Vào ngày 29 tháng 12 âm lịch, Ninh Thành có tuyết rơi lớn nhất kể từ mùa đông. Tin tức giữa trưa tình cờ phát sóng dự báo thời tiết, Quý Tinh Lăng sau khi làm xong toán đi ra nhìn thoáng qua, thuận tay gửi WeChat cho Lâm Cạnh, hỏi cậu lạnh hay không.
Vài phút sau, đối phương gửi lại một tấm ảnh.
Có thể đạt tới: Tôi vừa làm thành cậu.
Đó là một con người tuyết rất béo, siêu lớn, có khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh, thoạt nhìn uy phong lẫm liệt còn hoành tráng, phía trước còn có dòng chữ “Quý Tinh Lăng” rồng bay phượng múa.
Quý Tinh Lăng đối với màn hình cười một trận, lại hỏi, vì sao chỉ có tôi, cậu đâu?
Qua một lúc nữa, WeChat nhận được một tấm ảnh mới, Lâm Cạnh dựa vào người tuyết, duỗi tay ôm lấy Tinh ca phiên bản thấp với cái mũi là cà rốt.
Có thể đạt tới: Quý Tinh Lăng, tôi rất nhớ cậu.
Có thể đạt tới: Cực kì nhớ cậu.
Có thể đạt tới: Tôi ngày nào cũng nhớ cậu.
Có thể đạt tới: [ hôn một cái ]
Thầy giáo Tiểu Lâm từ trước đến nay rất thẳng tính, mặc kệ mặt đối mặt hay là chia cách hai nơi, thích hay nhớ đều nói thật lòng. Duy nhất khác nhau chính là, khi mặt đối mặt “Quý Tinh Lăng tôi nhớ cậu” khả năng biểu tình cũng chả khác “Quý Tinh Lăng tôi muốn ăn cơm”, không thể bằng chia cách hai nơi như vậy…… Hoạt bát đáng yêu còn mềm, còn thường xuyên gửi đến nhãn dán siêu đáng yêu.
Vì thế Quý Tinh Lăng bị cậu quá đáng yêu, hận không thể lập tức “Ầm” đi Ninh Thành. Hắn vốn muốn lấy bức ảnh này làm thành hình nền điện thoại, lại lo lắng bị cha mẹ phát hiện, rốt cuộc bây giờ vẫn nên bảo mật một chút, cho nên cuối cùng chỉ thay đổi thanh background cuộc hội thoại.
Có thể đạt tới: Cậu đang làm gì vậy?
Tinh ca: Đọc sách một lúc, buổi chiều cùng Vu Nhất Chu hẹn mấy người bạn, cùng đến quán bowling
Có thể đạt tới: Bowling nhà ai?
Quý Tinh Lăng dựa vào trên sô pha, tiếp tục trả lời cậu, là quán chúng ta đã đi.
Cặp đôi yêu nhau…… Hoặc chuẩn hơn là nội dung nói chuyện của cặp đôi yêu nhau, càng nhàm chán càng đáng yêu, một chút vô nghĩa cũng có thể nói là siêu dính siêu ngọt. Hồ Mị Mị bưng bánh quy lại đây, nhìn chằm chằm cái đuôi Kỳ Lân phía sau của con trai lúc ẩn lúc hiện một lúc, lần thứ hai nghi ngờ: “Con gần đây vì sao lại nhộn nhạo như vậy, thật sự không có yêu đương sao?”
Đại thiếu gia thực bình tĩnh: “Con cùng ai cơ?”
“La Lâm Tư lớp con.” Hồ Mị Mị tương đối nông cạn, tùy tiện nhớ lại cũng chỉ có thể nếu ví dụ được cô nương xinh đẹp nhất lớp hắn.
Quý Tinh Lăng xì một tiếng: “Mẹ đi hỏi cậu liền biết bạn trai cô ấy là ai, không liên quan đến con.”
Nghe nói Chương Lộ Văn khoảng thời gian trước trêu chọc đến một đám lưu manh phố tây, đại khái chính là con Hỗn độn Lâm Cạnh nhìn thấy ở hồ nhân tạo kia, bởi vì bọn họ cũng không sử dụng bất luận yêu lực nào, cho nên ủy quản yêu cũng không ra mặt —— việc này lại để đồn công an quản. Về phần xử lý như thế nào, Quý Tinh Lăng cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết Chương Lộ Văn quả thật đã biết điều không ít, hình như còn đi xin lỗi La Lâm Tư.
Hồ Mị Mị đương nhiên sẽ không nhàm chán đến mức đi hỏi thăm chuyện của La Tâm Tư, không liên quan đến con trai mình là được. Chờ mẹ mình đi rồi, Quý Tinh Lăng hơi chút thu liễm lại, thu cái đuôi tiếp tục nói chuyện yêu xa.
Có thể đạt tới: Vậy cậu đọc sách đi, tôi về nhà.
Tinh ca: Buổi chiều làm gì?
Có thể đạt tới: Hạng mục ăn tết cố định, đi thăm họ hàng các kiểu.
Một nhà chú Lưu từ Cẩm Thành đã trở lại, người nhà hai người đã nói hôm nay cùng nhau ăn cơm. Lưu Hủ vẫn quả đầu đỏ như cũ, gương mặt trắng nõn có vài vết tàn nhang, cười rộ lên giống nhân vật trong phim hoạt hình, nhìn cực kì không hợp với chiều cao gần một mét chín.
Địa điểm ăn cơm ở một nhà hàng thức ăn chay, người trưởng thành lúc ăn tết ăn thịt cá quá nhiều, bây giờ chỉ nghĩ đến dưỡng sinh thanh đạm, nhưng trẻ vị thành niên không thích, Lâm Cạnh cùng Lưu Hủ đều chỉ có lệ mà ăn một lát, rồi bắt đầu đi chơi di động. Thành tích hai người rất tốt, chơi game cũng đúng lý hợp tình, Lâm Cạnh buột miệng thốt ra: “Sao mọi người đều chơi trò này vậy, lần trước em có xem Quý Tinh Lăng chơi, cậu ấy chơi cực kì đỉnh.”
Nói xong lại cảm giác bại lộ cái gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại, này cũng chỉ là một câu bình thường.
Người khác cũng không biết “Tôi xem Quý Tinh Lăng chơi” còn có thể bị mở rộng thành “Tôi dựa vào trong lòng ngực Quý Tinh Lăng nhìn cậu ấy chơi”.
Không có quan hệ, tâm thái vẫn phải ổn.
Lưu Hủ “Ừ” một tiếng, thuận miệng hỏi: “Em muốn chơi không, anh đưa em lên đỉnh cao nhân sinh.”
“Em không chơi trò chơi.” Lâm Cạnh nói, “Phí đôi mắt.”
“Đúng vậy, con phải cẩn thận bảo vệ đôi mắt.” Thương Vi sau khi nghe được, cũng ở một bên nói, “Đừng có như ba con, hơi chút mệt nhọc, liền lúc kinh lúc hét, hoài nghi mình có thể thấy được yêu quái.”
Lâm Cạnh: “……”
Vì sao mẹ lại đem chuyện này nói trên bàn cơm.
Lưu Vũ quả nhiên kinh ngạc hỏi: “Cái gì nhìn thấy yêu quái ạ?”
“Khoảng thời gian trước, ăn sinh nhật bạn học ở Cẩm Thành.” Thương Vi nghiêng sang lấy nước trái cây một bên nói, “Buổi tối ở bên hồ thấy được một đám sương mù, lại cảm thấy là quái thú, đoạn thời gian đó hai cha con nó gọi chục cuộc điện thoại để nghiên cứu cái này, còn nghiêm túc bàn luận, làm cô tức giận đến quá sức.”
Lưu Vũ cười nói: “Tiểu Cạnh từ nhỏ đã thích đọc sách, sức tưởng tượng phong phú một chút cũng không phải chuyện xấu mà, vừa lúc Lâm bác sĩ còn nguyện ý cùng em ấy nói đủ thứ, bố cháu đối với cháu còn chưa kiên nhẫn như vậy đâu.”
Lâm Thủ Mặc một bên ha hả cười có lệ, một bên nhìn về Lâm Cạnh, không sao cả, bọn họ cũng chưa gặp qua, nhưng ba con tin tưởng!
Ông vốn luôn cho rằng năm đó là thật sự uống say, hoặc là mệt đến chóng mặt, cho nên thấy được các sự kiện kì lạ, nhưng hiện tại nếu con trai cũng thấy được như vậy, có phải có thể giải thích là người Lâm gia có chút không giống nhau —— thiên nhãn hay Tả Luân Nhãn gì cũng được, dù sao mặc kệ là mắt gì, dù sao cũng phải có một cái mới có thể giải thích được tất cả, mới hợp lý!
Lâm Cạnh cùng Lâm bác sĩ chạm một cốc từ xa, con hiểu.
Tình cảm cha con.jpg
Ninh Thành rất sớm đã tối, một bữa cơm còn chưa ăn xong, ngoài cửa sổ đã sáng lên ánh đèn xinh đẹp. Những ngôi sao nằm rải rác giữa những cành cây khô héo, giống như những cái đèn lồng ấm áp, khi híp đôi mắt lại, toàn bộ thế giới đều trôi nổi trong ánh sáng mờ ảo và bóng tối. Có những khách hàng đang đối pháo trong sân, tiếng nói cười ồn ào rất náo nhiệt, Lâm Cạnh cùng Lưu Hủ vừa lúc không muốn đội mắt với bánh bao không nhân hay canh dưỡng sinh, dứt khoát tự tìm lấy cớ rút lui, đi tìm người phục vụ mua những que pháo hoa chơi lúc còn nhỏ, xen lẫn trong những đám trẻ con tìm lại thời thơ ấu.
Mà ngàn dặm ở ngoài Cẩm Thành, Vu Nhất Chu tìm nửa ngày trong quán, mới từ ghế mát xa tìm được Quý Tinh Lăng: “Gần được rồi, lên ăn cơm.”
Mí mắt đại thiếu gia lười biếng nâng lên: “Cái gì gọi là gần được?”
“Cái nghi thức nhớ nhung của anh gần được rồi.”
“……”
Quý Tinh Lăng ngoắc ngoắc ngón tay.
Vu Nhất Chu khinh bỉ: “Anh cho rằng em sẽ dán tới để tìm đánh sao?”
“Vậy mày giải thích một chút, cái gì gọi là nghi thức nhớ nhung của tao.”
Vu Nhất Chu không có giải thích, chỉ nói một câu: “Ghế Lâm Cạnh ngủ lần trước không phải cái ghế mát xa này, là cái phía sau.”
Quý Tinh Lăng: “……”
Vu Nhất Chu làm động tác kéo khóa ngậm miệng: “Bây giờ anh có thể lên ăn cơm chưa?”
Quý Tinh Lăng cân nhắc một chút: “Bọn tao rõ ràng như vậy sao?”
“Trước mắt cũng không gọi là rõ ràng.” Vu Nhất Chu ném áo khoác qua, xoay người muốn trốn đi, “Nhưng nếu anh lại đối với cái ghế mát xa mà liếc mắt đưa tình trăm lần nghĩ ngợi thì rất khó nói.”
“Câm miệng!”
Quý Tinh Lăng hai bước đuổi theo, một tay ôm lấy hắn, hạ giọng dặn dò: “Này, bọn tao còn chưa chính thức ở bên nhau đâu, mày chú ý đi.”
Vu Nhất Chu: “Cái gì mới gọi là chính thức ở bên nhau, hai người còn tính chọn ngày hoàng đạo, để cha mẹ hai nhà ăn một bữa cơm?”
“…… Đệt, Vu Nhất Chu miệng mày thật độc.”
Hai người đánh nhau cả đường đi đến quán, mấy nam sinh khác thấy nhiều cũng chả phản ứng, chỉ cười đuổi theo. Mùa đông ở Cẩm Thành không có lạnh như phương bắc, chỉ cần mặc một áo thun ngắn tay và áo len là có thể đi bộ buổi đêm, tất cả tiệm lẩu hai bên đường để sinh ý thịnh vượng, trang trí theo phong cách cổ xưa, gió thổi qua những hàng đèn lồng màu đỏ thẫm, toàn bộ khu phố mang thêm vài hương vị cổ.
Mà qua năm mới vẫn phải đoàn viên một chút.
Quý Tinh Lăng theo thói quen tính lấy di động, vừa định nhắn WeChat cho thầy giáo Tiểu Lâm, Vu Nhất Chu lại vừa vặn quay đầu cùng Lý Mạch Viễn nói chuyện, vì thế hắn không biết cọng dây thần kinh nào bị điên, lại nhanh chóng mặt vô biểu tình cất điện thoại đi.
Tinh ca không có liếc mắt đưa tình, càng không có trăm lần nghĩ ngợi.
Vu Nhất Chu dùng dư quang thoáng nhìn:?
Này mẹ nó, anh muốn yêu thì cứ yêu, vì sao lại cố tình né tránh em, chẳng lẽ em là lão Ngưu sao?
Thành phố của Cẩm Thành cấm đốt pháo hoa, cho nên Lâm Cạnh cố ý gửi tới một đoạn video ngắn, tên là tuổi thơ, kỳ thật cũng không có ý gì, chỉ là thác nước màu vàng phổ biến, còn có một đám trẻ con đang “A a” vỗ tay thét chói tai, nhưng Quý Tinh Lăng sau khi ngồi vào tiệm lẩu, chuyện thứ nhất vẫn là đeo tai nghe xem từ đầu đến đuôi, hơn nữa dùng cương vị bạn trai dặn dò một câu, nhớ về nhà sớm một chút, chỗ của cậu quá lạnh.
Hầu Việt Đào đột nhiên ở đối diện lớn tiếng nói một câu: “Cậu có thể đừng lo yêu đương nữa không, gọi đồ ăn đi đã!”
Quý Tinh Lăng không có một chút phòng bị, di động thiếu chút nữa rớt xuống mặt đất, khiếp sợ suy nghĩ có lầm hay không, vì sao mình chỉ nằm ghế mát xa cũng có thể bị phát hiện, hiện tại trả lời tin nhắn WeChat cũng có thể bị phát hiện, đám cháu trai này là Leeuwenhoek sao, bây giờ giết người diệt khẩu có quá muộn hay không.
Sau đó liền nghe Lý Mạch Viễn rất không có tự tin giải thích một câu: “Tớ không có nói chuyện yêu đương, tớ đang xem trang xã hội mà.”
“Khụ.” Quý Tinh Lăng nhanh chóng điều chỉnh biểu tình một chút, khôi phục khuôn mặt lạnh nhạt không chút để ý, hóa ra không liên quan đến bố.
Lý Mạch Viễn nhận Ipad gọi hai món cho có, lại bổ sung thêm một câu: “Tuyết chỗ Lâm Cạnh cũng thật lớn, cậu ấy cũng muốn bọc thành bánh bao rồi.”
Tác dụng cùng kiểu “Các cậu xem, tớ thật sự không yêu đương, tớ đang xem trang xã hội, bởi vì tớ biết tuyết bên Lân Cạnh rất lớn”!
Quý Tinh Lăng nghe được buồn bực, không phải, đợi chút, ảnh chụp gì cơ?
“Cho tớ xem.” Vu Nhất Chu có thể là để bồi thường lúc mình vừa quay đầu lại, làm đại thiếu gia kinh sợ không nói chuyện WeChat được, vì thế chủ động mượn điện thoại của Lý Mạch Viễn, làm bộ làm tịch hỏi, “Đây là trang xã hội của ai?”
“Lưu Hủ, lão đại khoa khoa học từ nhiên lớp 12.” Lý Mạch Viễn một bên cắn hạt dưa một bên giải thích, “Lúc chạy lần trước gặp được, cho nên cũng kết bạn, anh ấy chắc là đồng hương với Lâm Cạnh, đêm nay hai người đi ăn cơm với nhau thì phải.”
Ảnh chụp Lâm Cạnh đứng ở gốc cây với ánh sáng nhạt nhòa, trong tay cầm một cây pháo, cười lộ ra hai chiếc răng nanh.
Tâm tình Quý Tinh Lăng phức tạp, tên tóc đỏ kia có chuyện sao, vì sao lại chụp thầy gióa Tiểu Lâm của mình, chụp xong còn đang lên trang, còn muốn thêm emoji trái tim
, có vấn đề sao.
“Gửi tớ ảnh với.” Vu Nhất Chu trả điện thoại cho Lý Mạch Viễn, “Mẹ nuôi tớ rất thích Lâm Cạnh, gửi cho bà ấy lừa bao lì xì.”
Lý Mạch Viễn không nghi ngờ gì, rất nhanh liền gửi đi, đương nhiên, bức ảnh này cuối cùng không phải đưa cho mẹ nuôi, mà là con trai ruột của mẹ nuôi.
Quý Tinh Lăng sau khi lưu ảnh lại, ở trong khung WeChat ghi xong lại xóa, từ “Cậu có phải đang ăn cơm với Lưu Hủ hay không”, đến “Cậu đang làm gì”, đến “Về nhà chưa”, cuối cùng dứt khoát xóa hết, đổi thành một nhãn dán có nhân vật ôm một trái tim lớn, so với trái tim emoji kia thì xa hoa hơn rất nhiều!
To cỡ lày lày!
Lâm Cạnh lập tức trả lời.
Có thể đạt tới: Tớ vừa mới ăn cơm với nhà chú Lưu xong, bây giờ chuẩn bị về nhà, tắm xong chúng ta gọi điện thoại được không.
Có thể đạt tới: Tớ muốn nghe giọng của cậu.
Có thể đạt tới Quý Tinh Lăng tớ cực kỳ yêu cậu.
Có thể đạt tới: Cực kì yêu
Tinh ca:……
Tinh c: Cậu có biết bây giờ cậu thoạt nhìn rất chột dạ hay không.
Có thể đạt tới: Bởi vì Lý Mạch Viễn nói cậu thấy được trang xã hội của Lưu Hủ.
Có thể đạt tới: [ khóc thút thít ]
Quý Tinh Lăng đối với nhân vật ôm bát hứng nước mắt này không có sức chống cự, nhìn đến sẽ nhớ tới nụ hôn đầu tiên ngọt ngào, lửa lớn lập tức tắt —— huống hồ cũng không lớn.
Lâm Cạnh lướt di động, cũng ở phía sau xe cười ngây ngô, sau khi về nhà vội vàng tắm rửa, rồi chui vào trong ổ chăn tràn ngập mùi hương bưởi ngọt gọi điện thoại: “Cậu bây giờ về nhà sao?”
“Không đâu, bọn họ lại muốn đi hát kara, tôi thuê phòng trên ban công.” Quý Tinh Lăng nằm sắp xuống lan can, “Cẩm Thành hôm nay không quá lạnh.”
“Cậu có tức giận hay không?”
“Có một chút.”
“Nhưng bọn tôi chỉ cũng nhau ăn bữa cơm, hơn nữa trang xã hội của ảnh có đến chín tấm.”
“Hai tấm đều có cậu.”
Lâm Cạnh nghi hoặc nhớ lại một chút, không mà, hình như chỉ có một tấm. Cậu lại bấm mở trang xã hội nhìn lại, thật vất vả mới tìm được cái gọi là “Tấm thứ hai”, Lưu Hủ lúc ấy khả năng cảm thấy chậu cây kia khá đẹp, đứng lên chụp ảnh vô tình ống tay áo Lâm Cạnh lọt vào.
Quý Tinh Lăng hỏi: “Sao cậu lại không nói gì?”
Lâm Cạnh trả lời: “Bị cậu đáng yêu đến nói không nên lời.”
Tóc Quý Tinh Lăng bị gió thổi rối tung, đáy mắt phản chiếu những ngọn đèn dầu của cả thành phố, rõ ràng muốn cười, còn phải nghiêm trang mà giáo dục: “Về sau không được tùy tiện để cho người khác chụp ảnh, có biết hay không!”
“Ừ.” Lâm Cạnh thay đổi tư thế, “Hai ngày trước tôi đi siêu thị có mua sữa tắm giống cậu.”
“Quả bưởi kia sao? Mẹ tôi tùy tiện mua.” Quý Tinh Lăng nói, “Giống nhau mà, tôi thì thích của cậu hơn.”
“Đến lúc tôi về Cẩm Thành thì đổi lại.”
Lâm Cạnh nằm ở trong chăn, thanh âm mềm như bông.
Quý Tinh Lăng vẫn yên tĩnh nghe cậu nói, nói Ninh Thành rơi tuyết lớn, nói hàng xóm bên cạnh, nói hôm nay ăn cái gì, làm cái gì, một chút một chút, những tình huống nhỏ nhặt thắt lại, chính là một hình ảnh tươi mát hoàn chỉnh. Thầy giáo Tiểu Lâm của hắn cầm chén trà, ngồi trước cửa sổ sát đất, một bên đọc sách một bên ngắm phong cảnh, thẳng đến khi sương mù mờ mịt bên ngoài kết thành hơi nước bên ngoài cửa sổ.
“Tôi nhớ cậu.” Hắn ngắt lời cậu.
Lâm Cạnh dừng một chút, trong thanh âm mang theo hơi thở: “Tôi cũng nhớ cậu.”
Mỗi ngày đều phải lặp lại rất nhiều lần, tôi nhớ cậu cùng tôi cũng nhớ cậu.
Độ tuổi mười sáu bảy tuổi, lần đầu tiên biết thích một người, lần đầu tiên chia cách hai nơi, nỗi nhớ như cây leo tường vi tùy ý lớn lên, dễ như trở bàn tay là có thể lấp đầy trái tim bằng những cái gai mỏng, rồi nở ra một nụ hoa e ấp.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Tinh Lăng dựa vào cây cột, trong đầu vốn loạn chỉ còn lại có một câu.
Mình muốn đi Ninh Thành.
Không quan tâm không thể xuất hiện ở trước mặt.
Không quan tâm chỉ có thể đứng phía xa nhìn cậu một cái.
Hắn chạy về phòng, kéo Cát Hạo đứng sang bên cạnh: “Ngày mai giúp tao một viêc.”
Vong ưu thảo · tên đàn em ngoan ngoãn trước sau như một, căn bản không hỏi lý do, hào phóng uy mãnh mà nói: “Không thành vấn đề, đánh ai?”
Quý Tinh Lăng vỗ lên đầu cậu ta: “Không phải đánh nhau, đánh yểm trợ.”
“Đánh yểm trợ vậy càng không thành vấn đề.” Cát Hạo cười, “Tinh ca anh nói đi, muốn em làm cái gì? Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.”Góc lảm nhảm: Anh Vu Nhất Chu quá đáng sợ rồi =.=