môi ngập ngừng nói: “Đương nhiên, đương nhiên không chỉ…”

“Vậy là cái gì? Ân?”

Là cái gì? Ta trong lòng sợ hãi, giọng run rẩy nói: “Cốc chủ… …”

“Nói, ta muốn nghe.” Y khẩu khí không cho phép cự tuyệt.

Ta hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Ngài, ngài ở trong lòng Bách Chu, là thần linh, làm thế nào cũng với không tới.”

Y khẽ cười ra tiếng, đem ta ôm vào trong ngực, vuốt mái tóc dài của ta, nói: “Bây giờ đã với tới rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta chung quy sẽ không bạc đãi ngươi.”

Ta tựa vào trước ngực y, yên lặng gật đầu, lại khẽ cắn đầu lưỡi, đưa mắt lên, đáng thương nhìn y, nhẹ giọng nói: “Vậy, vậy thả các nàng được không?”

Cốc chủ không đáp.

Ta nắm lấy vạt áo của y, run giọng nói: “Được không? Vân, Vân Tranh?”

Trong mắt y lướt qua một tia ấm áp, nói: “Chung quy cũng đã cứu mạng ngươi, thả ra cũng không sao. Chỉ là ngươi nên biết, ta muốn bắt các nàng thì dễ như trở bàn tay, thả hay không thả, cũng không khác biệt mấy.”

Ta cúi đầu ngập ngừng nói: “Đã như vậy, đều tùy Cốc chủ quyết định.”

Y ôm ta, không nói một lời, một lúc sau cao giọng nói: “Người đâu, truyền Bình Khanh.”

Ngoài cửa có tiểu tư lập tức chạy đi truyền Bình thúc thúc tới, chỉ trong chốc lát, lại nghe được thanh âm của Bình thúc thúc ở bên ngoài vang lên: “Thuộc hạ tham kiến Cốc chủ.”

“Vào đi.”

“Vâng.” Bình thúc thúc cung kính trả lời, đẩy cửa bước vào, thấy Cốc chủ ôm ta, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, lập tức cúi đầu xuống, hành lễ, đứng khoanh tay.

“Đem hai nữ tử kia thả ra.” Cốc chủ nhàn nhạt nói: “Vị Cát Cửu kia đã cứu Bách Chu, chúng ta lễ thượng vãng lai [2], thưởng cho Thiều Vận đan coi như ta cảm ơn nàng.”

Ta trong lòng cả kinh, nhịn không được nắm chặt tay áo y, nói: “Cốc chủ đại nhân… …”

“Yên tâm, Thiều Vận đan đối với nữ tử rất tốt, tăng âm [3] dưỡng nhan, kéo dài tuổi thọ, bao nhiêu nữ tử cầu còn không được.” Cốc chủ nhàn nhạt nói.

Ta trong lòng biết trên đời này nhất định không có chuyện hời như vậy, cả người phát run.

Cốc chủ dửng dưng vuốt tóc ta, nói: “Lạnh sao? Đừng sợ, thần dược đã vào lục phủ ngũ tạng của ngươi, không quá mấy ngày, kỳ kinh bát mạch của ngươi đều lưu thông thông suốt, sau đó sẽ nhẹ nhàng thoải mái. Bình Khang, điểm này ngươi rõ ràng nhất, đến, nói cho tiểu Bách Chu nghe.”

“Vâng.” Bình thúc thúc cúi đầu cười nói: “Nhờ đại ân của Cốc chủ, được tặng thần dược, ta luyện công rất nhanh, luyện ít hưởng nhiều. Ân tình này, Bình Khanh luôn không dám quên, duy chỉ có cần cù, cúc cung tận tụy, mới có thể báo đáp một phần nhỏ đại ân của Cốc chủ.”

Một trận thương tâm mãnh liệt ập đến, ta nhắm mắt lại, tự mình nuốt xuống tất thảy ưu tư, lại chậm rãi mở mắt ra, co lại càng sâu vào trong ngực y, yếu ớt nói: “Bách Chu, cảm tạ đại ân của Cốc chủ.”

“Ngươi là người của ta, làm tốt bổn phận, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Cốc chủ vui vẻ.

“Cốc chủ, ta có thể trước khi ly biệt, gặp mặt Cát Cửu sao?” Ta ngẩng đầu cẩn thận hỏi.

“Chắc chắn.” Cốc chủ thả ta ra, đem ta đặt trên gối, lại giúp ta đắp chăn lên, hai ngón tay, nhẹ nhàng lướt qua hai má ta nói: “Không được nói quá lâu, ngươi không thể hao tổn tinh thần sức lực.”

“Được.”

Ngày kế, Cát Cửu được mang đến trước mặt ta, sắc mặt tuy rằng tiều tụy, nhưng may mà cử động như thường, cũng không lộ ra vết thương, xem ra Cốc chủ vẫn không để tâm làm khó các nàng.

Nàng vừa thấy ta, trong mắt rưng rưng, lại còn đánh vai ta một cái, cười mắng: “Đều nói nam nhân Thiên Khải các ngươi, thực là mảnh mai, mấy ngày không gặp lại bệnh thành như vậy, ta tốt nhất không phải thấy bộ dạng sống dở chết dở này của ngươi nữa, nếu không mau chóng khỏe lên, cẩn thận lão nương cho ngươi một bạt tai!”

Ta bật cười, u sầu nhiều ngày đã biến sạch, ta kéo tay nàng qua, nói: “Ngươi đánh đi, đánh đi rồi xem ai còn dám cưới ngươi.”

Nàng nhướng mi nói: “Nói dóc, lão nương tướng mạo đẹp như hoa, sống sẽ sinh tế tử, làm gì có nam nhân không có mắt nào dám chán ghét ta? Ngươi cũng không hỏi thăm thử, bài tử của Cát Cửu ta treo lên, nam nhân toàn Du Dương thành đều tranh giành từng chút một.”

Ta ở trong tay nàng nhẹ nhàng viết một chữ “Trầm”, nhìn ánh mắt nàng, hết thảy mọi ngôn từ, đều không nói ra, ngoài miệng lại tự mình trêu ghẹo: “Bớt khoe khoang sắc đẹp đi, ngươi nếu không có của hồi môn, xem ai còn muốn.”

“Của hồi môn? Ta đều đã tích trữ được mấy rương.” Cát Cửu chăm chú nhìn ta, nước mắt đã rơi xuống, khẩu khí lại vừa vang dội vừa hung hăng: “Thao bà nội nhà ngươi, ngươi cho mấy lượng bạc kia, làm hai bộ trang sức cũng không đủ, lão nương lần này vì ngươi lỗ vốn, nơm nớp lo sợ, thịt nơi eo đều gầy còm không đủ, quay về cũng không biết ăn bao nhiêu chân giò để mập lại đây. Ta mặc kệ a, ngươi phải đầu đuôi ngọn ngành đem bạc thanh toán cho ta, thanh toán thì ta mới đi.”

“Việc đó thế nhưng không được, ta tổng cộng có được mấy lượng bạc, ngươi không có đạo lí hiếu kính gì cả.”



Chúng ta kẻ đáp kẻ không tán gẫu xong, cả hai đối mắt nhìn nhau, lại rõ ràng thấy được bi thương cùng từ bỏ trong lòng đối phương, xưa nay nỗi đau thương tột cùng, duy chỉ có chia ly mới khiến con người như thế mà thôi, nhưng thiên hạ không có bữa tiệc nào là không tàn, có thể trước khi đi, gặp được một lần, thì còn mong gì hơn nữa. Ta chỉ kéo lấy tay nàng, một lần rồi một lần ở trong lòng bàn tay nàng viết chữ “Trầm”, chỉ mong nàng có thể nhớ rõ, lúc đó ở Trung Nghĩa Bá phủ, ta đã nói cho nàng, sau khi ra ngoài liền tìm Trầm Mặc Sơn. Ta không biết Cốc chủ cho nàng ăn thứ gì, nhưng ta biết, chỉ cần không phải là độc dược cực mạnh, Trầm Mặc Sơn, chung quy có thể nể mặt ta mà nghĩ cách.

Nàng nước mắt ràn rụa, nhẹ nhàng hướng ta gật gật đầu, ý là đã hiểu, trong lòng ta thả lỏng thở phào một hơi, thì vào lúc này, lại nghe thanh âm của Bình Khang ở phòng ngoài vang lên: “Bách Chu, Cốc chủ lệnh ta đưa Cát Cửu cô nương ra ngoài.”

Ta gắng sức nắm lấy tay nàng, lập tức thả ra, cười nói: “Cát Cửu, bảo trọng.”

“Xú tiểu tử, lần sau gặp lại, cũng đừng đau yếu như vậy.” Cát Cửu ra sức đánh lên vai ta một cái: “Lúc nào thì ngươi giống một anh hùng hán tử, lên núi có thể đánh mãnh hổ, xuống biển có thể đánh giao long.”

“Kẻ ngươi nói không phải nam nhân, kẻ ngươi nói là nam thần tiên.” Ta ha ha cười nhẹ.

Nàng trừng ta một cái, lau khô nước mắt, không dây dưa dài dòng nữa, xoay người bước đi.

Gần ra khỏi phòng trong, đột nhiên quay đầu, xinh đẹp cười nói: “Tiểu tử, tỷ tỷ đẹp không?”

Nước mắt ta bỗng chốc tuôn ra, nghẹn ngào gật đầu nói: “Đẹp.”

Nàng thật sâu nhìn ta, bỗng nhiên giậm chân, xoay người, rồi đi cũng không quay đầu lại.

 .

[1] Đồn biện: cánh mông (cho bạn nào ko còn nhớ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.