Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 5: Chương 5: Em trổ bông, em muốn nở hoa rồi.






Edit&Beta: Therainsum

Em trổ bông, em muốn nở hoa rồi.Như trong dự liệu, Quý Tinh Lăng chạy trốn không được như nguyện. Ngưu Vệ Đông vừa vặn từ cửa đông tiến vào, lập tức chặn hắn lại: “Chuẩn bị chụp rồi, làm sao còn chạy loạn khắp nơi, em rất bận sao?”

Đôi mắt Quý Tinh Lăng cũng không chớp hoảng loạn dù một chút: “Bận ạ, Thầy Tôn đang ở sân luyện tập chờ em.”

“Được.” Ngưu Vệ Đông vỗ vỗ cánh tay của hắn, “Em bận thì để em chụp đầu tiên, Tiểu Chu, mau tìm người trang điểm cho em ấy!”

Một câu nói thập phần vang dội, Vi Tuyết cùng La Lâm Tư cắn chặt môi dưới, cực kì có ăn ý quay đầu sang một bên, có một vài nữ sinh ở gần, đều có một bộ dạng muốn cười nhưng lại không dám cười lớn, vai còn run lên.

Quý đại thiếu gia trong ngực khó chịu, sâu sắc cảm thấy được mình từ trong tay Vương Hoành Dư ôm đồm một việc như vậy, thật đúng là nhặt được quỷ. Một nữ sinh khác tóc ngắn đỏ mặt liếc mắt nhìn hắn, chủ động đi ra nói chuyện giúp đỡ: “Thầy Ngưu, em thấy Quý Tinh Lăng đã rất ăn ảnh, không bằng cứ như vậy chụp đi ạ.”

“Không được, năm ngoái không có trang điểm, kết quả cuối cùng ra bức ảnh hiệu quả kia, đặc biệt là Lý Mạch Viễn, chụp giống như con gì.” Ngưu Vệ Đông tự mình lấy một cái ghế lại, ra lệnh, “Năm nay đều trang điểm hết cho tôi, mà cũng không cần quá trắng, phải trong trắng lộ hồng.”

Quý Tinh Lăng bị bốn chữ “Trong trắng lộ hồng” dọa cho sốc, suýt nữa bật thốt lên câu không văn minh lần thứ hai.

Lâm Cạnh đứng ở bên cạnh kiên trì đợi nửa ngày, mắt thấy chuyên gia trang điểm đã bắt đầu đánh phấn nền, Quý Tinh Lăng lại còn không thuyết phục được Ngưu Vệ Đông, càng không thể tại chỗ chạy trốn. Hi sinh bản thân có một tư tưởng giác ngộ cao thượng là cứu vớt toàn thế giới, không thể làm gì khác hơn là tự thân xuất mã cứu người, thuận tiện cũng cứu luôn mình.

“Thưa thầy.” Cậu giơ tay đề nghị, “Nếu đã có bạn học trang điểm xong, không bằng trước tiên chụp vài tấm thử xem ạ, thử xem có phù hợp hay chưa.”

Ngưu Vệ Đông cân nhắc vài giây, cũng được. Vì vậy kêu những học sinh đã trang điểm xong đi đến bên cạnh trụ bóng rổ(1), để thợ chụp ảnh chụp mấy bức.

(1):



“Quý Tinh Lăng, Quý Tinh Lăng!” Lâm Cạnh một bên giả vờ giả vịt nhìn bên kia chụp ảnh, một bên thuận thế quay người, “Cậu có muốn cũng tới chụp một tấm hay không? Để các thầy giáo tham khảo không trang điểm có hiệu quả hay không.”

Giọng điệu chân thành, nối liền tự nhiên, cảm xúc có đủ, thầy chủ nhiệm ở quanh dựa trên quan điểm đó cân nhắc lần nữa, phô bày đầy đủ cái gọi là học sinh giỏi ngoan ngoãn hiểu chuyện, kỹ năng diễn xuất đạt điểm tối đa.

Tinh ca của bạn:… Phục.

Lâm Cạnh nhặt quả bóng từ trên mặt đất, tiện tay ném cho Quý Tinh Lăng, thuận lợi để cho đối phương thoát khỏi móng vuốt của chuyên gia trang điểm. Tất cả nữ sinh đều vây quanh bốn phía sân bóng, chờ xem suất ca ném bóng rổ, thợ chụp ảnh cũng giơ camera lên chuẩn bị sẵn sàng —— nói là thợ chụp ảnh, kỳ thực cũng chả khác gì với chuyên gia trang điểm, đều là phụ huynh nhiệt tình đến giúp đỡ miễn phí, kỹ thuật nhất định phải có, nhưng là còn xa mới đạt đến trình độ chuyên nghiệp, đặc biệt là chỉ ở dưới cảnh tượng chụp người, chất lượng của hình ảnh cơ bản đều dựa hết vào chất lượng của người mẫu.

May là Quý Tinh Lăng là một người mẫu chất lượng tốt, đã cao, đã đẹp trai còn rất trắng. Thời điểm nhảy lên ném bóng vào rổ, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, ánh sáng từ mặt trời như thủy tinh khép vào trong tay hắn, lại từ giữa ngón tay lộ ra một tia chói mắt màu vàng.

Thiếu niên mặc bộ đồng phục học sinh màu trắng xanh, mang cả hơi thở phấn chấn và tràn đầy sức sống như cả mùa hè.

“Rõ ràng không trang điểm càng đẹp hơn.” Sau khi chụp xong, một đám nữ sinh chen vào bên cạnh camera, “Thầy ơi, khỏi đi, lãng phí thời gian.”

“Cho dù background có chút tối, PS một chút là được rồi.”

“PS còn có thể sửa ngũ quan lại một chút.”

“Tớ không muốn để nam sinh dùng dụng cụ trang điểm đâu.”

“Tớ cũng không muốn, sẽ mọc mụn.”

Líu ra líu ríu như chim sẻ, Ngưu Vệ Đông bị làm cho bối rối, thêm vào bức ảnh của Quý Tinh Lăng quả thật không tệ, vì vậy miễn cưỡng lui một bước: “Bằng không cứ chụp như vậy đi, để thầy nhìn lại.”

Những kẻ xui xẻo trang điểm trước lập tức hoan hô, dồn dập rút giấy ra thô bạo lau đi. Quý Tinh Lăng ném bóng rổ lại cho Lâm Cạnh, có chút vui vẻ huýt sáo: “Đến cậu.”

Lâm Cạnh thoải mái nhận lấy ném bóng vào rổ: “Không cần cảm ơn.”

“Nếu tôi phải trang điểm, cậu cũng trốn không thoát.” Quý Tinh Lăng cường điệu, “Cho nên cái này nhiều lắm gọi là đôi bên cùng có lợi.”

“Nhưng tôi cũng có thể chờ đến lúc cậu bị vẽ như sơn tiêu, lại đi tìm thầy.” Lâm Cạnh bắt được bóng, “Cho nên, không cần cám ơn.”

Quý Tinh Lăng chờ đến lúc cậu đi xa, mới lấy điện thoại di động ra tìm xem cái gì là sơn tiêu.

Trên màn hình di động hiện ra hình ảnh diễn viên hí khúc như con khỉ màu sắc sặc sỡ.



Đậu má.

Nếu đã không cần trang điểm, tiến độ chụp ảnh cũng tăng nhanh hơn rất nhiều, ba mươi phút hoàn mỹ là kết thúc công việc. Quý Tinh Lăng nhặt áo đồng phục học sinh trên mặt đất, cùng nhóm ba nam sinh kề vai sát cánh đi mua nước, Lâm Cạnh giúp nhân viên công tác thu dọn xong đạo cụ quay chụp, rồi đi phòng vệ sinh rửa tay một cái. Đẩy cửa đã thấy Cát Hạo đang đứng tại trước gương, kéo lấy ống tay áo ngửi một cách nghiêm túc.

Nơi như thế này hiển nhiên sẽ không sản sinh ra vị tức giận mỹ diệu tao nhã, cứ nghiêm túc như vậy mà ngửi đi ngửi lại… Lâm Cạnh không thể tránh khỏi sinh ra một chút liên tưởng khác, vì vậy cấp tốc lùi về sau một bước, cậu ta vừa nãy đến tột cùng là té vào nước tiểu hay là nước tiểu rơi trên đồng phục của mình.

Cát Hạo còn cố tình chủ động nói ra lời mời: “Lâm ca, vừa vặn cậu giúp tớ ngửi một cái xem, xem có mùi gì khác hay không.”

Lâm Cạnh biểu tình cứng đờ, tôi không muốn giúp.

“Mới vừa nãy có mấy nữ sinh xịt nước hoa rất thơm, cũng cho tớ cũng ké một chút.” Cát Hạo liền giơ giơ ống tay áo, “Bất quá hình như chả có mùi gì.”

“Ừ, không có mùi gì.” Lâm Cạnh đứng ở bên cạnh lấy xà bông rửa tay. Cậu lúc nãy mới đụng vào trụ bóng rổ, không cẩn thận sờ dầu gì đó dính nhơm nhớp một cái, trước mắt có chút bóng ma trong lòng.

Cát Hạo đứng chờ cậu, lại thuận tiện nói nhảm, tuần sau sau khi thi xong, hình như toàn bộ lớp đều phải đổi phòng học. Quãng thời gian trước có lớp bởi vì mạch điện lão hóa suýt nữa gây ra sự cố lớn, cho nên Sơn Hải cũng muốn tiến hành một lần kiểm tra điện nước.

“Đổi sang nơi nào?” Lâm Cạnh hỏi.

“Lầu Đông Sơn, là cơ sở cũ của trường cấp 3 Sơn Hải, nghe nói hai ngày nay đang thu dọn đấy.”

Lâm Cạnh vừa tới hai ngày, cũng không rõ ràng lầu Đông Sơn là nơi nào, cho nên chỉ “Ừ” một tiếng. Quý Tinh Lăng vừa vặn cũng tiến vào rửa mặt, hắn lúc ở sân bóng rổ bị thợ chụp ảnh chỉ huy ném rổ mấy chục lần, làm cả người đầy mồ hôi.

Cát Hạo buồn bực: “Tinh ca, làm sao anh chỉ đi chụp ảnh tuyên truyền, lại còn mệt hơn so với em chạy một ngàn rưỡi mét?”

“Lão Ngưu quả thực chính là người của xã hội cũ.” Quý Tinh Lăng kéo áo ba lỗ lên, lau khô mặt hai lần, quay người liền thấy Lâm Cạnh lại chen lấn đi lấy thêm xà bông rửa tay —— không phải lúc mình vừa tiến vào, cậu ta không phải đang một tay xoa bọt biển sao?

Cát Hạo cũng rất giật mình: “Lâm ca anh sờ tới cái gì mà phải rửa tay tới ba lần vậy.”

Quý Tinh Lăng nghiêng đầu thoáng nhìn, khó hiểu: “Bồn cầu bị hỏng sao?”

Lâm Cạnh mặt không đổi sắc, bình tĩnh cùng hắn đối diện: “Không, chỉ là đột nhiên nhớ tới tôi hình như đã chạm bóng rổ của cậu, cho nên phải trừ độc hơn hai lần.”

“…”

Cảnh tượng “Nhìn nhau ghét bỏ” lần thứ hai bị phát động, Cát Hạo đúng lúc cảm thấy được không khí quỷ quái, ha ha cười gượng hòa giải: “Chuyện cười này quả thật có chút nhạt, đi mau lên, sắp muộn rồi.”

Sau đó cậu ta cưỡng ép kéo hai người đi ra khỏi toilet. Chuông giờ học đã vang lên, Vương Hoành Dư tình cờ đi ngang qua lớp 11-1, liền đứng phía sau cửa phòng học liếc mắt nhìn vào bên trong, Quý Tinh Lăng bỏ chai nước giải khát rỗng vào thùng rác, một tay đút túi tiêu sái suất khí đi về chỗ, đồng thời lúc đi đến hàng thứ sáu cực kỳ tự nhiên giơ tay, xoa nhẹ đầu Lâm Cạnh một cái.

Xem ra quan hệ hai người thật không tệ.

Lão Vương cảm giác vui mừng, bưng âu yếm bình giữ ấm trở về văn phòng.

Quý đại thiếu gia với thành tựu “Khiêu khích khiết phích” đạt thành, kéo ghế tựa 258 vạn mà ngồi xuống, tư thế kiêu ngạo, phi thường vui vẻ.

Lâm Cạnh mặt không hề cảm xúc, “Bộp” một tiếng đậy nắp bút.

Cậu, tìm, ngược.

Tiết tiếp theo là tiết chính trị. Tên của thầy giáo cũng rất chính trị, tên là Mã Liệt, giảng bài dí dỏm hài hước, ngoại hình phong độ nhẹ nhàng, đã được nữ sinh Sơn Hải công nhận là người đẹp trai hạng nhất.

“Ồ, ngày hôm nay Tinh ca của chúng ta thoạt nhìn tâm tình không tệ.” Mã Liệt đứng trên bục giảng, “Không bằng liền để em phân tích đơn giản một chút, tại sao những người thường xuyên không có tư tưởng, lại càng thích nói bốc nói phét, càng thích khiêu khích người khác, này thể hiện quan điểm gì?”

Quý đại thiếu gia bị chế giễu bởi một đoạn câu hỏi chính trị ngắn: “…”

“Thầy biết em nhất định không biết được thế giới quan cùng phương pháp luận.” Mã Liệt liền điểm danh, “Bạn học mới làm quen một chút nào, nghe nói em là ba ba của tam trung?”

“Thầy.” Lâm Cạnh dở khóc dở cười đứng lên, “Tuần sau đã phải thi rồi, thầy nói như vậy em có áp lực rất lớn.”

“Rất tốt, còn biết cho chính trị một chút áp lực, không giống như Lý tổng, từ sáng đến tối chỉ biết ngâm mình vào toán học.” Mã Liệt đùa, “Được rồi, ngồi đi.”

Quý Tinh Lăng còn đang xoắn xuýt, vì vậy thừa dịp thầy đi cắm USB, quay người hỏi đứa bạn thân: “Chủ động khiêu khích người khác thì có thể thể hiện cái quan điểm gì?”

Vu Nhất Chu hờ hững nói bậy: “Thể hiện anh quả thực không có tư tưởng này nhìn qua…Đệt, anh đạp em làm gì?”

Đạp cậu bởi vì cậu mẹ nó không có tư tưởng.

Lúc Quý đại thiếu gia quay người lại, liền thuận tiện liếc mắt sang bên cạnh.

Lâm Cạnh cũng đang nhìn hắn, đồng thời sâu sắc suy nghĩ, nghĩ lại mình có một khoảng khắc trước khi vào lớp, cư nhiên nghiêm túc coi người này thành đối thủ, hoàn toàn là biểu hiện uống nhầm thuốc, không phải vẫn nên cách xa một chút sao, bởi vì tuy rằng thông minh không lây được, những quá ngốc thì quả thật lây được.

Quý Tinh Lăng bị nhìn chằm chằm mà không hiểu ra sao, ánh mắt cậu ta tại sao lại kiểu người thừa kế quý tộc vừa thấu hiểu lại vừa thánh mẫu vậy?

Lâm Cạnh yên lặng dời tầm mắt, đem mục tiêu “Rời xa Quý Tinh Lăng” đặc cách đề thành mục tiêu thứ nhất cần làm sau khi chuyển trường.

“Cát Hạo.” Mã Liệt gõ gõ bảng đen, “Lên lớp được năm phút đồng hồ, thầy đã nghe thấy năm, sáu lần tiếng ồn từ đồng phục, xin hỏi đã có chuyện gì xảy ra?”

“Ưm… Cái kia, thưa thầy em hai ngày nay bị viêm mũi, ” Cát Hạo trả lời, “Muốn hắt xì. “

Mã Liệt gật gật đầu: “Vậy em xuống ngồi vào hàng cuối cùng đi, nơi ấy cách cửa sổ gần, có thể thoải mái một chút.”

“Cảm ơn thầy.” Cát Hạo ôm sách đổi vị trí, Lâm Cạnh cũng quay đầu nhìn cậu ta.

Cát Hạo mới vừa giơ cánh tay lên, bất thình lình bị bắt gặp, cứng cả người.

Lâm Cạnh: “…”

Quấy rầy, cậu cứ tiếp tục đi.

Sau khi tan học, Cát Hạo bắt đầu đi làm phiền, trước tiên dựa vào trên bàn Vu Nhất Chu tán gẫu vài câu, rồi tìm Quý Tinh Lăng hỏi chuyện chơi bóng, cuối cùng mới đứng ở bên cạnh Lâm Cạnh: “Lâm ca, cậu có cảm thấy hai ngày nay phấn hoa rất nhiều hay không.”

Mùa thu phấn hoa nhiều, mượn cớ này quả nhiên rất hợp với trí thông minh bình quân của đội Quý Tinh Lăng. Lâm Cạnh tốt bụng trấn an: “Cậu cứ việc thầm mến đi, tớ cũng không biết cô ấy là ai.”

Cát Hạo:?

Mà học bá cảm thấy được lô-gich của mình tương đối nghiêm mật —— bị nữ sinh xịt nước hoa, lại say sưa ngửi từ phòng rửa tay đến phòng học, còn chột dạ như thế, không phải thầm mến chứ là cái gì?

Cát Hạo: “… Thôi, coi như tớ chưa nói gì. “

Gần lúc tan học, Vương Hoành Dư quả nhiên thông báo chuyện tới tháng mười đổi phòng học. La Lâm Tư giơ tay: “Thưa thầy, phòng học ở lầu Đông Sơn là phòng học nhỏ đúng không ạ?”

“Có chút nhỏ, nhưng khẳng định không đến nỗi không đủ chỗ cho học sinh mỗi lớp.” Vương Hoành Dư nói, “Mọi người khắc phục một chút, rất nhanh là có thể chuyển về.”

Bốn phía ầm ầm ĩ ĩ, lại có người hỏi: “Vậy chúng ta không phải sẽ không có bàn đơn sao ạ, có thể tự chọn bạn cùng bàn không ạ?”

“Chỗ ngồi sẽ là các thầy cô giáo sắp xếp, cũng không nhọc đến các vị phí tâm.” Vương Hoành Dư cười vỗ vỗ bục giảng, “Được rồi, tan học, đi đường phải chú ý an toàn.”

Tam trung Ninh Thành vẫn luôn phân chỗ ngồi theo tổ, cho nên Lâm Cạnh cũng không biết chuyện “Có bạn cùng bàn” này đến tột cùng có nơi nào đáng giá để cả lớp hưng phấn, mà trong đám người hứng thú thảo luận còn có Quý Tinh Lăng, chuông vừa vang lên liền cùng Vu Nhất Chu đến sân bóng rổ, mãi đến tận hơn bảy giờ mới tan cuộc.

“Chú Vương không tới đón cậu sao?” Vu Nhất Chu hỏi.

“Nhà chú ấy ngày hôm nay có chút việc.” Quý Tinh Lăng ném bóng vào rổ bóng “Để tài xế nhà mày tiện đường đưa tao đến Vạn Hòa đi, vừa vặn đi lấy đồ.”

“Vạn Hòa?” Vu Nhất Chu cau mày, “Cái nơi bẩn thỉu kia thì đến đó làm gì vậy? “

” Tháng sau sinh nhật ông ngoại, ở chỗ kia đã đặt rồi, hai ngày trước vừa tới.” Quý Tinh Lăng liếc nhìn thời gian, “Không có chuyện gì, còn sớm.”

“Vạn Hòa” là một tòa nhà thương mại hơn ba mươi tầng, ở bên trong là những nơi làm việc hỗn hợp,nhà hàng tư gia, thẩm mỹ viện, quán xăm hình, khách sạn bất hợp pháp cùng nơi của những phim đồi trụy. Nhân viên nơi đó vốn rất phức tạp, gần đây còn có rất nhiều người bị sa thải được nhận vào, mỗi ngày đều có rất nhiều thi đấu bằng khắc người yêu thích đến chụp ảnh chung, hoàn cảnh càng ngày càng hỗn loạn náo động. Buổi tối còn chưa tới tám giờ, đầu đường đã có vài nhóm uống rượu say, hay thanh niên lêu lổng đang đánh nhau.

Con đường có chút tối, Cát Hạo cúi đầu, vội vã bước nhanh hơn.

Lầu lớn ở Vạn Hòa cách đó không xa đã sáng đèn neon đỏ, giữa trời chiều nặng nề, hiện ra đặc biệt yên tĩnh u ám.

“Phía trước có tên đeo cặp đi học, mày chờ một chút.”

Một đám tiểu lưu manh vây lại, đôi mắt hiện lên ánh sáng màu xanh lục.

“Đậu má.” Cát Hạo mắng câu thô tục, nhanh chân bỏ chạy.

“Đứng lại!” Nhóm tiểu lưu manh ném bình rượu xuống, cái bóng dưới ánh đèn đường đột nhiên kéo dài thành một hình thú dữ tợn.

Sương mù màu đỏ cùng chiếc đuôi xà đưa qua đưa lại, dính dính bắt lấy cánh tay cậu ta, Cát Hạo có chút bối rối đạp hụt một bước, chỉ lát nữa là bị chướng khí nuốt chửng, nhưng có một cái bóng khác màu đen từ đằng xa cuồn cuộn lướt tới, bắt trói lại bằng lôi cũng điện quang của bộ tộc Kỳ Lân, hung mãnh lại cường hãn.

“Oanh”!

Con người không nghe được tiếng nổ vang này.

Mà sương mù màu đỏ cũng trong nháy mắt tiêu tán.

Quý Tinh Lăng vỗ vỗ mặt của cậu ta: “Không có sao chứ?”

Cát Hạo sợ hãi không thôi: “Tinh, Tinh ca.”

Quý Tinh Lăng nói: “Những tên côn đồ kia đã chạy.”

“Vâng, phải..” Cát Hạo lắp ba lắp bắp, ngực phập phồng kịch liệt, mơ hồ cảm thấy được chuyện này tựa hồ còn có trọng điểm khác.

3 giây sau.

“Tôi đệt!”

“Tinh ca!”

“Tinh ca!”

“Tinh ca anh… Anh mới vừa… Anh vừa…”

Quý Tinh Lăng kéo cậu ta đứng lên: “Thú dữ tại sao lại muốn bắt mày?”

Cát Hạo còn đang đắm chìm trong chấn động”Hóa ra anh cũng không phải người”, nửa ngày mới thú nhận: “Khả năng bọn họ muốn dùng em để pha rượu.”

Quý Tinh Lăng sững sờ: “Mày là xà?”

“Không không.” Cát Hạo nhanh chóng xua tay, “Em là thực vật.”

Trên ngọn núi Ngưu bức có một loại cỏ tên là quỷ thảo, lá như hoa hướng dương và thân cây màu đỏ.

“Em hôm nay đã cảm thấy cả một ngày.” Cát Hạo khó khăn nuốt nước miếng một cái, “Tinh ca, em cảm thấy được em trổ bông, em muốn nở hoa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.