CHƯƠNG 51
Biên dịch: Đông Hoàng BT
Beta: Hồng Miên
.
Ta trầm ngâm một lát, nói: “Là một loại dược tên là Thương Sâm Hòa Hợp Đan, ở Điệp Thúy Cốc được xem là thần dược, dược này uống vào giống như hỏa nhiệt hỗn loạn tứ chi trong bụng, cần người dùng nội lực cùng loại âm hàn truyền qua, mới có thể đem dược tính khai thông vào kỳ kinh bát mạch. Nghe nói, dùng dược này có thể thay đổi kinh lạc của người khác, khiến công lực kẻ khác tăng lên, nhưng lại không thể ngừng dược, cần mỗi tháng do Cốc chủ tự mình ban dược.”
“Nếu như ngừng dược thì sẽ làm sao?”
Ta lắc lắc đầu, cúi đầu cười, dửng dưng nói: “Còn có tám ngày, ta đã ngừng thuốc một tháng, sẽ thế nào, Bảo gia đến lúc đó tự mình thấy sẽ biết.”
“Lời hài tử,” Bảo gia lắc đầu, trong con mắt trong suốt mang theo quở trách nhìn ta, nói: “Bất luận là phản ứng gì, dựa vào thân thể ngươi lúc này, đều chắc chắn không thể chống đỡ được. Ta thế nhưng không muốn Trầm Mặc Sơn quay lại oán ta.”
Hắn đứng dậy, sờ đầu tiểu Kỳ Nhi, chắp tay bước đi, ở trước mặt ta đi qua đi lại, trên khuôn mặt thanh tú lộ vẻ ưu phiền, một hồi sau dường như nghĩ đến gì đó, lại nhẹ nhàng lắc đầu phủ định, thở dài không thôi.
Ta không đành lòng, mở miệng nói: “Bảo gia, bất luận thế nào, vãn bối đã là cảm kích vạn phần, sống chết có mệnh, ngài không cần vì ta hao tổn tinh thần.”
Hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn ta, hỏi: “Nếu nghĩ không ra biện pháp, sau tám ngày nữa, ngươi chắc chắn độc phát mất mạng, dù ngươi đã uống qua hoàn dược có thể giải bách độc do Bạch tiên sinh tự mình chế ra, nhưng thân thể ngươi tổn thương bảy tám phần, cũng là hết sức nguy ngập, khó mà kéo dài, ngươi hiểu không?”
Ta mỉm cười gật đầu, nói: “Ta đều hiểu được.”
“Không, ngươi không hiểu…” Hắn lắc lắc đầu, nói, “Nếu như ngươi chết, chắc chắn người thân đau kẻ thù mừng, hài nhi không ai dạy dỗ, ái nhân không người an ủi, ngươi thật sự nhẫn tâm, khiến Mặc Sơn hằng năm đau khổ, hằng đêm dằn vặt? Hài nhi của ngươi, còn nhỏ như vậy đã phải trải qua tang thương, bơ vơ không nơi nương tựa.”
Ta vuốt ve tiểu hài nhi đang mệt mỏi muốn ngủ trong ngực, trong lòng sầu não, lại ngửa đầu cười, nói: “Lời này của tiền bối sai rồi, ta tin hài nhi của ta, nhất định sẽ hảo hảo trưởng thành, bởi vì bản tính nó thuần lương, sau này bất luận làm gì, đều sẽ không ảnh hưởng tới việc nó trở thành một người tâm tư vui vẻ; ta tin ái nhân của ta nhất định sẽ sống tốt, bởi vì tính tình hắn rộng lượng, sẽ bỏ qua nỗi đau mất đi ta, nhớ kỹ niềm vui lúc cùng ta chung sống; ta còn có bao nhiêu hảo bằng hữu, bọn họ đều là người cùng ta trải qua hoạn nạn, có thể ủy thác tính mệnh, bọn họ nhất định mỗi năm sẽ ở trước phần mộ của ta nâng ly trò chuyện vui vẻ, nói thoải mái, hoặc nhớ lại những năm tháng trước kia của chúng ta, hoặc nói vài chuyện điên rồ ta đã từng làm cốt để mua vui, đem ra tế ta, xem như là một hồi gặp gỡ chơi xuân du ngoạn, có bằng hữu từ phương xa đến.”
Ta mỉm cười nhìn tiền bối có khuôn mặt ôn hòa này, nói: “Cho nên, xin tiền bối tận lực là được, còn như đến cuối cùng ta có thể còn sống hay không, có thể sống bao lâu, ngài thật sự, không cần lưu tâm, bởi vì ta đã rất hài lòng rồi.”
Ánh mắt Bảo gia hòa nhã, mỉm cười nhìn ta, gật gật đầu nói: “Không tệ, quả nhiên là người Mặc Sơn vừa ý.” Hắn chuyển ánh mắt, nói: “Chỉ là Trường Ca a, ngươi dù nói như vậy, nhưng cũng nên hiểu rằng, có vài thứ mất đi, cũng không có cách nào thay thế được. Ví như ngươi đối với Mặc Sơn, đối với tiểu bảo bảo trong lòng ngươi, chính là như thế.”
Hắn trầm ngâm một lát, cao giọng nói: “Lật Đình đâu?”
Ngoài cửa lập tức truyền đến thanh âm của Lật Đình: “Ở đây.”
“Đưa một bộ bút mực đến.”
“Vâng, sư phó.” Lật Đình cung kính trả lời, chưa đến một chốc, chỉ nghe cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Lật Đình đem bút mực giấy nghiên chậm rãi đi vào, trước hướng Bảo gia khom mình hành lễ, rồi tay chân nhẹ nhàng đem trải trên bàn trà.
Bảo gia hơi hơi gật đầu, vén tay áo, đang muốn tiến lên mài mực, Lật Đình lập tức vươn tay ra, cười nói: “Sư phó, để con.”
“Không cần,” Bảo gia cười cười, nói: “Không cần ở trước mặt ta làm ra bộ dáng tiểu tư này, chuyện ngươi nghịch phá ta đều đã nghe nói, trở về nên phạt phải phạt.”
“Ai u, người nào ở bên tai nói cho ngài vậy? Đệ tử rất hiền lành, một năm nay khám bệnh chế dược, bận đến nỗi giống như con quay, ngài nếu không tin, thì đi hỏi Mặc Sơn thử.” Lật Đình trề môi, mang theo giọng điệu nũng nịu nói.
Đây thực sự là việc mới mẻ, ta chưa bao giờ thấy Lật Đình nhã nhặn làm ra bộ dáng hài đồng hồn nhiên này, nghĩ đến hắn từ nhỏ đã đi theo Bảo gia học y, sư phó tính tình êm dịu, lại biết thương người, đồ đệ đương nhiên mượn cơ hội chơi xấu làm nũng, thầy trò như vậy, trước đây chưa gặp bao giờ, khiến ta mở rộng tầm mắt.
“Ngươi ở Minh Đức sơn trang, chưa từng gây rối hay sao? Kho dược Bạch tiên sinh lưu giữ, dược thảo trồng trong hậu viện, ngươi vậy mà tùy ý dùng và hái lấy? Ô tổng quản phái người ngăn cản ngươi, nhưng ngươi lại tung bột ngứa lên người bọn họ?”
Lật Đình thè lưỡi ra, cười nói: “Làm sao mà chuyện gì cũng không thể giấu được ngài?”
“Còn cười được!” Bảo gia cầm bút gõ đầu hắn một cái, nói: “May mà Bạch gia mang Công tử gia đi xa, bằng không, nếu biết ngươi làm, thì chút tình mọn kia của sư phó ngươi, trước mặt hai vị kia cũng không thể giúp ích gì.”
“Sư phó ngài phải cứu con.” Dường như nghĩ gì đó, Lật Đình có chút sợ hãi, lôi tay áo Bảo gia nói.
“Ta không cứu được ngươi,” Bảo gia không để ý đến hắn, bắt đầu mài mực, nói: “Ta vẫn gọi Công tử gia là chủ tử, lá gan ngươi thật lớn, dám động vào đồ của bọn họ, cứ chờ xem.”
“Sư phó sư phó, ngài tốt nhất,” Lật Đình giành lấy mặc điều trong tay hắn, ra sức nghiền mực, lảm nhảm nói: “Con đây không phải là vì chế dược sao, vị “Tư Mặc” Bạch thần y làm ra kia, nói rằng là thứ rất quý giá, trên trời có dưới đất không, con thì không tin, không thể nghĩ ra thứ có thể lợi hại hơn thứ thuốc kia. Ngài không phải thường dạy con trên con đường y dược, phải dám có những suy nghĩ khác biệt sao? Con đây khó khăn lắm mới thực hiện được…”
“Ta không dạy ngươi không nói quy củ, làm càn một trận.” Bảo gia buồn cười nhìn hắn, nói: “Ngươi không phải dám nghĩ dám làm sao? Được, ngươi đem độc này của Trường Ca giải đi, ta sẽ không phạt ngươi.”
Lật Đình lập tức xụ mặt, nói: “Cái này, cái này con không giải quyết được.”
“Vậy chờ Bạch tiên sinh về rồi chịu phạt đi.” Bảo gia nhàn nhạt nói.
“Sư phó, ngài không thể thấy chết không cứu a,” Lật Đình hét lớn: “Độc của Trường Ca con cũng không phải không có cách, loại thuốc con làm kia thế nhưng vô cùng hiệu quả, có thể cải tử hoàn sinh, tiếc là bây giờ thiếu mất một vị thuốc, bằng không thì… …”
“Nói càn!” Bảo gia sa sầm mặt, hung hăng gõ đầu hắn, khiển trách: “Ngươi là đại phu, không phải khiêu đại thần tràng quỷ trong dân gian lừa gạt bách tính, cái gì mà cải tử hoàn sinh, cái gì mà vô cùng hiệu quả, công phu nửa vời này của ngươi, cũng dám xứng với tám chữ này sao? Bây giờ lập tức đi ra, đi tìm Xuân Huy đường, ba tháng khám bệnh từ thiện, thiếu một ngày, tình cảm thầy trò chúng ta cũng không cần nói nữa, ta sẽ trực tiếp trói ngươi đưa đến chỗ Bạch tiên sinh, cách thức chỉnh người của hắn rất nhiều, tuyệt đối có cách ngươi không chịu nổi.”
Lật Đình lúc đầu nghe được thì mặt mày ủ rũ, nghe đến cuối cùng, trên mặt càng ngày càng lộ vẻ vui mừng, nói: “Sư phó, ngài thực sự giúp con đền bù những thứ ở Minh Đức sơn trang…”
“Ta thế nhưng không phải vì ngươi,” Bảo gia tức giận mắng: “Ta là vì Công tử gia, ngộ nhỡ thân thể hắn khó chịu, Bạch gia dùng dược, thiếu một vị thì sẽ phiền toái. Thật sự nếu như vậy, ta cũng không chờ hắn đến phạt ngươi, mà hắn sẽ tự mình giết chết tên nghịch đồ nhà ngươi trước!”
Lật Đình tươi cười nói: “Vâng! Cảm ơn sư phó!”
Bảo gia liếc hắn một cái, nói: “Nhanh đi đi, ba tháng chữa bệnh từ thiện, ngươi cho là ta nói chơi sao?”
“Vâng, đồ nhi cáo lui!” Lật Đình cười hì hì hành lễ, hướng ta nháy mắt một cái, lúc này mới xoay người đi.
Bảo gia dở khóc dở cười, nhìn bóng dáng của đứa đồ đệ buồn cười này lắc đầu thở dài, cười nói với ta: “Đã để ngươi chê cười, hài tử này từ nhỏ ở trước mặt ta đã không nghiêm túc, cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng ở bên ngoài là bộ dạng gương mẫu như thế.”
Ta cười nói: “Vậy là hắn xem ngài như thân trưởng bối của mình, đương nhiên sẽ không câu nệ tiểu tiết.”
“Không câu nệ tiểu tiết? Ta xem hắn là càng ngày càng trẻ con, ai.” Hắn lắc đầu, cầm bút loạt xoạt viết trên giấy trắng, nói: “Mấy người này ở trong Từ gia kia vừa rồi làm khó dễ ngươi, từng người đều thấy ta tính khí tốt, chơi xấu rồi làm rối tung, không có gì không dám làm, so với tiểu bảo bảo nhà ngươi còn kém hơn.”
Ta phì cười, nói: “Bảo gia tính tình ôn hòa thiện lương, mọi người yêu mến ngài, cũng là phận sự.”
“Bọn họ không phải yêu thích ta, là thích nhìn ta chịu mệt,” Hắn nói một mạch, dừng bút, thổi thổi nét mực, ngẩng đầu nói với ta, “Viết xong rồi, chúng ta bây giờ cũng không có cách nào, chỉ có thể tận lực cứu chữa, phương thuốc này, là phương thuốc cổ truyền quý giá mà phụ thân của Mặc Sơn năm đó, Trầm gia lão gia đã tiêu tốn một số tiền lớn mua về, ta năm đó theo hầu hạ sắc thuốc, nên mới nhớ được một ít, hôm nay biến đổi một chút, đối với thân thể ngươi, cần có nhiều thứ bổ dưỡng hơn. Tám ngày này ta nên cho ngươi ổn định thân thể trước, sau đó sẽ tìm cách giải độc.”
“Đa tạ tiền bối.”
“Không cần cảm ơn,” Hắn mỉm cười nói: “Cứu ngươi là thỉnh cầu của Mặc Sơn, ta nhìn hắn trưởng thành, vô luận như thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn hắn trải qua thống khổ mất đi ái nhân. Hơn nữa,” Hắn dừng lại, nói: “Tướng mạo ngươi rất hợp với tính ta, dựa vào điểm này, ta cũng sẽ không thấy chết không cứu.”
Dược quả nhiên không tầm thường, sau khi ta uống vào, chưa đến một chốc đã cảm thấy tay chân ấm lên, ý nghĩ mệt mỏi nổi lên, Trầm Mặc Sơn để ta ngồi trong ghế, bản thân luống cuống trải giường cho ta, chiếc chăn bằng gấm đỏ thẫm xen vàng đột nhiên vung lên, trái lại giống như những đóa hoa lớn hân hoan nở ra trước mặt, suýt nữa đã đập vỡ lọ hoa màu xanh trên giá bác cổ bên cạnh, hắn trong miệng ngâm nga điệu hát dân gian sai nhịp, ném cái gối qua, giống như cùng nó thâm cừu đại hận, muốn đem nó phá ra làm hai.
Tay chân vụng về, Trầm đại chưởng quỹ nguyên lai cũng có chuyện không làm được.
Ta nhịn không được mỉm cười, dựa vào trong ghế, nhìn nhất cử nhất động của hắn, im lặng.
Nhìn nhìn rồi nhắm mắt lại, trong mông lung, đã bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy, đưa đến trên giường, cởi ngoại bào của ta, giúp ta đắp chăn lên.
Trên mặt mềm nhũn, là hắn đang khẽ hôn lên, hô hấp nóng hổi phả trên mặt, đột nhiên nghe được hắn khẽ cười một tiếng, có vẻ đắc ý nói không nên lời.
Lập tức hắn lại kéo góc chăn cho ta, vuốt ve tóc ta, vô thanh vô tức rời đi.
Ta ngủ rất sâu, cũng không biết đã qua bao lâu, vì đói bụng, mới tỉnh lại. Đây có thể là dấu hiệu tốt trước chưa từng gặp qua, ta đang muốn gọi người, lại nghe được bên ngoài truyền đến một hồi đối thoại:
“Bảo thúc thúc, ngài đến cùng có mấy phần nắm chắc?” Đây là thanh âm của Trầm Mặc Sơn.
Một người thở dài, thanh âm dịu dàng ôn hòa, chính là Bảo gia: “Nếu ta nói, một phần cũng không có, ngươi sẽ làm sao?”
“Ngài nói thật sao?”
“Mặc Sơn, nếu là người khác, ta đương nhiên sẽ nghĩ cách trấn an, nhưng đối với ngươi, ta nên nói thật.”
“Sao lại như thế? Hắn không phải rõ ràng có thể ngủ được một giấc sao?” Thanh âm của Trầm Mặc Sơn đột nhiên đề cao: “Tất cả chuyện này, không phải là đang chuyển biến tốt thì là gì?”
“Kêu gào với Bảo thúc cái gì? Con người lóe lên như đèn sắp tắt, cũng là như vậy.” Một người khác khiển trách một câu, ta cẩn thận lắng nghe, lập tức nhận ra, là thanh âm của vị Từ gia kia.
Bảo gia ôn nhu nói: “Đừng như vậy, Thăng ca, nếu hôm nay nằm trên giường bệnh là ta, chỉ sợ sự điên cuồng của ngươi, phải hơn hẳn Mặc Sơn gấp trăm lần, chúng ta dĩ nhiên không thể vì hài tử giảm bớt đau xót, thì cũng đừng tranh giành lợi ích của mấy trận cãi vã này nữa.”
Từ gia kia thở dài, một lúc sau nói: “Mặc Sơn, người kia đối với ngươi, thật sự quan trọng như vậy.”
“Thúc, ngài nói lời vô nghĩa gì vậy?” Trầm Mặc Sơn kiềm nén, dường như có chút nghẹn ngào, nhưng nhẫn nhịn nói: “Không quan trọng, thì ta cần gì phải như vậy?”
Từ gia trầm ngâm một lát, nói: “Bảo nhi, thật sự không thể nghĩ ra cách nào sao?”
“Y thuật của ta tuy học từ Bạch thần y, nhưng tính chất bảo thủ, ý nghĩ cứng nhắc, hắn bản lĩnh mười phần, thì ta kỳ thực học chưa đến một phần. Chỉ là nhiều năm như vậy dựa vào sự cần cù cẩn thận, mới không bị ném vào sọt rác. Bệnh lần này của Trường Ca, theo lẽ thường, là không thuốc cứu chữa, nhưng nếu không theo lẽ thường, có lẽ có thể cứu cũng chưa biết chừng.”
“Nói đi nói lại, vẫn là Bạch Tích Hạo phải đến.” Từ gia phiền chán nói: “Mặc Sơn, ngươi nói thử, lão già kia lại dùng thái độ gì để từ chối?”
“Hắn lấy việc thân thể Lẫm thúc thúc tiết khí này cần phải ngâm ôn tuyền làm nguyên do, kiên quyết từ chối ta.” Trầm Mặc Sơn âm u nói: “Ta viết thư đi bỏ hết mặt mũi xuống nói đủ lời hay, hắn vẫn là nói, Lẫm thúc thúc thân thể quan trọng hơn, những người còn lại, sống hay chết, cùng hắn không liên quan.”
“Ngươi sao không cầu Công tử gia?” Bảo gia nói.
“Đường nhiên đã cầu rồi, nào biết lần này Lẫm thúc thúc không biết ăn nhầm dược gì, thế nhưng nói, sở thích của Bạch Tích Hạo quan trọng nhất, hắn thích khám cho ai thì khám cho người đó, thúc chắc chắn không can thiệp.”
Bên kia một trận trầm mặc, thanh âm của Từ gia đột nhiên vang lên: “Hai lão già này tính kế ngươi đó, Mặc Sơn, ngươi thực sự là lo lắng đến hỗn loạn, việc này cũng nghe không ra.”
“Nói như vậy là sao?”
“Ngươi nghĩ đi, Lâm Lẫm quỷ kế đa đoan có tiếng, hắn lại yêu thương ngươi, lại thường xuyên tâng bốc chính mình cao thượng đức hạnh, lại không giống Nhị thúc của ngươi và ta thực sự lo lắng huyết mạch Trầm gia đoạn ở đời ngươi, làm sao lại thấy chết không cứu? Họ Bạch là kẻ tuyệt đối phục tùng duy nhất của họ Lâm, việc này, chín phần là Lâm Lẫm nắm lấy chủ kiến, Bạch Tích Hạo chẳng qua là theo ý hắn trả lời ngươi mà thôi.”