Trường Ca Hành

Chương 9: Chương 9




CHƯƠNG 9

Biên dịch: Hồng Miên

.

Từ đó về sau, ta liền theo Cốc chủ học địch, Ngũ huyền cầm [1], Thất huyền cầm [2] gác lại một bên.

Như thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày, sẽ phải dùng gảy đàn để kiếm cơm ăn, để kiếm một thân nhung lụa, lầu son gác tía. Trừ hai năm đầu chật vật gian khổ, càng về sau, kỳ thực càng ngày càng sung túc. Bằng cầm kĩ, ta dù rằng khốn cùng lưu lạc, lại thủy chung chưa từng phải ăn gió nằm sương, tại chân tường nơi miếu đổ lấy cỏ làm nệm lấy đất làm gối, tạm bợ mà sống qua ngày.

Kỳ Nhi đi theo ta, cũng gắng sức hướng về phú quí mà nuôi dưỡng nó, mọi thứ cực khổ bần hàn trên đời này, nó ở dưới sự che chở của ta, còn chưa từng nếm trải.

Lại nói tiếp, ta còn phải vui mừng vì được hưởng quốc thái dân an, mưu thuận gió hòa, văn thần lộng quyền, sùng cổ âm nhã nhạc, bằng không, ta cũng không có cách nào lấy việc này để mà mưu sinh. Nếu như ngay cả sống cũng không kham nổi, lại còn có thể nói đến chuyện báo thù rửa hận nữa hay sao?

Vẫn là phải cảm tạ Khánh Ương.

Nếu không phải năm đó hắn đem một chút cầm kỹ truyền thụ cho ta, ta sẽ không trở thành Dịch Trường Ca của ngày hôm nay.

Sẽ không đem một chút tài nghệ mà hắn dạy ta phát dương quang đại [3], đem nhạc khúc phổ thành một thứ vũ khí giết người không thấy máu.

Ngày ấy đối Tiêu Vân Tường tấu lên “Thiên Khiển”, hao phí ta rất nhiều thời gian tâm sức, sau khi phổ khúc thành công, ta đã lựa chọn những tội phạm tiếng tăm trong lục lâm [4] để thử nghiệm, kết quả đều sa vào ma âm, tùy ta xâu xé.

Thêm nữa hiện tại với khuôn mặt này, giết đi Tiêu vân Tường, đáng ra là chuyện mười phần chắc chín.

Nhưng ta thật không ngờ đến giữa đường hành sự lại lòi ra một gã Trầm Mặc Sơn, chẳng tốn chút sức lực nào đã phá đi khúc điệu của ta.

Việc này đã khiến lòng ta kinh đảm, Trầm Mặc Sơn võ công cao thâm khó lường không cần nói, “Thiên Khiển” mà ta những tưởng không có kẽ hở, thực tế đối phó với cao thủ chân chính, lại giống như gãi không đúng chỗ ngứa, thực không có tác dụng.

Khúc vô dụng, thù của ta liền không thể báo, chẳng những không thể báo, sợ rằng còn phải chết rất thảm thương.

Ta chết không luyến tiếc, sợ nhất chính là liên lụy đến Kỳ Nhi.

Tiểu hài nhi hiện tại đang ở bên sườn ôm lấy chân ta mà say ngủ, bày ra trên gương mặt tinh xảo là biểu cảm đơn thuần thỏa mãn. Ta lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán nó, nhịn không được mỉm cười. Hài tử này mới nãy còn vô cớ ở phía trước hậu viện chạy như điên một trận. Lúc này chạy đã mệt, không dễ gì mới gác lên đùi ta mà ngủ trưa.

Nói đến cũng lạ, Trầm Mặc Sơn  giới hạn hành động của ta, nhưng lại không hạn chế Kỳ Nhi, để mặc nó chạy loạn khắp nơi, đại khái cho rằng con nít miệng còn hôi sữa, cũng không có vấn đề gì, liền cứ để cho nó đi.

Ta lặng lẽ quan sát, Trầm Mặc Sơn ngày hôm đó sau khi trông thấy ngón tay đứt của ta, không biết vì sao, đối với Kỳ Nhi lại có chút phân biệt đối xử, thường thường hữu ý vô ý, dạy nó thêm những kỹ xảo hữu ích trong cuộc sống, uốn nắn một vài thói quen buông thả và nhõng nhẽo kia của nó.

Trầm gia đa mưu túc trí, am hiểu những mánh khóe vừa đánh vừa xoa, bắt một tiểu hài tử đương nhiên dễ như trở bàn tay. Nhưng đối với ta mà nói, điều này chưa chắc đã là chuyện tốt.

Kỳ Nhi hiện tại đã hiểu tiền không dễ dàng có được, biết ta bị giam ở chỗ này buồn chán không vui, sẽ ở phía trước cửa hàng tìm một vài thứ đồ chơi mới mẻ đến để làm ta vui, lúc thì lúi ríu đem những điển cố xưa mà vài tiểu nhị phía trước nói cho nó kể lại cho ta nghe.

Nó vốn là một hài tử ngại ngùng nhu thuận, bây giờ, lại giống như trở nên cởi mở hoạt bát hơn, ta không biết nên vui mừng hay cảnh giác.

Trầm Mặc Sơn, ngươi dẫn theo Kỳ Nhi, rốt cuộc là có mục đích gì?

Ta yên lặng vạch lên mặt bàn, giả như dây đàn dao động, bỗng nhiên trong lòng đình trệ, cơn đau kịch liệt đột nhiên ùa tới.

Ngày hôm đó bị Trầm Mặc Sơn đánh đứt dây đàn, nhạc khúc phản phệ vào người, tâm mạch ta đã bị tổn hại, giờ phút này chẳng qua chỉ gảy trong hư không một khúc nhạc cũng đã đau không chịu nổi, nơi yết hầu mơ hồ lờm lợm trào lên một trận.

Ta “ngô” một tiếng, túm lấy vạt áo trước, trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh, Kỳ Nhi bị ta làm cho tỉnh giấc, thấy ta bộ dạng như vậy liền òa khóc: “Cha…”

“Ngoan, cha không có việc gì…” Ta một câu còn chưa nói hết, ngực lại dội lên một trận nhức nhối, hai mắt tối đi, thuận tay một trảo, thế mà đánh xuống cái chén trên bàn, trong phút chốc một trận lách cách vang dội.

Kỳ Nhi sợ tới mức khóc oa lên một tiếng, bắt lấy tay ta mà kêu to: “Cha, cha…”

Ta thở hổn hển, gắng sức chỉ tay ra ngoài cửa, hy vọng hài tử ngốc này còn biết mà cầu cứu.

May mà nó hiểu được, lập tức nhảy xuống vội vã chạy ra kêu: “Có ai không, cứu mạng a, người tới a, ô ô, cứu cứu cha a…”

Ta còn muốn căn dặn nó cẩn thận mảnh gốm vỡ trên mặt đất, nó đã chạy ra ngoài, lập tức cửa hậu viện bị ai đó một cước đạp đổ, mấy người vọt vào trong phòng, ta tinh thần có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy có ai đó cẩn thận dìu lấy ta, lại có ai đó chen vào bắt mạch, vài người tranh cãi ầm ĩ, dường như là ý kiến không đồng nhất, khiến cho càng thêm sôi nổi, lại có Kỳ Nhi lanh lảnh khóc to , làm cho ta đầu óc mơ màng, lại nghe một người cực kỳ uy nghiêm hét lớn một tiếng: “Đều câm miệng!”

Hắn vừa lên tiếng, bốn phía lập tức yên lặng, người nọ tiếp tục ra lệnh: “Tiểu Táo Nhi, đem thằng nhóc xách ra ngoài cho ta, cha hắn vẫn còn thở kia kìa, gào gì mà gào!”

“Lật Đình, mạch này còn phải đập lại, ngươi ngày mai đem thân thể tiểu tử này trước đó suy yếu, nội thương, kinh lạc hủy hoại, đều đưa ta xem xét kỹ càng sau. Tùy bệnh bốc thuốc tùy bệnh bốc thuốc, ngươi bệnh trạng còn phải phán đoán rõ ràng, có thời gian rỗi ở đây cùng người ầm ĩ, trông ngươi còn có chút tiền đồ!”

“Lưu Đạc, đợi Lật Đình nghĩ ra phương thuốc, ngươi lấy lệnh bài của tổng chưởng quầy, điều tất cả thuốc tốt ở Xuân Huy Đường tại Kinh thành, đừng để bọn ranh con chuyên gạt người kia đi.”

“Lão Lương đầu, ngươi đem những thứ chúng ta ứng cấp lần này ra.”

Ta nghe mà trong đầu mờ mịt, lại nghe một thanh âm già nua kinh hãi nói: “Không được a đông gia [5], mấy vị thuốc này hiện nay toàn thiên hạ còn lại không đến mười tấm, đây chính là linh đan bảo mệnh lưu trữ của chúng ta…”

“Bớt nói nhảm đi, thuốc là dùng để cứu người, cứu ai mà chẳng phải cứu?”

Ầm ĩ một hồi, yên tĩnh một hồi, rồi lại ầm ĩ một hồi, ta bị người nhẹ nhàng nâng dậy, kéo cằm vạch miệng ra, cường ngạnh nhét vào một viên dược hoàn thơm ngát, người nọ kiểm soát độ mạnh yếu tiêu chuẩn của lực độ, một nắn một vỗ, kèm theo một cỗ nhiệt lưu truyền vào, vị dược hoàn kia thế mà ổn thỏa nuốt xuống.

“Nuốt rồi, khẩn trương, nước sâm!”

Một cái bát sứ áp sát môi ta, ta bên tai vang lên tiếng nam nhân kia vừa uy hiếp, vừa trêu chọc nói: “Tiểu Hoàng à, dược hoàn ngươi vừa nuốt xuống chính là thần dược vô giá, ngươi không muốn nuốt xuống cho ta cũng được, chỉ là lên tiếng nhanh một chút, ta chuẩn bị khoái đao mổ thực quản ngươi lấy ra ngoài, tránh khỏi lãng phí?”

Ta một trận khổ sở, nhắm mắt cố sức đem nước được đưa tới bên miệng nuốt xuống, nói đến cũng lạ, cái viên dược hoàn cứng đầu kia tại yết hầu gặp nước liền tan ra, nước ấm dường như dạt dào tình cảm ấm áp theo ***g ngực chảy vào trong lòng, lại hướng về tứ chi ngũ tạng, cảm giác áp bức nghẹt thở đột ngột đó cũng dần dần thuyên giảm, ta thở ra một hơi dài, bên tai nghe có ai đó kêu la: “Được rồi, cứu về rồi.”

“Thế thì tốt, bằng không đem bộ xương còm này tách ra cũng không lấy lại được gốc sâm già đó.” Nam nhân kia không quá hài lòng nói: “Được rồi, đều đi ra ngoài, Tiểu Hoàng phải nghỉ ngơi.”

“Chúng ta đi ra ngoài, đông gia người làm gì mà còn ở lại đây?”

“Các ngươi có thể so với ta? Mới nãy là hoa ngân [6] nhà ai chi? Ta không lưu lại coi một hồi, bạc đó mất rồi ngươi có đền cho ta được không? Thành, cuối năm hoa hồng ngươi khỏi cần tìm ta.”

“Trầm huynh thật biết nói đùa a, a a, ai nha, hôm nay cảnh xuân cũng khá, bỉ nhân có lẽ ra ngoài du xuân ngâm đối thì hơn…”

Hỗn loạn cuối cùng cũng qua đi, lòng ta từ từ thả lỏng, dần dần chìm vào mộng tưởng, đột nhiên bên thân có người kề sát, ta trong lòng kinh sợ, lại nhắm mắt giả vờ ngủ say. Chỉ chốc lát, người đó ngồi bên người ta, tựa hồ có chút than thở, lại có chút tiếc nuối nói: “Tiểu Hoàng a tiểu Hoàng, ngươi thực sự nợ ta thiên đại ân tình. Làm sao trả lại đây?”

Tóc dài bị ai đó nhẹ nhàng chạm vào, người nọ thì thào tự nói: “Bị nội thương như thế lần nữa chỉ có chết, thật là chết còn sĩ diện khổ thân mình, con ngươi tuy rằng mới có năm tuổi nhưng so với ngươi hiểu biết hơn rồi.”

“Được được ngủ đi, nằm mơ cũng đừng nghĩ đến mấy thứ huyết nhẫn cừu nhân [7], trên đời này nhiều kẻ bị tội chịu khổ đã từ bỏ rồi, không nhiều người như ngươi, sống nhất định lão thiên gia thưởng, ngươi nói ngươi không thể đối với chính mình tốt, còn muốn làm cái gì? Đầu lại không đủ linh quang, cố suy nghĩ một chút khả năng không cho phép lỗ lã mua bán đi, đồ ngốc…”

“Có thể nào lớn lên động lòng người như thế…”

Những lời hồ đồ này là vị Trầm Mặc Sơn thâm hiểm xảo quyệt kia nên nói sao? Ta nghe đến nổi giận, một chút sức lực cũng chưa trở lại đã bị hắn chọc giận ngất đi.

________

Chú thích:

[1], [2] Ngũ huyền cầm, Thất huyền cầm: đàn 5 dây, đàn 7 dây. Theo truyền thuyết, cây đàn cổ cầm được sáng chế vào thời vua Nghiêu Thuấn, chỉ có 5 dây nên được gọi là “Ngũ huyền cầm”. Về sau, hai vị Hoàng đế Văn và Võ, mỗi người thêm vào 1 dây đàn làm thành cây đàn 7 dây hay còn gọi là “Thất huyền cầm”. hai dây thứ 6 và 7 được gọi là dây Văn và dây Võ.

 

Ngũ huyền cầm

Thất huyền cầm

[3] Phát dương quang đại: phát huy hết khả năng

[4] Lục lâm: vốn là tê núi Đại Đồng ở Hồ Bắc, từng là căn cứ của nghĩa quân Vương Khuông, Vương Phượng thời Hắn; sau dùng để chỏ những kẻ ở rừng núi để cướp bóc hoặc chống quan lại

[5] Đông gia: ông chủ

[6] Hoa ngân: tiền

[7] Huyết nhẫn cừu nhân: đao thấm máu kẻ thù

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.