Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 44: Chương 44: Lâm ca thật thanh khiết trong sáng




Bởi vì câu “Tôi phát hiện eo cậu còn rất mẫn cảm” của người nào đó, làm Lâm Cạnh cả đêm hay mơ đứt quãng, sau khi mơ tỉnh dậy, cũng không rõ rốt cuộc mình đã tỉnh chưa hay chưa tỉnh, chỉ cảm thấy ngoài cửa sổ vẫn luôn tại tí tách tí tách mưa, trên kính được bao phủ bởi sương mù màu trắng. Cậu khẽ nuốt nước miếng, nghiêng người bọc chăn, mở mắt ra với một lớp mồ hôi mỏng trên trán, trái tim đập kinh hoàng, miệng khô lưỡi khô.

Bên tai tựa hồ vẫn dừng lại hô hấp nóng bỏng dồn dập như cũ, bên ngoài cũng không có mưa, vài tia sáng màu vàng từ ánh mặt trời rọi qua cửa sổ, dừng trên các chậu cây xanh trên cửa sổ.

……

Lâm Cạnh duỗi tay lấy đồng hồ báo thức trên đầu giường, mới có 7 giờ sáng.

Phòng ngủ bị hệ thống sưởi dưới sàn sưởi ấm đến nóng, mà trong thân thể vẫn còn lưu lại xao động rất nhỏ. Cậu co chân bình tĩnh trong vài phút, rồi đi phòng tắm vặn vòi hoa sen, lại đem quần áo bị dơ cùng khăn trải giường nhét tất cả vào máy giặt, giặt dịch trên quần áo thêm thuốc khử trùng, tốn 60 phút để tẩy vết bẩn ngoan cố siêu mạnh ấy.

Lâm ca thật thanh khiết trong sáng.

Khương Phân Phương ở trong phòng bếp hỏi: “Cuối tuần sao lại không ngủ nhiều hơn?”

“Quá nóng ạ.” Lâm Cạnh lười biếng ngả người xuống sô pha, cũng không muốn học bài. Cậu vốn cho rằng trong giờ này Quý Tinh Lăng hẳn là chưa rời giường, kết quả tin nhắn từ WeChat hiện lên không ít, từ buổi sáng 6 giờ đã bắt đầu, lại còn không phải nói linh tinh, là thực đứng đắn mà học bài, hỏi xong toán học hỏi tiếng Anh, chỉ kém đem câu “Cậu xem, tôi đang học tập tôi rất nỗ lực tôi rất nghiêm túc” ghi trắng ra gủi tới.

Có thể đạt tới: Cậu tối hôm qua mấy giờ ngủ?

Tinh ca: 12 giờ thì phải.

Sau khi gửi xong lời này, đại thiếu gia khả năng cảm thấy ghi chữ quá chậm, cho nên chuyển thành nói.

Tinh ca: “Kết quả mơ vài giấc, liền mơ thấy cậu ép tôi học bài, còn cưỡng ép tôi học vài đoạn tiếng Anh siêu khủng, tỉnh lại mới 5 giờ hơn.”

Tinh ca: “Dù sao cũng ngủ không được, tôi liền đi đọc sách, này cậu rời giường chưa?”

Lâm Cạnh nghĩ lại một chút, cũng là mơ, vì sao mình thì…… Không có biện pháp nói như vậy, mà đối phương lại cả một đêm đều là bận rộn học tập.

Quý Tinh Lăng cậu thật thuần khiết.

Tinh ca: Người đâu rồi?

Có thể đạt tới: Nửa giờ, tôi ăn một chút rồi sang.

Tinh ca tôi đã ăn xong rồi, tôi tới tìm cậu cho.

Đại thiếu gia trước mắt đang rơi vào trạng thái tương đối dính người, kỳ thật thầy giáo Tiểu Lâm cũng rất dính người, nhưng không được, tuy rằng cửa sổ phòng ngủ đã được cậu mở toang ra, đang nhờ gió “Vù vù” thông không khí, cảnh thanh xuân trong mơ xao động dính nhớp cùng hơi thở đã sớm bị thổi cho sạch sẽ, nhưng vẫn không được.

Cậu cũng không ngồi bàn ăn, chính mình đứng ở phòng bếp vội vàng ăn hai miếng bánh mì nướng, rồi cắn ống hút hộp sữa, cầm sách đi phòng 1301.

Quý Tinh Lăng mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, ống tay áo được xắn lên một ít, nửa người dựa vào ghế mát xa, chân trần dẫm lên một bên cửa sổ, đang lẩm bẩm học tiếng Anh. Học bài cũng khiến cho phi thường đẹp trai, phi thường kiêu ngạo, phi thường ánh mặt trời —— là ánh mặt trời thật sự, ánh sáng mặt trời rọi xuống một mảng lớn phía sau lưng hắn, tóc được mạ vàng, cả người nhìn qua mềm mại lại ấm áp, không ngầu, giống như kẹo bông gòn.

Quý Tinh Lăng một bên học “adventure”, một bên vươn tay.

Lâm Cạnh vỗ lên tay đối phương một cái: “Vì sao cậu còn đang học từ đơn A mở đầu?”

“Đây là phiên bản không theo thứ tự.” Quý Tinh Lăng cho cậu xem trang bìa, “Ngày đó Lý tổng không phải ở cùng Vi Tuyết đã nói sao, tôi cũng liền lên mạng mua một quyển.”

Này có thể là do đại thiếu gia lần đầu tiên trong đời chủ động mua tài liệu học bài, Hồ Mị Mị sau khi nhận được từ chuyển phát nhanh, nhìn đơn bên trên “Từ vựng tiếng Anh cấp ba”, đầu tiên là chấn kinh một chút, sau lại nhớ tới tình tiết đã xem trên phim truyền hình, liền chạy tới hỏi chồng: “Quý Minh Lãng, con trai anh có phải lén lút mua tạp chí người lớn hay không?”

Quý tiên sinh buột miệng thốt ra: “Hiện tại đã là thời đại nào, ai còn mua tạp chí.”

Hồ Mị Mị tức giận muốn chết: “Trọng điểm là cái này sao!”

“Không đúng không đúng.” Quý Minh Lãng hắng giọng nói, nhận lấy hộp chuyển phát nhanh một kiểm tra, “Này không phải viết tiếng Anh sao?”

Hồ Mị Mị mắt thoáng nhìn: “Folder ‘ vi mô kinh tế học ’ trong máy tính của anh, thật chính là vi mô kinh tế học sao?”

“……”

Đương nhiên, hai người cũng không thật sự bóc ra, chỉ có thấp thỏm mà chờ đến lúc con trai đi về từ tiết tự học buổi tối.

Quý Tinh Lăng ném cặp xuống liền xé đóng gói: “Hiện tại tốc độ mua trên mạng nhanh như vậy sao, buổi sáng con mới vừa chốt đơn.”

Quý Minh Lãng làm bộ làm tịch bưng chén trà đi lại đây: “Tiểu Tinh, mua cái gì vậy con?”

“Từ đơn ạ.” Quý Tinh Lăng lật hai trang, “Con nghe Vi Tuyết nói sách này khá tốt, liền mua một quyển, con đi học bài ạ, đến lúc ăn cơm gọi con.”

Người làm cha tại chỗ rơi lệ.

Hồ Mị Mị suy nghĩ rất nhiều, còn tự mình xuống bếp nấu một bữa cơm cho con trai, tuy rằng khẳng định kém với dì trong nhà, nhưng thắng ở tinh thần cảm động.

……

Quý Tinh Lăng cũng cảm thấy mình chủ động mua sách từ đơn này tương đối trâu bò, vì thế hỏi thầy giáo Tiểu Lâm: “Có khen thưởng hay không?”

“Không có.”

“Người nghiêm túc học tập chẳng lẽ không xứng được khen thưởng sao?”

“Cậu không có nghiêm túc học tập, cậu chỉ mới mua quyển sách từ đơn, muốn thưởng phải học xong toàn bộ đã.”

“Vậy học xong toàn bộ tôi có thể đạt được cái gì?”

“Cậu có thể đạt được 120 điểm tiếng Anh 120.”

“Cậu đừng có nói sang chuyện khác.”

“Vậy cậu muốn cái gì?”

“Hôn một cái.”

“Được.”

Người nói yêu cầu cùng người đồng ý, đều phi thường sảng khoái.

Đại thiếu gia sảng khoái, là bởi vì hắn đã sớm có dự mưu, cảm thấy trong thời gian ngắn hạn nếu không thi được 500…… hơn nữa toán còn rất khó, nhưng ít ra cũng phải hôn trước một cái, học từ đơn cũng tương đối không có khó khăn. Nhưng không nghĩ tới thầy giáo Tiểu Lâm thế mà cũng sảng khoái như vậy, vậy cũng rất đáng giá tự hào một chút: “Nói thực ra, cậu có phải đã sớm muốn hôn tôi hay không?”

“Tôi không muốn hôn cậu, tôi muốn hôn cậu khi tiếng Anh toán học chính trị địa lý đều đạt tiêu chuẩn, đi học không được ngủ, tan học không đánh nhau, tổng điểm 500 lại thuộc toàn bộ từ đơn tiếng Anh.”

Một cái định ngữ mẹ nó thật dài.

Tinh ca thành thật ngồi lại, bắt đầu học bài.

Ánh nắng của mùa đông không quá kiêu ngạo, đặc biệt là Cẩm Thành, không bao lâu đã bị mây mù che khuất.

Quý Tinh Lăng chỉnh ấm độ ấm lên cao một tí, nằm sấp đọc sách một hồi, giấc ngủ chưa đủ chậm rãi đánh úp lại, bất tri bất giác đã nhắm hai mắt lại.

Lâm Cạnh đắp chăn cho hắn, rồi mình ngồi trở lại tiếp tục làm bài.

Một lát sau, Quý Tinh Lăng có lẽ đã gối tay tê rần, cho nên thay đổi tư thế, cánh tay phải duỗi thẳng, ngón tay hơi chút cong lên, móng tay được cắt thật sự sạch sẽ.

Lâm Cạnh nhẹ nhàng nắm đầu ngón tay ngón trỏ của hắn, tiếp tục viết bài trên giấy

Sách luyện tập rất dày, một tay khi làm bài, trang sách thường xuyên sẽ bị mình vô tình lật qua

Phiền toái không?

Phiền toái.

Vậy nên dùng một tay khác đè lại đúng không?

Không cần.

……

Bởi vì Ninh Thành có tuyết, làm cho sân bay phải chậm mấy chuyến, đáng ra 8 giờ buổi tối chuyến bay có thể đáp xuống Cẩm Thành, nhưng lại kéo dài tới 9 giờ mới cất cánh.

Hồ Mị Mị vốn để tài xế đi đón, kết quả Lâm Cạnh nói chú Lưu đã chờ ở sân bay, cũng không kiên trì nữa, chỉ bảo con trai mang một rổ trái cây sang phòng 1302. Lâm mẹ đã nói trên WeChat nói thích ăn loại cam ngọt này, vừa lúc có thể giúp nâng cao tinh thần sau một chuyến bay dài.

Quý Tinh Lăng tính thời gian: “Vậy khi ba mẹ cậu về đến nhà, cũng gần 12 giờ rưỡi đúng không? Bằng không tôi ở đây đọc sách một lát, làm bộ mình rất cố gắng”

Lâm Cạnh dở khóc dở cười: “Cậu còn nghĩ xa như vậy.”

“Quá khen, học cậu hết.”

“Ừ, có tiền đồ.” Lâm Cạnh để trái cây xuống, “Bất quá tối hôm qua cậu chưa ngủ đủ, hôm nay vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.”

“Chỉ có ngủ ngon sao, cậu có biết sau câu ngủ ngon thường có thêm câu gì hay không?”

“Ngủ ngon, từ đơn học xong rồi sao?”

“……”

Thôi, không có hôn ngủ ngon thì không có đi.

Người chưa học xong từ đơn cũng không xứng đưa ra yêu cầu.

“Cáo từ!”

Lâm Cạnh cười nhìn hắn ra cửa, rồi mình cũng lên giường ngủ một lát. Cậu cố ý khép hờ cưa, rạng sáng 1 giờ hơn, quả nhiên nghe được có tiếng thủ thỉ nói chuyện phòng khách, còn có ánh sáng rọi vào từ bên ngoài.

“Ba, mẹ.”

Thương Vi đánh chồng mình một cái: “Đều do anh, âm thanh gọt hoa quả lớn như vậy làm gì, đánh thức con rồi.”

“Con không đóng cửa.” Lâm Cạnh vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng vẫn rất khàn, cậu ngả người xuống sô pha, duỗi tay ôm lấy bà, “Con muốn đi đón ba cùng mẹ.”

“Xem con buồn ngủ kia” Thương Vi vỗ vỗ mặt cậu, cười nói, “Hiện tại đã nghênh đón xong rồi, trở về ngủ tiếp đi.”

Lâm Thủ Mặc ở bên cạnh nghiêm túc hắng giọng, tranh thủ đòi một chút cảm giác tồn tại.

“Lão Lâm, con cũng nhớ ba” Lâm Cạnh thay đổi vị trí, mạnh mẽ chen vào giữa hai người, “Tới tới, cho hai người dính mưa.”

“Thằng nhóc thúi.” Lâm Thủ Mặc không nhịn được cười, “Mau đi ngủ đi, mỗi ngày thức đêm không được.”

“Vâng vâng, con khiêm tốn tiếp thu giáo dục.” Lâm Cạnh đã có thói quen nghe cha mình lải nhải, sau khi đứng lên lại dặn dò, “Vậy mẹ cùng ba cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút, đúng rồi, đêm mai ăn cơm đừng quên.”

“Đương nhiên, mẹ con đã chuẩn bị quà xong” Lâm Thủ Mặc nói, “Nghe dì Khương nói hàng xóm vẫn luôn chăm sóc con, chúng ta đã sớm muốn cảm ơn người ta, sao lại quên được.”

Thương Vi thay con trai đóng của phòng ngủ, dựa đầu vào bả vai chồng mình, thở dài: “May mắn Tiểu Cạnh hiểu chuyện, bằng không chúng ta vừa đi chính là hơn nửa năm này, lúc này cũng chỉ có thể ở với thằng bé một tuần, em nghe mấy y tá trong bệnh viện nói chuyện phiếm, nói cha mẹ của một số học sinh cấp ba, còn có người nghỉ làm chăm sóc con.”

“Này không phải đã điều động thủ tục rồi sao.” Lâm Thủ Mặc vỗ vỗ vai bà, an ủi nói, “Con trai mới lớp 11, lớp 12 là chúng ta có thể lại đây.”

Nửa giờ sau, phòng ngủ của 1302 cũng đã tắt đèn.

Có thể là bởi vì có cha mẹ ở đây, Lâm Cạnh đêm nay ngủ rất ngon, nửa điểm cũng không xuất hiện giấc mơ nào không ổn. Buổi sáng ngày hôm sau rời giường rất tinh thần, chạy vào phòng bếp treo trên lưng cha: “Mẹ con đâu ạ?”

“Mẹ con còn đang ngủ.” Lâm Thủ Mặc đem đĩa đưa cho cậu, “Thanh âm đừng quá lớn, con đi ăn sáng đi.”

Tay nghề nấu cơm của Lâm bác sĩ rất tuyệt, thường xuyên khoe khoang mình dựa vào trù nghệ đi lừa vợ về. Đối với chuyện này Thương Vi vẫn rất thành thật, mỗi lần đều phải sửa đúng, không phải Lão Lâm, em thuần túy xem mặt, nếu anh lớn lên xấu, đầu bếp quốc gia cũng không được, nhưng anh vừa cao vừa đẹp trai, cho nên năm đó một chén sườn heo chua ngọt là có thể lừa em vào ký túc xá.

Lâm Cạnh không đến phòng ăn, dựa vào bàn phòng bếp đứng ăn cơm, cậu dùng nĩa chọc lòng đỏ của trứng: “Dì Khương đâu ạ?”

“Một tuần này ba nấu cơm cho con.” Lâm Thủ Mặc mở chai nước trái cây, “Dì Khương chăm sóc con cũng vất vả, mẹ con để cho cô ây về nhà nghỉ một tuần, để cô ấy hưởng kỳ nghỉ có lương.”

“Dạ.”

Lâm Cạnh cũng lâu rồi chưa hưởng được bầu không khí tốt đẹp có ba mẹ bên cạnh, tương đối thích, cho nên toàn bộ buổi sáng gần như đều nằm trên sô pha: “Mẹ, trái cây!”

Thương Vi bị tức bật cười, đút một miếng bơ vào trong miệng cậu: “Con đây là quen bởi dì Khương, hay nhân cơ hội bày tỏ sự bất mãn của con với mẹ và ba con?”

Lâm Cạnh vẻ mặt đau khổ: “Con không ăn cái thứ này.”

“Không được nhổ ra.” Thương Vi xoa xoa tóc của cậu, “Ngồi dậy tự mình ăn đi, nằm cẩn thận bị nghẹn.”

Lâm Cạnh có lệ mà dạ một tiếng, tiếp tục nói chuyện WeChat với người nào đó cách vách tạm thời còn chưa là bạn trai do còn chưa thi được 500 điểm.

Quý Tinh Lăng hôm nay 5 giờ liền tỉnh như cũ, bất quá vì buổi tối ăn cơm không thể uể oải ỉu xìu, nên phải cướng ép mình ngủ thêm mấy giờ, cỏ vẻ rất chuyên nghiệp. Trước mắt hắn đang một bên thất thần mà đọc sách, một bên tính buổi chiều phải mặc cái gì, nếu chú cô đều là bác sĩ, đó có phải nên chủ động mặc một cái quần mùa thu để tỏ vẻ tôn kính hay không.

Trong ngăn tủ quần áo ngược lại cũng không ít, bởi vì Hồ Mị Mị có sở thích mua sắm, nhưng Quý Tinh Lăng lại tưởng tượng, cảm thấy mình ngày thường đều là một bộ quần áo vận động cho xong việc, lúc này lại chủ động mặc trang phục long trọng, tạo dáng quá màu giống như đầu óc không quá bình thường, lại chẳng khác gì con khổng tước. Vì thế hắn hơi nghĩ một chút, mặc một bộ Nike không quá ổn, tròng lên trên người năm sáu cái, cố ý ở trước mặt mẹ lắc lắc hai vòng.

Hồ Mị Mị đang trang điểm quả nhiên nhíu mày: “Con mặc thứ gì vậy, mau đi thay đồ!”

“Lười tìm ạ.” Ngữ điệu muốn ăn đòn, “Mẹ, cứ như vậy đi, không phải chỉ ăn bữa cơm thôi sao.”

“Con là đi ăn cơm hay là xin cơm, đừng có làm mẹ mất mặt.” Hồ Mị Mị để son môi xuống, kéo con trai vào phòng quần áo.

Kế hoạch thông qua!

Không hổ là Tinh ca khôn ngoan!Tác giả có lời muốn nói:

Kỳ Lân nhãi con: Cậu có phải là thừa dịp tôi ngủ cầm tay của tôi không?

Thầy giáo Tiểu Lâm chính nghĩa nói hùng hồn: Làm sao có thể, cậu còn chưa thi được năm trăm điểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.