Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 97: Chương 97: Con trai mình thi đậu Trạng Nguyên, vậy bữa này có phải nên là mình hay không






Cùng ngày thi đại học, Ứng Long rất săn sóc mà xua tan mưa bụi rồi chỉ để lại một tầng mây đen hơi mỏng che khuất cái nóng nực nắng gắt. Mưa không to không bị kẹt xe, cũng sẽ không để học sinh nắng đến mệt cả người.

Cổng trường cấp ba Sơn Hải đã có rất nhiều giáo giáo viên ở đó. Mã Liệt cùng Miss Ninh một người mặc áo sơ mi màu hồng, một người mặc bộ váy màu hồng, đứng chung một chỗ rất Kim Đồng Ngọc Nữ, khiến cho một đám học sinh chọc Mã Liệt dở khóc dở cười: “Cái gọi là đồ đôi này không phải chỉ giống màu thôi sao, sao lại không nói Tinh ca cùng Lâm ca của mấy đứa mặc đồ đôi hả?”

Quý Tinh Lăng cùng Lâm Cạnh mới từ trên xe xuống:?

Hai người quả thật là mặc đồ đôi, đồ là do Bạch Trạch đưa tới, hoặc là đúng hơn mà nói thì là do nữ sĩ Hồ Mị Mị cưỡng ép Bạch Trạch đưa tới, dù sao mặc kệ hữu dụng hay vô dụng, dính nhiều thêm hào quang của học bá đỉnh cấp Tứ Hải Bát Hoang cũng không sao.

Quý Tinh Lăng còn đang cân nhắc hai người có phải quá trắng trợn táo bạo hay không, có nên tìm cớ giair thích một chút không, mấy nam sinh đã bắt đầu ồn ào trước.

“Tinh ca không gọi là đồ đôi, gọi là muốn nhiễm khí tiên từ học bá.”

“Đúng thể, thầy Mã, thầy đừng ngụy biện.”

“Sớm biết thế tớ cũng mặc áo đen giống Lâm ca.”

“Lâm ca ngày mai cậu mặc gì, để chúng tớ mặc vào nhờ sự giúp đỡ!”

Đối mặt với ánh mắt tha thiết xung quanh, Lâm Cạnh bình tĩnh chỉ tay: “Thầy Mã, vì sao mặt Miss Ninh lại đỏ như vậy?”

Ninh Phương Phỉ không có một chút phòng bị, sau khi phản ứng lại vừa tức vừa buồn cười mắng một câu. Tiêu điểm của hiện trường thuận lợi dời đi, Vương Hoành Dư vừa lúc đi lại phát thẻ kiểm tra, ông đối với Lâm Cạnh đương nhiên là ôm hy vọng lớn nhất, nhưng lại sợ cậu có áp lực quá lớn, cho nên cũng chỉ cổ vũ một câu: “Hai người các em ai cũng phải cố lên.”

Tâm tình đại thiếu gia tức khắc thoải mái, cảm thấy lão Vương thật đúng là biết nói chuyện.

Tâm tình thoải mái này vẫn bảo trì cho đến lúc thi xong, ngữ văn năm nay ra đề không quá khó, viết văn cũng không phải mây mù dày đặc, về phần môn toán buổi chiều, ngày hôm sau tổng hợp, tiếng Anh, hình như cũng vẫn ổn. Tuy rằng trên bản tin liên tục xuất hiện những bài báo nói rằng rất nhiều học sinh bị mất thẻ thi, hay có thí sinh tâm tình suy sụp muốn đi nhảy lầu, cùng với đi lộn phòng thi, kẹt xe, đến trễ, phảng phất như toàn thế giới đều đặt áp lực nên trên đầu học sinh lớp 12, nhưng Lâm Cạnh cùng Quý Tinh Lăng thoát ly với những trò khôi hài đó. Hai người chỉ bình thản như bao lần kiếm tra cũ, bình tĩnh làm đề, nộp bài thi, sau khi ra thì dò đáp án, thế cho nên đến lúc môn cuối cùng là môn Tiếng Anh kết thúc, Quý Tinh Lăng thậm chí có chút nghi hoặc, thi xong rồi?

Lâm Cạnh cầm một túi văn kiện trong suốt, quay đầu lại nhìn về phía lầu Bạch Trạch nơi xa: “Ừ, chúng ta thi xong rồi.”

Bầu trời đổ cơn mưa tinh tế, bắn từng vòng gợn sóng ở trong hồ nước.

Vô số chiếc dù màu sắc rực rỡ trải rộng trong khuôn viên trường, những đôi giày thể thao dẫm lên vũng nước. Mọi người nói nói cười cười, từ từ đi ra phía cổng, những cảnh tưởng có thể nhìn thấy trên phim, gào thét, xé sách, ôm nhau bật khóc, hay chạy vội vã toàn bộ đều không xuất hiện, thật sự tất cả chỉ giống như đi tham gia một kì thi tháng. Mà thẳng đến khi thấy giáo viên và phụ huynh đứng chờ ở cổng trường, trong lòng tất cả học sinh rốt cuộc cũng có chua xót, mơ hồ mà nghĩ, sinh hoạt cấp ba thật sự đã kết thúc.

Quý Tinh Lăng ôm bả vai Lâm Cạnh: “Đi, về nhà.”

***

Nhóm trên WeChat liên tục mời đi chơi, giống như máy ném bom, chơi game, du lịch ngắn ngày, xem phim, xem concert, lễ hội âm nhạc…… Tất cả các loại hoạt động giải trí bị chặn trong một năm đột nhiên xuất hiện hết. Lâm Cạnh bật chế độ im lặng, vùi đầu ngủ nửa ngày, đến lúc tỉnh lại ngoài cửa sổ vẫn còn một cơn giông, ánh sáng tối tăm không rõ đã là mấy giờ.

Thương Vi gõ cửa: “Tỉnh sao?”

“Dạ.” Lâm Cạnh đẩy chăn ra ngồi dậy, “Sao đã tới 7 giờ tối rồi ạ.”

“Thấy con ngủ ngon cho nên cũng không quấy rầy.” Thương Vi kéo màn ra, “Rời giường ăn cơm.”

“Con ngủ muốn ngốc.” Lâm Cạnh nằm lại gối đầu, “Không ăn, không đói bụng, lười rời giường ạ.”

“Tiểu Tinh đang ở phòng khách chờ con.”

“……”

Thầy giáo Tiểu Lâm: lập tức ngồi dậy có có vẻ rất giống mình rất muốn gặp Quý Tinh Lăng hay không, tuy rằng mình thật sự muốn gặp cậu ấy, nhưng trước mặt mẹ thì không thể thể hiện quá rõ ràng, mình phải lấy tốc độ 0.5 lần ngồi dậy.

Thương Vi tiếp tục nói:“Hình như là mang cho con thời khóa biểu học bổ túc kiến thức yêu quái.”

“Dạ?” Đã có lý do chính đáng, vậy tốc độ 0.5 lần không cần thiết nữa, Lâm Cạnh nhanh chóng thay quần áo, “Khi nào bắt đầu đi học ạ?”

Thương Vi trả lời: “Nghe nói lúc nào cũng đều có thể, nhưng con mới vừa thi đại học xong, không tính nghỉ ngơi một lúc sao”

“Không cần ạ.” Lâm Cạnh chạy tới phòng khách, cầm thời khóa biểu nhìn thoáng qua, “Mỗi ngày chỉ có tám tiết?”

Quý Tinh Lăng lần thứ hai bị mù bở ánh sáng chói mắt của học bá: “Chỉ?”

Lâm Thủ Mặc hôm nay tăng ca, Thương Vi đang phòng bếp hâm cơm chiều, Lâm Cạnh dịch dịch lại gần người hắn: “Không phải cậu muốn sau khi tôt nghiệp thì đi du lịch sao?”

Mỗi ngày tám tiết, vậy thì cần hơn hai tháng mới có thể học xong toàn bộ nội dung, cộng với bảy tám bài kiếm tra, phỏng chừng đến một tuần rảnh rỗi cũng không dành ra được.

“Mỗi ngày tôi có thể học được mười một tiết, thật sự, tự học cũng được.”

Quý Tinh Lăng:…… Tuy rằng tôi rất chờ mong đi du lịch với cậu, nhưng không thể, một ngày học mười một tiết sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Lâm Cạnh ai oán:“Cho nên chúng ta chỉ có thể đến vùng ngoại ô Nông Gia Nhạc bơi một ngày sao?”

“Không, cậu muốn đi nơi nào cũng được.” Quý Tinh Lăng xoa xoa đầu cậu, “Cuối tuần tôi đưa cậu đi, năm châu lục năm đại dương tùy tiện chọn.”

“Không có năm đại dương, bây giờ là bốn đại dương, xong rồi Quý Tinh Lăng, tôi bắt đầu điên cuồng lo lắng điểm địa lí của cậu.”

“Ầy, tôi biết là có bốn đại dương, nhầm!”

“Bốn đại dương nào?”

“Đại Tây Dương Thái Bình Dương…… Không phải, vì sao cũng đã thi xong đại học rồi cậu còn muốn kiểm tra tôi, tôi từ chối trả lời.”

Hai người ngồi trên ghế sô pha phòng khách cãi nhau ầm ĩ, Lâm Cạnh một bên trốn hắn, một bên nằm xuống sô pha tiếp tục xem thời khóa biểu, ủy quản yêu sắp xếp chương thình học bổ túc cũng ma quỷ không kém gì năm lớp 12, bắt đầu từ giữa tháng sáu và kết thúc từ giữa tháng tám, du lịch chính thức đương nhiên không thể trông cậy vào, nhưng may mắn cậu có bạn trai là Kỳ Lân siêu cool, có thể “Ầm” một tiếng phi rất xa, không đến mức lưu lạc đến vùng ngoại ô du lịch hai người.

Trường học bổ túc yêu quái nằm ở quận ngoại ô phía bắc thành phố, hoàn toàn có phong cách như quản lí quân sự, Hồ Mị Mị cảm thấy quá vất vả, dứt khoát thuyết phục chồng sắp xếp gia sư cho Lâm Cạnh, để đỡ phải chạy qua chạy lại.

Ngày đầu tiên tới cửa giảng bài chính là một con Áp Dữ(1).

Ngày hôm sau là một con Hà La Ngư(2)

Ngày thứ ba tương đối khốc, là một con Cù Long.

Lâm Cạnh kịp thời bổ sung một câu:“Đương nhiên, họ chỉ ngầu như nhau, không ngầu bằng cậu.”

Quý Tinh Lăng “Xì” một câu, dựa vào trên sô pha tiếp tục xem tạp chí thể thao.

Mùa hè ở Cẩm Thành từ trước đến nay rất nhiều sấm sét, giữa trưa hôm nay, vốn cậu có một tiết học từ thầy côn trùng âm thanh(3) nhưng bởi vì sợ tiếng sấm ầm ầm ầm, cho nên xin nghỉ một ngày. Trời ngoài cửa sổ tối tăm, Lâm Cạnh nằm xuống giường chơi game, quay đầu cáo trạng: “Quý Tinh Lăng, có người cứ mắng tôi chơi kém.”

Quý Tinh Lăng cầm điện thoại của cậu, thất thần hỗ trợ đánh hai ván cũng không thắng được.

Đối diện sau khi chém xong, đắc ý dào dạt gửi tới một câu “Tên ngu ngục”.

Lâm Cạnh: “……”

“Không phải, tôi không có tâm tình chơi game.” Quý Tinh Lăng ném điện thoại cậu sang một bên, “Sao cậu một chút cũng không vội vậy.”

Lý Mạch Viễn buổi sáng đã nhận được điện thoại từ tổ tuyển sinh Bắc đại, tuy rằng không biết rõ điểm, nhưng biết cậu ta đứng thứ năm toàn tỉnh. Còn có những học sinh giỏi khác đến Bắc đại cũng được, đến Thanh Hoa cũng được, tổ tuyển sinh đều hỏi ý trước, chỉ có điện thoại thầy giáo Tiểu Lâm vẫn luôn an tĩnh như cũ, máy bàn cũng không có động tĩnh.

Lâm Cạnh không thể không lặp lại một lần nữa: “Nhưng tôi thật sự thi rất tốt, Quý Tinh Lăng cậu đừng khẩn trương như vậy được không.”

“Tôi không có khẩn trương, tôi chỉ là không hiểu vì sao tổ tuyển sinh Bắc đại đến bây giờ còn chưa gọi điện thoại cho cậu, bọn họ chẳng lẽ không sợ cậu bị Thanh Hoa cướp đi sao?”

“……”

Bạn trai hỏi một câu căm phẫn, còn hùng hổ, rất nghiêm túc, thầy giáo Tiểu Lâm trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào, đành phải dán sát vào hôn hắn một cái: “Vậy cậu giúp tôi chơi game trước, sau khi đánh thắng hẳn sẽ là có điện thoại tới.”

“Là cậu nói.” Quý Tinh Lăng ôm cả người vào trong lòng ngực, mở game, lại gửi thư mời đối chiến cho người kia.

Lâm Cạnh cường điệu “Phải thắng.”

“Yên tâm đi.” Quý Tinh Lăng thuần thục chọn trang bị, thuận tiện cúi đầu dùng cằm cọ cọ cậu.

Đối phương có thể là chưa thấy qua loại người muốn bị ngược lặp đi lặp kaij như vậy, gửi tới một biểu tình phỉ báng, tên ngu ngục..

Sau đó liền thuận lợi thu hoạch phục vụ 1v1 của đại thiếu gia, sống một lần chết một lần, sống lại một lần chết một lần, bị đánh đến tè ra quần, mẹ ruột cũng nhận không ra, đồng đội cũng sôi nổi giận phun, nhất trí một lời rằng đây khẳng định là đữa diễn viên vô lương, nếu không nào có cách chết như vậy?

Lâm Cạnh thoải mái, quay đầu hôn lên cằm hắn một cái: “Quý Tinh Lăng cậu thật là lợi hại.”

“Ừ.” Đại thiếu gia đem điện thoại còn cho cậu, “Cậu ta không thể đánh nữa, cậu chơi đi.”

Lâm Cạnh đáp một tiếng, còn chưa kịp chơi, điện thoại đã có ai đó gọi tới.

“……”

Quý Tinh Lăng vỗ vỗ đầu cậu:“Thất thần làm gì, mau nhận.”

Lâm Cạnh lúc này mới hậu tri hậu giác khẩn trương, thiếu chút nữa bấm nhầm nút từ chối.

Đối phương tự xưng là tổ tuyển sinh từ Bắc đại.

Lâm Cạnh cũng đeo một tai nghe vào bên tai Quý Tinh Lăng.

Điểm thi đại học chưa công bố chính thức, giáo viên của tổ tuyển sinh cũng không thể nói trước, nhưng căn cứ vào lí do được chuẩn bị kỹ lưỡng và các loại lời hứa hẹn, chắc hẳn top ba toàn tỉnh không khác được. Không quá vài phút, mầy tổ tuyển sinh từ trường đại học khác cũng lục tục gọi điện thoại tới. Đại thiếu gia toàn bộ hành trình tham dự phục vụ kiểm chứng, ôm thầy giáo Tiểu Lâm mềm như bông trong lòng ngực, tâm tình vui sướng, điên cuồng hất đuôi.

Muộn hơn một chút, Đường Diệu Huân nói cho Quý Minh Lãng, thi đại họclần này ở trường cấp ba Sơn Hải tổng cộng có ba người nằm trong top mười toàn tỉnh, trong đó còn có một Trạng Nguyên khoa khoa học xã hội. Hồ Mị Mị nghe được con kịch động hơn Thương Vi, hai người mẹ vui mừng mà bật khóc, thế cho nên Quý Tinh Lăng không thể không nhắc nhở: “Thành tích thi đại học của con còn chưa có, hai người có phải nên thích hợp mà lưu lại một chút tâm tình cho con hay không.”

“Kích động cho con thuộc về kiểu kích động khác, cùng với kích động của Trạng Nguyên không cùng một kiểu, không cần để lại.” Hồ Mị Mị kéo Lâm Cạnh ngồi xuống sô pha, “Như vậy đi, tối này để cô bảo chú Quý thúc thúc đi đặt bàn, mọi người cùng nhau mở tiệc ăn mừng.”

Lâm Thủ Mặc hơi chút mông lung một phút, con trai mình thi đậu Trạng Nguyên, vậy bữa này có phải nên là mình hay không.

Nhưng đối phương đã rất nhiệt tình thu xếp, ông đành phải vui vẻ bổ sung một câu: “Vậy được, chờ ngày mai có thành tích của Tiểu Tinh, chúng ta ăn bữa thứ hai là tôi mời!”Chú thích:

(1)Áp dữ: Là yêu quái truyền thuyết trong cổ đại Trung Quốc. Đầu giống rồng, thân như ngựa, tiếng như một đứa trẻ sơ sinh, đặc biệt là chúng ăn thịt người.



(2)Hà la Ngư: tên của loài cá kỳ lạ, là một trong những con thú thần thoại trong thần thoại và truyền thuyết Trung Quốc, nó có một cái đầu và mười cơ thể. Người ta nói rằng ăn thịt của nó có thể chữa được bệnh carbuncle và bệnh sưng. Cũng có người nói rằng loài cá này có thể ngăn chặn lửa.



(3)Côn trùng âm thanh: Côn trùng âm thanh là quái vật trong truyền thuyết Trung Quốc và Nhật Bản sống trong dạ dày của con người. Bất cứ khi nào chủ phát ra âm thanh, sẽ có một giọng nói nhỏ trong bụng để theo dõi, và nó sẽ trở nên to hơn và to hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.