Trường Ca Hành

Chương 48: Chương 48




CHƯƠNG 48 PN2

Phiên ngoại: Trầm Mặc Sơn (Nhị)

Biên dịch: Đông Hoàng BT

Beta: Hồng Miên

.

Ta chưa từng nghĩ, thực sự có thể gặp được một người lớn lên giống Công tử gia.

Không, tuy rằng ngũ quan có phần tương tự, nhưng người trước mắt này, với khuôn mặt ta từ nhỏ xem đã quen kia, hoàn toàn không giống.

Nguyên nhân rất đơn giản, khí chất bên trong hoàn toàn bất đồng.

Công tử gia vừa nhìn đã biết là xuất thân cao quý, lúc giơ tay nhấc chân cũng hoàn toàn tao nhã tự nhiên, mà hắn mưu trí vô song, học thức uyên bác, khiến kẻ khác vừa thấy, liền hoàn toàn bái phục.

Người như vậy, Thiên Khải triều một trăm năm cũng không xuất hiện một người, thật giống như tiên nhân hạ phàm, cứ như vậy ngày ngày cung phụng còn không kịp, càng huống chi ta còn mang đại ơn của hắn.

Sau khi lớn lên ta mới loáng thoáng biết được chuyện năm đó của hắn cùng phụ thân ta, phụ thân kia của ta, nguyên lai cùng Công tử gia mới là một đôi, chỉ tiếc ông lòng mang chí lớn, lại tình sâu nghĩa nặng, cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự hấp dẫn của đại trượng phu lưu danh sử sách.

Việc này vốn cũng không thể trách được, anh hùng khí khái, chí hướng cao xa, nam nhân nào cũng đều muốn tạo dựng truyền kỳ về mình. Chẳng qua là cha ta không hiểu được Công tử gia là ai, người như hắn, biết nhìn xa trông rộng, như thế nào có thể để cho mình bị lừa dối lợi dụng?

Chẳng trách, nhân vật thần tiên như Công tử gia, cuối cùng lại chọn Bạch Tích Hạo một kẻ tầm thường nhìn được nhưng không hữu ích kia, thật đúng là ngọc quý nhuốm phong trần, mỗi lần nghĩ tới, lại khiến kẻ khác nắm cổ tay thở dài.

Kể từ đó, chuyện lão Bạch nhân lúc ta tuổi còn nhỏ, ra sức bắt nạt ta, ta cuối cùng có chút thoải mái.

Bỏ đi, cha ta năm đó làm chuyện sai lầm, ta lúc nhỏ chịu chút oan ức, xem như là an ủi lão nam nhân bụng dạ gà con kia là được rồi.

Nhưng Tiểu Hoàng của ta, lại một chút cũng không giống Công tử gia. (có bạn nào thắc mắc tại sao Trường Ca lại giống Lâm Lẫm như thế ko? Có lý do cả đó nha~ ;))

Cho dù ngũ quan tinh xảo gần như nhau, cho dù nhìn xa nhìn gần cũng là như nhau đẹp không sao tả xiết, nhưng trên người hắn lại mang theo khí tức hoang dã.

Cái gì là khí tức hoang dã?

Đó là khí tức chỉ có người ở dưới đáy của quốc gia này giãy dụa cầu sinh mới nhiễm phải, loại khí tức này có lẽ thực tang thương, vừa nhìn liền biết trong mắt trong lòng, từng bị lăng nhục áp bức, nhưng vẫn hiện lên dồi dào sinh lực, có ý niệm giãy dụa cầu sinh, có ham muốn vượt qua người thường, có quyết tâm đến cùng, có sức mạnh đặt mình vào chỗ chết để sinh tồn.

Trên người hắn có những thứ này.

Những thứ này khiến khuôn mặt vốn yếu đuối như hoa xuân kia tràn đầy sức sống, đẹp không sao tả xiết. Hắn rõ ràng lớn lên giống như một ngoạn vật tinh mỹ, nhưng bởi vì khí tức hoang dã này, liền giống như sói trú đông trong núi rừng, đằng sau thân mình yếu ớt, ẩn chứa đặc tính hung dữ mạnh mẽ.

Loại người này, tuyệt đối có thể bất chấp chính mình.

Đồng thời, hắn còn có một chút tuyệt kỹ, khúc điệu hắn gảy, có thể quấy nhiễu tâm thần kẻ khác, giống như nhiếp hồn đại pháp.

Hắn muốn dựa vào kỹ thuật này, giết chết trọng thần triều đình, hậu duệ Thiên Hoàng, lại ám sát võ lâm danh túc, tuyệt đỉnh cao thủ.

Lá gan không nhỏ, nhưng toàn bộ kế hoạch đều loạn thất bát tao, mỗi lần nghĩ đến ý niệm liều mạng trong đầu, thì ngoại trừ dũng khí đáng ca ngợi, cũng khiến ta dở khóc dở cười.

Ta thừa nhận, lúc đầu, ta không hảo tâm gì mấy, ta đem hắn cưỡng ép bắt cóc, một mặt, là ta lúc đó còn phải dựa vào tên vương bát đản Tiêu Vân Tường kia về chuyện khai thông đường sông vận chuyển muối, mặt khác, ta tuy đối với võ học cũng không có hứng thú lớn như vậy, nhưng tuyệt kỹ kia của Tiểu Hoàng, nếu như rơi vào trong tay kẻ có ý, không dám đảm bảo sẽ không trở thành tai họa sau này.

Nhưng càng về sau, ta càng ngày càng mềm lòng, đối đãi hắn cũng càng ngày càng tốt hơn: Ăn uống không thiếu hắn, nhi tử cũng thay hắn mang theo, dược vật đáng giá ngàn vàng khó cầu cho hắn dùng, ta lớn như vậy, chưa bao giờ đối với một người lạ kiên nhẫn như thế, cũng không kiếm chác lợi lộc, trái lại còn trợ cấp rất nhiều bạc và hảo dược, chuyện lỗ vốn này, nếu truyền đến tai Bạch Tích Hạo, chỉ sợ bị hắn cười rụng răng.

Ta cũng không biết bản thân làm sao, ta chỉ biết, ta sẽ lo lắng khi thấy hắn bị bệnh nặng, ta lo sợ kẻ trước đây đã bức hắn cắt đứt ngón tay, hắn không để ý đến ta, ánh mắt lạnh lùng, ta sẽ căm hận, giúp hắn trừng trị Tiêu Vân Tường, trong xe ngựa, hắn không quan tâm đến việc phải đem thân thể cho ta, nhưng ta không xuống tay.

Giống như có sợi chỉ nhỏ nhìn cũng không thấy, một đầu buộc lấy tâm ta, một đầu buộc trên người hắn, hắn cười, ta sẽ cảm thấy vui mừng, hắn rầu rĩ, đau khổ kiềm nén, thì tâm ta, sẽ đau xót thương tâm.

Hóa ra, đây chính là yêu.

Nam nhi Trầm gia chúng ta, sinh ra đại tướng quân trung quân hộ chủ, sinh ra anh hùng cái thế nghĩa khí cao ngút trời, sinh ra thương nhân buôn một lãi mười như ta, nhưng ta biết, thực ra trong một chữ tình, chúng ta đều rất cố chấp, tin tưởng lao đầu vào, cũng không quay đầu lại.

Dù là cha ta, chủ nhân Lăng Thiên Minh có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, tuy rằng tính kế với Công tử gia, nhưng ông cả đời lại chưa bao giờ yêu người khác.

Thậm chí, nhi tử ta đây ra đời, hắn cũng không muốn nhìn một cái, ở trong lòng hắn, có lẽ có nhi tử, thì nghĩa là phản bội lại phần tình cảm kia đối với người yêu trước đây.

Ngay cả tên của ta, đều được lấy một cách lung tung, Mặc Sơn a Mặc Sơn, ai không biết, năm đó lúc Lẫm thúc thúc vẫn là công tử Tấn Dương, tên húy chính là Thượng Mặc Hạ Tồn.

Thật là chịu oan ức con mẹ nó mà.

Ta có người cha như vậy, thật là buồn bực.

Nhưng cho đến khi ta thật sự thích một người, ta mới biết, chuyện cha ta đã trải qua cũng không dễ dàng gì.

Biết Tiểu Hoàng vụng về, nói đi báo thù khẳng định là làm ra mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng, lúc ta buông tay để hắn đi, ta đột nhiên hiểu được cha ta. Năm đó, ông nhìn Bạch Tích Hạo dẫn Công tử gia rời đi, tâm tình đó, e là giống như tự lấy dao lăng trì chính mình.

Nhưng vẫn cứ phải giả danh làm trang hảo hán, cắn răng chịu đựng giữ lấy thể diện của chủ nhân Lăng Thiên Minh.

Cha ta, mười năm sau đó vẫn lẻ loi cô độc, cô đơn lẻ bóng, e là rất khó chịu đi?

Đến cuối cùng, võ công đạt tới đỉnh cao nhưng vẫn liều mạng luyện công, e cũng là, một phương pháp giải trừ cô quạnh?

Trong quá trình luyện võ, suy nghĩ càng cố chấp, thì càng dễ sinh biến.

Ông tổng cộng tẩu hỏa nhập ma hai lần.

Lần đầu có ta, lần thứ hai, lại mất mạng.

Anh hùng mạt lộ, lạnh lẽo đáng sợ như thế, cũng là không biết làm thế nào.

Cho nên, ta sớm đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không trở thành loại người giống như cha ta.

Cho dù ông là truyền kỳ trong miệng người ngoài, cũng không liên quan đến ta.

Nếu gặp được người mình thích, thì tuyệt đối sẽ không buông ra, nhưng phải tiến lùi có chừng mực, tuyệt đối không thể tự cho mình là đúng, cố chấp ngang ngược.

Nhưng ta vừa để Tiểu Hoàng đi, liền bắt đầu hối hận.

Không dừng được mà lo lắng cho hắn, đứa ngốc này, hay là đang ở nơi ta không thấy được chịu khổ?

Ta không dám sơ suất, lập tức phái đội quân tinh nhuệ của Lăng Thiên Minh lần theo dấu vết nơi hắn ở. Lúc đầu còn rất tốt, nhưng đến Du Dương thành, hắn vậy mà bỏ Cảnh Viêm lại, không biết đã đi đến đâu.

Ta thiếu chút nữa bị dọa cho một thân mồ hôi lạnh.

Ta sai người bắt Cảnh Viêm về, bất luận hắn là huynh đệ gì đó của Tiểu Hoàng, thân mang võ nghệ vậy mà lại bị một người tay không tấc sắt, thân thể mỏng manh yếu ớt một đường sắp đặt, không tận lực chiếu cố như vậy, nghĩ tới liền làm ta hận đến độ ngứa răng.

May mà hắn cũng lo lắng cho Tiểu Hoàng, vội vã nói cho ta, Tiểu Hoàng từng nhắc đến trong vạn hoa anh hùng hội, kẻ thù của hắn sẽ xuất hiện, hắn cần phải đi tới vạn hoa anh hùng hội.

Thao bà ngoại nhà hắn, nam võ lâm do một đám ô hợp cai quản, ta xưa nay sợ là tránh không kịp, hiện tại lại vì Tiểu Hoàng, không thể không dùng toàn bộ nhân mạch của ta ở Nam Cương, kiểm tra tất cả những kẻ khả nghi.

Ta đoán rằng, kẻ thù của Tiểu Hoàng nhất định là nhân vật võ lâm nổi danh đã lâu, chắc chắn giống hạng người như Tiêu Vân Tường trên mặt ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, sau lưng lại làm ra hành động bỉ ổi. Ta kiểm tra rất nhiều người, cuối cùng đem mục tiêu tập trung trên người chưởng môn các môn phái.

Nào biết, còn chưa tra xong, đột nhiên truyền đến một chuyện Huyền yêu vũ kinh thế hãi tục, nghe nói tế ti Nam Cương đích thân đến, dẫn dắt mọi vũ cơ nhảy một khúc Huyền yêu vũ chưa bao giờ nghe tới, ngày đó thấy người người say mê kể lại, nói rằng rất chấn động về việc này, bình sinh chưa gặp bao giờ.

Ta cơ hồ có thể khẳng định, tế ti Nam Cương kia, chính là Tiểu Hoàng của ta.

Biết người ở đâu thì không cần vội nữa, ta cũng không muốn tùy tiện xuất hiện quấy rối kế hoạch báo thù của Tiểu Hoàng, rồi âm thầm tìm cách sai người lén vào Trung Nghĩa Bá phủ, phối hợp với Tiểu Hoàng, hắn muốn giết ai thì giúp hắn giết, giết xong thì đem người mang ra cho ta.

Ta thật sự không nên háo thắng như vậy.

Bởi vì quá tin tưởng việc phái quân tinh nhuệ của Lăng Thiên Minh đi, ta thế nhưng nhất thời sơ suất, đã đánh mất Tiểu Hoàng.

Lão thất phu Dương Hoa Đình kia bị người cắt yết hầu trong phòng làm máu bắn tung tóe tại chỗ, ta hoàn toàn không nghi ngờ, đó là do Tiểu Hoàng của ta làm.

Hóa ra, người hắn muốn giết là Dương Hoa Đình.

Vấn đề vì sao đã không còn quan trọng, hiện tại quan trọng nhất, là tìm được Tiểu Hoàng, mang hắn đi.

Khúc điệu của hắn kỳ thực không phải tự bản thân đã linh quang như vậy, gặp phải cao thủ thực sự, trừ phi đối phương hoàn toàn không phòng ngự, bằng không thì người tử thương, chắc chắn là bản thân hắn.

Hắn giết Dương Hoa Đình, nhất định đã làm chính mình bị thương, nếu như lại rơi vào trong tay kẻ khác, không cần biết như thế nào, chỉ cần chờ, thì hắn cũng không sống được bao lâu.

Ta vội đến phát điên, giống như phải đem xung quanh Du Dương thành đào lên ba thước.

Tìm một tháng, vẫn không có tin tức, ta đã chóng tuyệt vọng.

Sớm biết như vậy, hồi đó không nên buông tay, không nên nghĩ đến việc thả dây dài câu cá lớn, không nên tính toán để Tiểu Hoàng rơi vào nơi nguy hiểm, rồi ta ra tay cứu giúp, khiến hắn cảm kích đến tận đáy lòng.

Ruột gan ta đều đã nhanh chóng hối hận đến hóa đen.

Lúc này, tên tiểu tử Cảnh Viêm cuối cùng cũng mở miệng, nói cho ta, hắn và Tiểu Hoàng đều đến từ một nơi: Điệp Thúy Cốc.

Nơi này thần bí khó lường, là nơi tương tự thư viện trong giang hồ. Cốc chủ của nó nhân trung long phượng, võ công thâm sâu khó lường, trên tay quanh năm cầm sáo ngọc.

Sáo ngọc.

Ta nghĩ tới ngón tay bị đứt của Tiểu Hoàng, nghĩ tới lúc hắn nói sáo thì vẻ mặt đau thương uất ức, lập tức liền muốn mang người vào khuấy đảo nơi gọi là thần tiên này.

Chỉ là đám người kia lén lén lút lút, hành tung bất định, bên ngoài Điệp Thúy Cốc bố trí rất nhiều mê trận, ta tự mình xông vào, lại phát hiện đối phương sớm đã kim thiền thoát xác, trong cơn giận dữ, đã phóng hỏa thiêu rụi hơn mười đình đài lầu gác của nó.

Chắc chắn Tiểu Hoàng cũng không xuất hiện ở nơi này, ta thay hắn dọn sạch cũng xem như là trút hết oán hận.

Nhưng qua mấy ngày, trời cao có mắt, cuối cùng khiến cho Cát Cửu tới tìm ta.

Cô nương kia không biết bị người ta ép ăn dược gì, cả người hồ đồ, nói không ra một câu hoàn chỉnh, nếu không phải huynh đệ ở Nam Cương nhiều lần xem qua Huyền yêu vũ của vị vũ cơ nổi tiếng này, thì thật sự nhận không ra, nữ nhân tóc rối bù, quần áo tả tơi, trong miệng ăn rác rưởi bẩn thỉu kia chính là Cát Cửu cô nương một thời thành công vang dội.

Nhưng cho dù như vậy, trong tiết y của nàng lại viết mấy chữ: Trầm Mặc Sơn, Bách Chu, Điệp Thúy Cốc.

Dùng máu tươi viết thành.

Chắc chắn dưới tình hình cấp bách lúc đó, nàng đã cắn đầu ngón tay, ghi chép xuống, để khi ra ngoài, có người trông thấy, có thể giúp đỡ một chút.

Cũng là cơ duyên vừa khéo, vị huynh đệ kia của ta đối với Cát Cửu ngưỡng mộ đã lâu, liền cứu giai nhân đang trong tình cảnh khốn đốn, tìm lão ma tử giúp nàng rửa mặt chải đầu, lúc này mới phát hiện nàng còn lưu lại phục bút [1] trong tiết y.

Hắn biết ta đang điên cuồng tìm kiếm Tiểu Hoàng, không dám sơ suất, lập tức báo cho ta.

Ta ngày hôm đó cùng Lật Đình thúc ngựa chạy hơn ba trăm dặm, đuổi tới nơi đó, thấy được vị cô nương đã không còn nhận thức được người khác kia.

Lật Đình giúp nàng bắt mạch chẩn bệnh, lắc đầu than thở nói, dược vật mạnh như vậy xưa nay chưa gặp bao giờ, vị Cát Cửu cô nương này, cả đời này cũng khó có thể khôi phục vẻ thanh tú trước đây.

Trong lòng ta phẫn uất, nhưng không phải bởi vì đạo lý chính nghĩa, mà là vì, ta dù bỉ ổi, nhưng cũng sẽ không làm ra mấy chuyện âm hiểm như vậy.

Nàng như vậy, thì Tiểu Hoàng của ta, còn không biết đang chịu khổ cỡ nào.

Tìm được hắn, phải mau chóng tìm được hắn.

Ta đến lúc này, trái lại có thể bình tĩnh, chỉ huy bố trí, mấy năm nay việc kinh doanh của ta rất tốt, phía nam lấy Du Dương thành làm trung tâm, các châu huyện đều bố trí cửa hiệu, hàng rượu trà quán, tiền trang thương hào của Trầm gia, muốn thăm dò tin tức, thì không khó.

Chưởng quản kinh doanh, đều là huynh đệ chính thống của Lăng Thiên Minh ta, mọi người nhận mệnh lệnh của ta, không ai không xem trọng.

Tiểu Hoàng kỳ thực rất thông minh, hắn có thể đem Cát Cửu đưa ra ngoài, thì nhất định sẽ tìm đủ mọi cách, đưa ra thông điệp gì đó nói cho ta.

Có cái gì, ta và hắn đều biết, đều sẽ để ý?

Ta đột nhiên nghĩ đến một thứ, dị hương Tây Vực.

Người Nam Cương không thể so với kinh thành, thứ quý giá này cũng không đắt hàng, là dựa vào số hàng mỗi thương hào có đều không nhiều, mà người đến mua phần lớn là khách hàng cố định, không phải thương gia bản địa, thì là quan viên châu phủ.

Như vậy ngoại trừ mấy người này, còn lại khách hàng lạ mặt, cũng vô cùng khả nghi.

Quả nhiên, chưởng quỹ thương hào ở Lâm Châu dùng bồ câu đưa tin cho ta, nói rằng gần đây có một thiếu niên khôi ngô, ra tay hào phóng, từng đến mua dị hương Tây Vực.

Ta chờ không kịp Lật Đình bọn họ, trước dùng khoái mã đuổi đến Lâm Châu, Cảnh Viêm nhất định muốn theo ta đi, cũng đành phải tùy ý hắn.

Chưởng quỹ Lâm Châu là lão nhân của Lăng Thiên Minh ta, hiểu được là chuyện quan trọng, sớm đã phái thuộc hạ giỏi khinh công, lặng lẽ thăm dò biết được, thiếu niên kia ở đâu.

Lại nguyên lai, là một trạch viện lớn trong thành, bỏ hoang đã mấy năm, năm trước được người khác mua về, người bản xứ chỉ nghĩ là biệt viện nghỉ mát lúc nhàn rỗi của vị đại quan nào đó.

Là nơi này không sai.

Để bớt phiền phức, ta đã châm chút khói độc thuận tay cướp được từ chỗ Bạch Tích Hạo. Thứ đồ vật này nghe nói trước đây làm thiên quân vạn mã hỗn loạn ngã quỵ, hôm nay lấy ra đối phó với mấy tên xấu xa kia, không biết lão già đó biết được, có nổi khùng lên hay không.

Không còn cách nào, ta trì hoãn không dùng công phu, động thủ với bọn chúng cũng được, nhưng Điệp Thúy Cốc nhiều năm qua nuôi dưỡng cao thủ, lòng lang dạ sói, ngộ nhỡ bên đối phương không ngừng có người đến tiếp ứng thì sao?

Ta phải nhanh chóng, đem Tiểu Hoàng của ta cứu ra.

Ta làm tất cả hỗn loạn ngã xuống, đang không biết đi đường nào, thì đột nhiên nghe thấy tiếng quản tiêu khó nghe kia của Tiểu Hoàng.

Hắn vừa thổi thứ kia, chắc chắn không phải chuyện tốt, mà sự mãnh liệt như muốn cùng hủy diệt trong giai điệu kia quá dày, ta lập tức lướt đi, hướng nơi thanh âm phát ra nhào đến.

May mà, vẫn chưa trễ.

Nam nhân kia có lẽ chính là Cốc chủ Điệp Thúy Cốc.

Lớn lên cũng không ra làm sao, giống như Bạch Tích Hạo cái hạng tiểu bạch kiểm chuyên môn làm ra vẻ tự nhiên như tiên kia, nhìn thấy khiến ta phát hỏa, thật sự là đáng bị trừng phạt.

Vì thế ta dùng lời lẽ công kích, thừa dịp y phân tâm, lập tức động thủ.

Nhưng rất kỳ quái là, đường đi võ công của y, ta dường như vô cùng quen thuộc.

Lúc đó ta không có thời gian suy nghĩ kỹ càng, chỉ lo từ trong tay nam nhân kia đem Tiểu Hoàng cướp về, quay về lại vội vàng vì hắn chữa thương kéo dài mạng sống, hao phí rất nhiều công sức của ta, cuối cùng sau khi vận công cả một ngày, ta đột nhiên nghĩ tới chuyện này.

Không nhịn được a một tiếng vỗ đùi, bà nội nhà y, thứ tên vương bát đản này dùng, không phải chính là chưởng pháp “Băng phách tuyệt diệm” gia truyền của Trầm gia ta sao?

.

[1] Phục bút: là kỹ thuật được người viết sử dụng để cung cấp các manh mối để độc giả có thể đoán trước điều có thể xảy ra sau đó trong câu chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.