CHƯƠNG 43
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Tây vực dị hương sở dĩ được xem trọng gấp bội lần, là vì mùi của nó không giống hương liệu sĩ tử Thiên Khải triều hay dùng, một mùi thanh nhã, mà là hương thơm ngào ngạt lại không nồng, mức độ phong phú, mỗi lần đều không giống nhau: Mới đầu châm lên, giống như hoa quỳnh trong đêm tối, thấm vào lòng người; đến khi chậm rãi lan rộng ra, giống như cánh hoa tách ra buông xuống, nồng đậm choáng váng; đến khi cháy hết, lại yên phi vân liễm [1], còn dư lại một phòng hương thơm, lúc ẩn lúc hiện như giấc mộng.
Đem hương điều chế đến mức độ này, cũng xem như là trình độ cao nhất.
Bởi thế nên giá bán ra cao đến mười lượng bạc một lạng, mà vương công quý tộc, danh lưu nhã sĩ đều đua nhau mua lấy, ở trong kinh sư, thậm chí cổ cầm nếu như không xông hương này thì sẽ không còn tao nhã.
Ngày đó ta trăm phương ngàn kế, muốn làm kinh sư đệ nhất cầm sư, đương nhiên đối với mấy thứ tiểu tiết này cũng tìm hiểu rõ ràng, mỗi khi đàn cầm, dị hương Tây Vực, đều là đạo cụ chắc chắn không thể thiếu.
Cho nên ta đối với mùi vị này cực kì quen thuộc.
Quen thuộc đến độ, cho dù chỉ là một mùi nhàn nhạt, nhưng cũng có thể từ trong không khí lập tức phân biệt được.
Băng phiến xạ hương, là thành phần không thể thiếu trong đó, nhưng bởi vì sau này lại thêm vào hương liệu khác, che đi mấy mùi vị này, nên người bình thường không biết được.
Nếu là ta, muốn thần không biết quỷ không hay làm hại một người đã uống Thương Tham Hòa Hợp Đan, cũng sẽ châm loại hương này.
Ta giống như ý nguyện của kẻ châm hương, tiếng đàn lập tức đình trệ, tay bưng lấy ngực, hơi thở trở nên dồn dập.
Công hiệu của tà dược Thương Tham Hòa Hợp Đan, quả thực không thể xem thường. Ta lúc này, là thực sự cảm thấy, ngực giống như bị đè lên ngàn cân cự thạch, trong từng hơi thở, đều trở nên rất khó khăn.
Sau đó, ta “rầm” một tiếng ngã lên đàn, trong đình viện im ắng không người, vừa rồi ta lấy lí do muốn yên tĩnh đàn cầm, đã ra lệnh tiểu tư thị nữ hầu hạ ta, đều lui ra ngoài hai lớp cửa, không được vào trong.
Thật sự, là người châm hương suy nghĩ chu toàn.
Ta giãy dụa một hồi, cuối cùng nằm yên bất động, thì vào lúc này, lại nghe được một trận âm thanh khe khẽ từ bụi hoa cách đó không xa, có người lướt qua cây cỏ, chậm rãi đi ra, tựa hồ muốn xác nhận ta đã chết hay chưa, lại rất sợ gây ra ngờ vực.
Người nọ do dự một hồi, cuối cùng không ngăn được tò mò, cẩn thận đến gần ta, một cây sáo dài duỗi qua, hung hăng chọc ta một chút, lại một cước đá đến, thực sự đá ta trở mình.
Ta mở mắt ra, quả nhiên không ngoài dự tính, là vị thiếu niên anh tuấn muốn rạch mặt ta ngày đó.
Hắn thấy ta chưa chết, trong mắt liền lộ ra kinh ngạc, lập tức lại che đi thù hận, sáo dài vung ra, liền muốn hướng ngực ta đâm xuống.
“Đợi, đợi đã…” Ta giơ tay ngăn cây sáo dài của hắn lại, cố gắng nói, “Lát nữa, tất cả mọi người, đều sẽ biết ngươi giết ta.”
Sắc mặt hắn ngưng lại, lập tức thu cây sáo về, cắn răng nói: “Nói cũng đúng, vậy ta sẽ đổi cách thức lấy mạng ngươi!”
Ta cười một chút, quả nhiên là gặp phải hài nhi trong nhà ngạo nghễ quá mức, ta hỏi: “Ngươi, có cách thức gì? Bất kể ngươi dùng cái gì, lấy sự anh minh của Cốc chủ, sớm muộn gì cũng tra ra đến trên đầu ngươi…”
Hắn đơn giản có chút ngẩn người, đột nhiên ác độc nói: “Ta không quản được nhiều như vậy, ta hận ngươi, ta chính là muốn giết ngươi!”
Tay hắn vừa giương lên, lại muốn một chưởng đánh lên đỉnh đầu ta.
Ta vội đề khí quát: “Dừng tay! Ngươi làm như vậy, sẽ chỉ khiến Cốc chủ phiền chán ngươi, sẽ không làm cho y yêu ngươi, ngươi chẳng lẽ không hiểu sao?”
Hắn sững người, bàn tay dừng lại, một khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thương tâm phẫn nộ: “Y, y bây giờ, toàn bộ tâm trí đều ở trên người ngươi, lại, lại đâu có chỗ nào quản đến chuyện sống chết của ta…”
Ta trong lòng thầm thở dài, nói: “Đó là, y muốn tốt cho ngươi.”
Hắn tức giận nói: “Ngươi nói láo! Muốn tốt cho ta mà đối với ta không thèm đếm xỉa, lại phạt cấm túc ta, gặp đều không nhìn ta một lần sao?”
Ta giãy dụa từ trên đất ngồi dậy, thở dốc nói: “Ngươi cho rằng y tốt với ta?”
Hắn căm hận nói: “Y đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao? Ngươi là đệ tử chân truyền duy nhất của Cốc chủ, cho dù phản bội bổn phái, vừa quay về, nhưng vẫn được y tin tưởng quan tâm.” Hắn càng nói càng tức giận, vành mắt đỏ hoe nói: “Cốc chủ, Cốc chủ chưa bao giờ đối đãi với ngươi giống như người khác, thưởng ngươi uống thần dược, còn thường xuyên ân cần chu đáo, ta còn nhìn thấy y cười với ngươi! Ngươi, ngươi có cái gì tốt! Ta rõ ràng so với ngươi tốt hơn ngàn vạn lần!”
Ta thở dài, che ngực nói: “Tất cả đều vì, ta có thể giúp y luyện công thôi.”
Thiếu niên kia cắn răng nói: “Đúng a, vì ngươi có thể giúp y luyện công, cho nên y mới đối xử với ngươi khác với mọi người, mới…”
“Nghe ta nói!” Ta ngắt lời hắn, nói: “Ta có thể giúp y luyện công, chỉ là để y trở thành tuyệt đỉnh cao thủ. Nhưng y muốn hiệu lệnh giang hồ, xưng bá võ lâm, lại cần sự giúp đỡ của võ lâm thế gia, danh môn chính phái. Ngươi, là hậu sinh của danh môn, đúng không?”
Trên mặt hắn hiện ra kiêu ngạo, nói: “Đó là điều đương nhiên!”
Ta mệt mỏi nhắm mắt lại, nói: “Vậy không phải là được rồi sao. Ta uống thần dược, chính là không nguyện ý, cũng chỉ có thể giúp Cốc chủ luyện công, nhưng sau khi việc này xong xuôi, y lại có mấy chục năm cần một người xuất thân hiển hách, một người võ công nhân phẩm tướng mạo xuất chúng cùng y kề vai phấn đấu. Ta chỉ là người gần đất xa trời, ngươi thì giống như kiều dương, không bằng nuôi dưỡng tinh nhuệ, vạch kế hoạch rồi hẵng hành động, hiện tại tranh giành ngữ khí này, giết ta nhưng mất đi tâm của Cốc chủ, lợi bất cập hại, tội gì phải như vậy?”
Sắc mặt thiếu niên thả lỏng, lui sau một bước, lạnh lùng nói: “Cũng đúng, ngươi giống như một kẻ đê tiện, để ngươi hấp hối cũng sống không được bao lâu, hà tất gì làm bẩn tay ta.”
Ta cười khổ một chút, nhìn hắn, muốn nói gì đó, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.
“Ngươi đây là ánh mắt gì!” Hắn giơ chân muốn đá.
Ta bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo, trong mắt thiếu niên kia lướt qua một tia sợ hãi, bất mãn thả chân xuống, hừ lạnh nói: “Tạm thời bỏ qua cho ngươi, dù sao thì xạ hương và mấy thứ có chứa hương kia, đủ khiến thần dược trong cơ thể ngươi phản tác dụng, cho dù uống thuốc, ngươi cũng không có cách nào thay da đổi thịt, tổ chức lại kỳ kinh bát mạch được.”
Ta nhàn nhạt nói: “Cảm ơn ngươi.”
Hắn ngạc nhiên nói: “Cảm ơn ta?”
Ta hướng hắn cười, nói: “Dị hương Tây vực, là thứ ngày xưa ta hay dùng, đã lâu không dùng, thật nhớ a.”
Hắn hừ mũi một tiếng, phất tay áo rời đi, triển khai thân pháp, thoắt cái biến mất trong bụi hoa.
Ta không biết các thị nữ phát hiện ra ta nằm trên mặt đất khi nào, nhưng khi ta tỉnh lại, đã là lúc lên đèn, trong phòng điểm nhiều đèn đóm hơn so với ngày thường, Bình thúc cùng đại phu trong Cốc xem bệnh bắt mạch cho ta vây thành một vòng tròn, thấy ta tỉnh lại, trên mặt mọi người đều hiện lên biểu cảm thở phào một hơi. Mấy người đại phu chẩn bệnh một lần nữa, Bình Khang ra hiệu cho thị nữ tiến lên cho ta uống thuốc, đợi uống thuốc xong, thì đổi xiêm y, ta đã mệt đến nỗi hai mắt tối lại, tựa vào trên gối nặng nề ngủ.
Trong cơn mông lung, lại nghe được Bình Khang ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Bách Chu, Bách Chu.”
Ta miễn cưỡng mở mắt ra, thì thấy khuôn mặt Bình Khang lộ ra vẻ do dự, nói: “Bách Chu, ngươi nghe được lời ta nói không?”
Ta hơi gật đầu.
Bình thúc thở dài, nói: “Ta đã đuổi những kẻ không liên quan ra, muốn nói với ngươi mấy câu thành tâm.”
Ta mở to mắt.
“Vì nể mặt Cốc chủ,” Hắn đắn đo một chút, nói: “Có vài lời, ta sẽ không nói vòng vo.”
Ta yếu ớt nói: “Được, xin cứ nói.”
“Chuyện lần này, ta biết là có người thừa dịp ngươi tấu khúc, châm dị hương Tây vực.” Hắn nhìn ta, có chút do dự, nói: “Chuyện ai làm, vì mục đích gì, ngươi và ta trong lòng biết rõ, nhưng ta hi vọng, ngươi có thể giả vờ không biết.”
Ta cười nhẹ, nói: “Được.”
Hắn thấy ta dứt khoát như vậy, trái lại không nhẫn tâm, đưa tay ra giúp ta nhét một góc chăn vào, thở dài nói: “Ủy khuất ngươi rồi.”
“Không sao.” Ta nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Vốn là, ta đã quen rồi.”
“Bách Chu,” Bình thúc nhã nhặn nói: “Cốc chủ đối xử với ngươi, thật sự không giống mọi người. Bình thúc hầu hạ y mấy chục năm, chưa bao giờ thấy được y đối xử với ai để tâm như thế, ngươi là đứa nhỏ tốt, trong lòng ta, cũng mong ngươi có thể bầu bạn với Cốc chủ lâu dài, để ở bên cạnh y có một người thân cận mới tốt.”
Khóe miệng ta nhếch lên, chế giễu nói: “Bình thúc, ngài cứ nói thật ra điều cần nói đi.”
Hắn ngừng một chút, cười nói, “Ngươi tên nhóc này, ai. Ta cũng hiểu được, thật sự là xin lỗi ngươi, nhưng con người có ba bảy loại, có người trời sinh ra là để làm đại sự, không thể giống như chúng ta hạng người tầm thường này, không có gì nổi bật, suốt cả đời này. Cốc chủ đại nhân y…”
Ta trong lòng một trận chán ghét, mở mắt ngắt lời hắn nói: “Y là cao cao tại thượng, chúng ta chẳng qua giống như loài giun dế, vì đại nghiệp của y, chúng ta chết cũng cam lòng, điều ngài muốn nói, là có ý này?”
Trên mặt hắn có chút nhịn không được cơn giận, cố chấp cười nói: “Bách Chu, ngươi muốn đứng bên cạnh Cốc chủ, thì không thể tham vọng y giống như phàm phu tục tử, sa vào tình ái, xoay quanh một ngày ba bữa cơm, làm những chuyện tầm thường vặt vãnh.”
Ta gật đầu nói: “Quả thật như vậy, nhưng tâm con người là kiên cường hay mềm yếu, thì đều do trời nắm giữ, không thể miễn cưỡng. Tuy thánh nhân cũng không hẳn là không có khả năng trừng phạt kẻ khác, nhưng tình cảm bình thường của con người, cũng vô cùng quý giá.” Ta mệt mỏi thở dài nói: “Bình thúc thúc, cái lợi của việc tranh cãi, đạt được cũng là vô dụng, ngài yên tâm, ta cuối cùng sẽ rời khỏi Điệp Thúy Cốc, chung quy sẽ không cùng một hài tử tính toán hơn thiệt, làm hỏng đại sự của Cốc chủ.”
Bình thúc gật đầu nói: “Ngươi có thể hiểu đạo lý là được rồi. Nghỉ ngơi cho tốt đi. Cốc chủ bận mấy ngày nay, ta sẽ không đem chuyện của ngươi bẩm báo đâu.”
Ta nói: “Được, tất cả nghe theo an bài của Bình thúc.”
Ta nghỉ ngơi được mấy ngày mới dần dần khỏe lên, nhưng vì uống thần dược mà sức khỏe có chuyển biến tốt, lại cuối cùng giống như thủy nguyệt kính hoa, cũng uổng công một trận. Không những như vậy, trong thần dược có chứa độc tố, lại cũng từ đó quấn vào trong cơ thể, lúc ta ngồi nghỉ ngơi, thì cảm thấy thời gian không còn nhiều, không thể không đẩy nhanh kế hoạch.
Một ngày này, Cốc chủ lại đến luyện cầm, bước vào cửa thì chuyện đầu tiên, chính là ra lệnh cho ta đưa tay ra bắt mạch. Y nhíu chặt mày, mặt lộ ra hàn sương, nhìn vào trong mắt ta lại phủ lên một tầng áy náy mơ hồ cùng thương tiếc nói không nên lời.
Ta bật cười, kỳ thực ở đây xảy ra chuyện gì, Cốc chủ làm sao không biết? Chỉ là chuyện xảy ra, ta xác thực là kẻ hi sinh tốt nhất, từ trước đến nay đều là như vậy.
Y đại khái cho rằng ta đã là kẻ thế suy sức yếu, chống cự không được bao lâu, đối với ta từ đó tốt hơn rất nhiều, liên tiếp hơn mười ngày, đều ở lại chỗ ta, cùng ăn cùng ngủ, mỗi lần ôm lấy ta đều không nỡ buông tay. Tuy rằng trên mặt y vẫn là vẻ nhàn nhạt, nhưng nỗi buồn đau mơ hồ và sự lưu luyến trong phong thái, cũng đã lộ ra không thể nghi ngờ.
Ta nghĩ, nếu ta vẫn là tiểu Bách Chu năm đó, lúc này đại khái sẽ cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn giống như lên trời.
Nhưng ta sớm đã là Dịch Trường Ca.
Quan tâm và dịu dàng Bách Chu cần, đến lúc này, cho dù lẫn lộn nhiều cảm xúc khác, nhưng cuối cùng ở trong đó, cũng có một phần chân thành.
Nhưng Dịch Trường Ca, ngay cả phần chân tình này, cũng không cần.
“Muốn ăn gì chơi gì, cứ nói với ta.” Cốc chủ vẻ mặt ôn hòa nói với ta.
Ta ở trong lòng y nhàn nhạt cười, nói, “Không bằng, nhân lúc ta tinh thần còn tốt. Ta đem từ khúc dạy ngươi, tấu lại lần nữa.”
Đột nhiên y ôm ta thật chặt, bờ môi vểnh lên, một lúc sau mới phát ra hai chữ: “Không vội…”
“Vội,” Ta dựa vào ngực y, yếu ớt nói: “Thời gian không còn nhiều, nhưng ta vẫn còn có mấy bản từ khúc nữa, còn chưa viết cho ngươi.”
“Bách Chu,” Y mạnh mẽ ôm chặt ta, đột nhiên hung hăng nói: “Ta chắc chắn, ta chắc chắn sẽ giết…”
“Vân Tranh,” Ta cười ngắt lời y, khó lắm mới nói ra lời thật lòng: “Ta mệt rồi, như vậy cũng tốt. Đến, tấu một lần nữa, sáo ngọc của ngươi thì sao?”
“Thật sự muốn nghe?” Y hôn hai má ta.
“Muốn.” Ta nhắm mắt lại, nói dứt khoát.
.
[1] Yên phi vân liễm: Khói bay ra, mây thu lại