Trường Ca Hành

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Biên dịch: Hồng Miên

.

Mười tuổi, ta còn chưa biết, mệnh của bản thân cũng vô cùng quý giá.

Phàm là thứ do người khác cho, cũng có thể do người khác thu về, duy chỉ có sự sống này, là chân thật thuộc về chính bản thân mình.

Cái đó vốn là nguyên tắc mà kẻ tiểu nhân tầng lớp dưới như ta từ sớm đã nên hiểu rõ, đáng tiếc ta lại mơ mơ hồ hồ,  vòng vèo mãi mới hiểu được.

Sau này có Kỳ Nhi, niềm tin của ta lại càng thêm rõ rệt, bản thân phải sống, đứa trẻ này cũng phải sống sót.

Hơn nữa phải sống thật tốt hơn cả ta.

Bởi vậy cho dù ta trù tính ám sát Tiêu Vân Tường, cũng vẫn vì chính mình mà lưu lại lối thoát, nếu không phải giữa đường nhảy ra một Trầm Mặc Sơn, giờ phút này Tiêu Vân Tường đã sớm nhất mệnh quy thiên, kinh sư đệ nhất cầm sư táng thân biển lửa, mà hai phụ tử ta thì theo đường thủy mà đi về phương Nam.

Thế nhưng hiện tại, Trầm Mặc Sơn đem hai người chúng ta giam lỏng trong một tấc vuông nho nhỏ phía sau cửa hàng tạp hóa này, tuy rằng không nghiêm ngặt, nhưng cũng không biết hắn tiếp theo sẽ đối với chúng ta làm cái gì.

Cũng vì không biết, lại càng đáng sợ.

Giống như lợi kiếm treo trên đỉnh đầu, ngươi căn bản không biết lúc nào thì sẽ rơi xuống.

Ta ở đây không dám uống nhiều một ngụm nước, không dám đi nhiều một bước chân, thấp thỏm phòng bị mấy ngày liền, lo lắng không yên, đã làm ta uể oải đến cực điểm, toàn thân mệt mỏi, mí mắt dần dần như nghìn cân đè nặng, nhắm lại càng vô pháp mở ra.

Giữa giấc ngủ đầy mộng mị, đột nhiên nghe thấy tiếng tiểu hài tử bật khóc, trong lòng ta cả kinh, giãy dụa tỉnh lại. Ngoài phòng đứa trẻ vừa  khóc lớn nghe âm thanh tựa như là Kỳ Nhi. Ta bị dọa, còn chưa kịp đeo giày, lập tức bổ nhào đến bên cửa, lại thấy dưới tán cây đại thụ giữa sân, Trầm Mặc Sơn đang ôm lấy Kỳ Nhi, Kỳ Nhi lại nằm trong lòng hắn mà giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, ta giận dữ nói: “Trầm Mặc Sơn, ngươi làm gì? Buông đứa nhỏ ra!”

Trầm Mặc Sơn cười tủm tỉm xoay người qua, vỗ nhẹ lưng Kỳ Nhi, nói: “Nó vừa mới ngã.”

Ta lập tức chạy qua, giành lại tiểu hài, khẩn trường sờ khắp chân tay, xác định không có dị trạng mới tạm yên lòng. Kỳ Nhi thấy ta, càng thêm nũng nịu, chui vào lòng ta ôm cổ khóc lớn, một mặt kêu: “Cha đau đau…”

“Đau chỗ nào?” Ta bế nó xuống, nôn nóng hỏi.

“Chân…” Nó đáng thương nói.

Ta cẩn thận vén ống quần nó lên, đã thấy trên đầu gối trắng nõn một miếng da tím bầm, y phục trên người cũng bẩn, đầu tóc cũng rối loạn, một gương mặt nhỏ nhắn không biết dính bao nhiêu bụi đất, lòng ta khẽ nhói lên, nói: “Làm sao mà bị?”

“Kỳ Nhi muốn hái lá cho cha, ngã, ngã mất…” Nó miệng nhỏ mếu máo, lại muốn bật khóc.

Mấy năm nay ta cùng nó màn trời chiếu đất, phiêu bạt bất định, những lúc nhàn hạ vui đùa, thường hái lá cây thổi tấu, cho nên trong lòng nó, lá cây chẳng khác nào nhạc khí, giống như là đồ chơi.

Ta trong lòng vừa gấp vừa đau, trách mắng: “Cây cao như vậy, là con có thể trèo lên sao? Ngã xuống thì phải làm sao? Không phải bảo con ngoan ngoãn ở trong phòng sao chứ? Vì sao lại không nghe lời như thế?”

Kỳ Nhi cảm thấy ủy khuất, oa lên một tiếng liền khóc to.

“Được rồi, nam hài tử khóc om sòm cái gì!” Trầm Mặc Sơn ở phía sau lạnh lùng nói một câu.

Nói đến cũng lạ, hắn vừa mở miêng, tiếng khóc của tiểu hài dần dần nhỏ lại, cuối cùng trở thành nức nở.

Ta một hồi tức giận, lại cũng không biết làm sao, trẻ con lúc nào cũng rất nhạy cảm, biết ai không thể chọc vào. Đối với gã Trầm Mặc Sơn nhìn không thấu này, đến cả ta cũng ba phần kinh sợ, huống chi chỉ là một đứa trẻ?

Trầm Mặc Sơn từng bước đi tới, đưa ra một cái khăn tay trắng tinh, ngắn gọn ra lệnh: “Này, tự mình lau nước mắt đi, chẳng khác nào khỉ bùn.”

Kỳ Nhi rụt rè ngừng khóc, liếc trộm ta, ta không thiện cảm đưa tay ra, muốn cầm lấy cái khăn tay kia, nào ngờ Trầm Mặc Sơn rút tay lại, ta thế mà chạm không đến.

Ta vừa quay đầu, cười lạnh nói: “Trầm gia đây là trêu chọc ta?”

“Ngươi đa nghi rồi,” Trầm Mặc Sơn nhíu mày nói: “Nó là con ngươi, nhưng cũng là một đứa trẻ, tương lai lớn lên rồi chính là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, một mực cưng chiều không dạy như thế, không phải là chuyện tốt.”

Ta cả giận: “Con ta yêu thế nào là chuyện của ta, ngươi hiểu cái gì? Nó từ nhỏ đã phải chịu bao nhiêu khổ cực ngươi biết không? Ta hận không thể đem nó ngậm trong miệng mà nâng niu trong tay đều không thể bù đắp được, ngươi lo chuyện bao đồng cái gì?”

Trầm Mặc Sơn phút chốc sa sầm mặt, một tay kéo lấy hài tử, trước khi ta kịp phản ứng đem kỳ Nhi ném ra xa mấy xích1. Ta kinh hô một tiếng, bổ nhào qua, Trầm Mặc Sơn sắc mặt không đổi, một tay ung dung chụp lấy ta, trên vai ta vỗ nhẹ, nửa bên thân ta lập tức cảm thấy đau nhức, không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kỳ Nhi ngã trên mặt đất sửng sốt một hồi, lập tức không kiêng nể gì mà khóc to.

Ta lòng đau như cắt, liều mạng giãy dụa, quay đầu lại mắng: “Trầm Mặc Sơn, ngươi khi dễ một đứa nhỏ thì gọi gì là anh hùng? Có bản lĩnh thì hướng về phía ta, vương bát đản, ngươi không được chết tử tế…”

Hắn tựa hồ cười khẽ một tiếng, bên tai ta ám muội nói; “Ý kiến hay, khi dễ một hài tử quả thực không có gì thú vị, chẳng bằng khi dễ ngươi, ngươi nói xem?

Ta toàn thân cứng đờ, một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng, giọng điệu đó không hề có ý tốt, ra vẻ trầm thấp thâm sâu, như cơn ác mộng khó mà gạt được khiến cho ta trong lòng không khỏi hoảng sợ. Chính tại lúc này, Trầm Mặc Sơn tựa hồ hít vào một hơi, mạnh mẽ đẩy ta ra nửa xích, lần này lại thay bằng tiếng cười lãng tiếu thường ngày: “Nhìn con ngươi kìa!”

Ta bất chấp chính mình, lập tức quay đầu nhìn Kỳ Nhi đang ngồi trên mặt đất, đã thấy hài tử thường ngày được ta cưng chiều quen thói, giờ phút này lại tự mình bò dậy, khuôn mặt nhỏ giận dữ đến đỏ bừng, nắm chặt nắm tay nhỏ hung hăng giương mắt nhìn Trầm Mặc Sơn, lớn tiếng quát to:”Đại hoại đản, ngươi không được khi dễ cha ta!”

Ta có chút ngạc nhiên, lại nghe Trầm Mặc Sơn lãnh thanh nói: “Dựa vào ngươi hiện tại khóc uất ức giống như con gái à?”

“Ai nói ta khóc?” Kỳ Nhi liền cãi lại, tự mình đưa tay áo hung hăng quệt nước mắt, giận dữ nói: “Mau thả cha ta ra, bằng không chờ ta lớn lên liền giết ngươi!”

Trầm Mặc Sơn dường như cố nhịn cười, vô lại đáp: “Thế trước khi ngươi lớn lên, ta muốn khi dễ cha ngươi liền khi dễ hắn, ngươi có thể làm gì ta?”

Lời này tính là làm sao? Kỳ Nhi mới có năm tuổi, Trầm Mặc Sơn cho rằng mình cũng năm tuổi ? Ta nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Buông ta ra.”

Trầm Mặc Sơn ha hả cười to, nới lỏng bàn tay đặt trên vai ta, lại vỗ hai phách, hòa nhã nói: “Dạy hài tử cần phải cho nó chịu đau khổ, bằng không sẽ chẳng nhớ lâu. Yên tâm, ta vừa mới kìm bớt lực đạo, không làm nó đau.”

Ta im lặng không nói, đạo lí này ai cũng đều hiểu được, nhưng không phải là phụ mẫu, làm sao hiểu được nỗi khổ tâm ở bên trong?

Càng huống chi, nếu như ngươi hai bàn tay trắng, hài tử này lại trở thành tất cả đối với ngươi.

Ta đi qua, đem hài tử này ôm vào trong lòng, vuốt ve lưng nó nhẹ nhàng an ủi, tiểu hài lần này rốt cuộc không chịu ngoan ngoãn ở trong lòng ta, bỗng nhiên rầu rĩ nói: “Cha, con muốn nghe giai điệu.”

Ta kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn phiến lá, nhu thanh trêu đùa: “Mấy phiến lá cây này quá dày,  không thổi được.”

“Vừa hay, ta cũng muốn nghe,” Trầm Mặc Sơn cười nhẹ nói: “Ta hôm trước tìm được ống sáo ngọc, ngọc chất thượng tầng lóng lánh, chính là bạch ngọc mỡ dê Mạc Bắc hiếm có, Mạc Bắc hoàng gia phải mời phường thủ công tinh chế mà thành. Ngươi danh chấn kinh sư, chắc hẳn cầm sắt tiêu địch mỗi loại đều tinh thông, chẳng bằng trước mắt liền thử một lần?”

Mạc Bắc bạch ngọc, Mạc Bắc tượng công, như nhau đều là vang danh thiên hạ, có thể gặp nhưng không thể cầu. Trầm Mặc Sơn đa mưu túc trí, hiểu rõ nhạc sĩ đối với danh địch chính như lương y đối với cố tật2, tửu đồ3 gặp giai nhưỡng4 giống nhau không gì cưỡng nổi. Hắn tính toán thật chu toàn, nếu là người bình thường, chỉ e lúc này sẽ cầm lòng chẳng đặng mà chấp nhận yêu cầu của hắn, rơi vào bẫy của hắn.

Nhưng lúc này đây, hắn thực đã tính sai.

Ta ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, chậm rãi cởi bỏ kim giáp bộ5 bọc quanh ngón trỏ, giơ tay phải lên về phía hắn.

Dưới ánh mặt trời, vốn dĩ là năm ngón tay mảnh mai trắng ngần, lại có hai ngón, bị người từ chính giữa ngón tay chặt đứt, dứt khoát mà chặt đứt.

Xem đến thật là xấu xí.

Trầm Mặc Sơn sắc mặt biến đổi, hai mắt tinh quang dữ dội bắn ra, biểu tình trên mặt như thể vừa đau vừa giận, quát: “Sao lại như thế? Ai, là ai làm?”

“Chuyện cũ năm xưa, nhiều lời vô ích.” Ta nhàn nhạt nói: “Trầm gia, ngài đoán rất đúng, kỳ thực trong rất nhiều nhạc cụ, Trường Ca giỏi nhất là thổi sáo, nhưng hiện giờ, chỉ e cả đời này, ta cũng không có phúc khí thử cây sáo ngọc quý báu của ngài rồi.”

“Khứ con mẹ nó cây sáo!” Trầm Mặc Sơn chửi một tiếng, tiến lên một bước, không cần giải thích đem ngón tay đứt của ta áp vào giữa hai bàn tay hắn, trong giọng nói vậy mà có chút run rẩy: “Rốt cuộc là tên vương bát đản nào làm? Tiêu Vân Tường? Bởi vì thế nên ngươi mới trăm phương ngàn kế muốn giết hắn?”

Ta khẽ nhắm mắt, lại mở ra, lắc đầu nói: “Không liên quan đến ngươi.”

Trầm Mặc Sơn gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt nóng rực và sắc bén, đột nhiên bật cười, nhè nhẹ vuốt ve ngón tay ta: “Có một ngày, ngươi sẽ đem tất cả mọi chuyện kể lại cho ta.”

“Việc này không giống, hà tất gợi lại?” Ta ảm đạm cười.

Hắn bình tĩnh nhìn vào mắt ta, ánh mắt dần chuyển thành nhu hòa, thế nhưng lại có ảo giác của một niềm thương tiếc, dịu dàng hỏi: “Ngươi chỉ dùng ba ngón tay làm nên một kinh sư đệ nhất cầm sư, ắt hẳn tốn rất nhiều công sức?”

Ta nhắm lại mi mắt, trầm mặc một hồi rồi mới đáp: “Ta chỉ biết có cái này.”

Trầm Mặc Sơn vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, vỗ hai phách, cười nói: “Cầm kĩ xuất thần nhập hóa, ta phiêu bạt khắp nơi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, lại không biết kế tục nơi nào?”

Ta trong lòng run rẩy, cưỡng chế hận ý cùng khổ sở bỗng cuộn trào mãnh liệt, chỉ nhếch môi, cũng không trả lời. Trầm Mặc Sơn bất động thanh sắc quan sát ta, hời hợt nói: “Sao thế? Không muốn nói? Cũng phải, chốn giang hồ nhiều năng nhân chí sĩ, bản lĩnh càng lớn, tính tình quái đản không chừng cũng càng nhiều, có khi nào thu nhận ngươi nhập môn, liền bắt ngươi thề độc không được tiết lộ sư môn ở chỗ nào nhỉ?

Ta cười tự giễu, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt sắc bén tưởng chừng có thể xuyên thấu nội tâm, lắc đầu nói: “Trầm gia đa nghi rồi, cầm nghệ của Trường Ca chẳng qua là ở chốn thôn quê, khó lòng thanh nhã, không có kế tục ai cả.”

“Cũng phải có người dạy ngươi cung thương giác chủy vũ6 chứ?” Trầm Mặc Sơn ha hả cười: “Ta còn chưa thấy qua có người vừa sinh ra đã hiểu mấy cái này.”

“Cái đó đương nhiên là có.” Ánh mắt ta trở thành xa xăm.

“Nga? Là người nào?” Hắn hỏi một cách thích thú.

“Huynh trưởng của tệ nhân7.” Ta nhàn nhạt đáp.

 ________

Chú thích:

1 Xích: đơn vị đo chiều dài của người Trung Quốc, 1 thước = 1,3 mét

2 Cố tật: bệnh nan y khó chữa

3 Tửu đồ: kẻ nghiện rượu

4 Giai nhưỡng: rượu ngon

5 Kim giáp bộ: cái bao ngón tay màu vàng?

6 Cung thương giác chủy vũ: ngũ âm trong nhạc cổ điển Trung Quốc

7 Tệ nhân: khiêm ngữ dùng để chỉ việc liên quan đến mình, ở đây chính là nói tới Trường Ca.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.