Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 16: Chương 16: Lớp học bổ túc của thầy giáo Tiểu Lâm, lớp có trách nhiệm, lớp có chất lượng






Quý đại thiếu gia ở Sơn Hải vốn đã nổi danh, đến lúc Lâm Cạnh thổi mạnh quá đà như thế, đến buổi chiều khi tan học, sự tích uy mãnh “Trước khi thi đọc sách mười phút, sau khi thi tăng vọt lên một trăm điểm” đã thuận lợi truyền khắp cả năm lớp, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng ồn ào huyên náo.

“Quý Tinh Lăng chỉ đọc sách một chút liền có thể thi được 400!”

“Quý Tinh Lăng không cần đọc sách cũng có thể thi được 400!”

“Quý Tinh Lăng thi được hơn trăm điểm!”

“……”

Phát triển đến lúc sau, Vu Nhất Chu cũng có chút ngốc, đặc biệt chạy tới hỏi: “Đây là anh tự bố trí sao?”

“Bố trí bọn họ cho mày, mày muốn không?” Quý Tinh Lăng một tay chống đầu, một chữ cũng không muốn giải thích, “Thôi, mày vẫn nên câm miệng đi.”

Lại cách một ngày, Cát Hạo báo cáo: “Tinh ca, hiện tại mọi người đều đang nói trước khi thi đi bái Lý Mạch Viễn cũng vô dụng, phải đến bái anh.”

Quý Tinh Lăng:?

Cát Hạo tiếp tục giải thích: “Bởi vì thành tích của Lý tổng đều dựa vào tích lũy tháng ngày, anh thì không phải, anh là một đêm bộc phát.”

Mà nhà giàu mới nổi nghe tới luôn muốn càng tiết kiệm sức lực và thời gian, muốn trời giáng tiền của phi nghĩa một chút, quảng cáo phù hợp với quần chúng làm người ta phi thường chờ mong.

Vu Nhất Chu: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Quý Tinh Lăng hữu khí vô lực, mi cười cái rắm.

Bởi vậy có thể thấy được thầy giáo Tiểu Lâm phục vụ quá đúng chỗ, cũng là một vấn đề.

Thứ sáu tan học, trong phòng học ở lại mười bảy mười tám người, nửa nam nửa nữ, tựa như Lưu Hủ nói, đều là những thành viên tích cực ngày thường ở lớp học. Trên đường đến cửa hàng nướng BBQ đã líu ríu nói chuyện.

“Các cậu có nghe trường chúng ta sắp đổi thầy hiệu trưởng hay không.”

“Đổi thì đổi đi, thầy hiệu trường cũng không có đi học.”

“Nhưng thầy ấy từ chín trung tới, chín trung là trường siêu biến thái, cái khác không nói, tớ cảm thấy chúng ta rất nhanh liền phải cùng di động Say Goodbye.”

Hiện trường kêu rên một mảnh, Lâm Cạnh nghe không hiểu: “Chín trung thì làm sao?”

“Chín trung và Sơn Hải là hai trường cấp ba tốt nhất ở Cẩm Thành, phong cách hai bên không giống nhau lắm.” Lý Mạch Viễn giải thích, “Chín trung quản học sinh rất nghiêm túc, lớp 10 đã phải trọ ở trường học thêm tiết tự học buổi tối, còn gần như quân sự hóa, chúng ta vẫn còn nhẹ nhàng một chút. Nhưng phải nói thật, thành tích thi đại học mấy năm nay ở Sơn Hải không bằng đối diện, khả năng từ chín trung điều hiệu trưởng qua cũng là vì tăng cao điểm.”

“Như vậy sao.” Lâm Cạnh đối với chuyện này cũng không có phản ứng quá lớn, dù sao có điện thoại hay không cũng phải học, hơn nữa quản lý nghiêm khắc thì người nào đó cũng không thể trốn mấy tiết—— tuy rằng ngồi ở phòng học cũng không đại biểu cho thật sự nghe vao, nhưng ít nhiều cũng coi như đã tiếp nhận hun đúc của tri thức, có lợi mà không có hại.

Vì thế cậu hỏi: “Hiệu trường mới khi nào tới?”

“Sau đại hội thể thao thì phải.” La Lâm Tư chen vào nói, “Ba tớ hiện tại không quá xác định, nhưng hẳn là không khác lắm đâu.”

Quý Tinh Lăng còn đang cùng Vu Nhất Chu nói chuyện phiếm, cũng không có ý thức được thầy giáo Tiểu Lâm đã đắc ý vạch ra một vòng kế hoạch phụ đạo. Cửa hàng thịt nướng ở sau hẻm quả thật rất rộng, chân của ông chủ không tiện, đi đường có chút khập khiễng, bộ dáng như một đại ca giang hồ trưởng thành, tính cách cũng rất đại ca giang hồ, tự mình đi bày que nướng, còn muốn thừa dịp dọn đồ ăn lên cùng với nhóm đàn em uống mấy chén.

“Mây đứa bây chưa thành niên đúng không, tôi đây cũng không thể bán rượu.” Ông ta nhô đầu lưỡi ra muốn uốn lên trên, “Phải tuân thủ luật của con…… Không phải, là tuân theo luật pháp, tuân theo luật pháp, luật bảo vệ trẻ vị thành niên, đến đây, mang cho mấy đứa mấy ly nước ép dưa hấu.”

Cát Hạo dịch lại gần, thần bí hạ giọng: “Tinh ca, ông ta có phải vừa mới chuẩn bị nói phải tuân thủ luật pháp của con người đúng không?”

Quý Tinh Lăng “Ừ” một tiếng: “Là độc túc điểu.”

Cát Hạo kinh ngạc hỏi: “Anh làm sao thấy được?”

“Đoán.” Quý Tinh Lăng nói, “Gần trường đều có vài độc túc điểu, người lúc trước vừa mới dọn đi.”

Thác Phi (1) có thể trợ giúp nhóm tiểu yêu quái vị thành niên tránh thiên lôi, cho nên trường học cũng nguyện ý cho nhà họ chính sách ưu đãi, để những cửa hàng xung quanh giao cho bọn họ kinh doanh, xem như đôi bên cùng có lợi.

Thứ sáu, khách trong tiệm cũng không ít, mấy người phục vụ vội đến xoay quanh, Lâm Cạnh nhớ kỹ lời dặn dò của Lưu Hủ “Phải làm quan hệ tốt với bạn học”, chủ động gánh vác trách nhiệm đến phòng bếp hỏi đồ ăn, kết quả vừa đi ra phía sau liền thấy một con chim khổng lồ lông xù xù đang ngồi, nhất thời kinh ngạc đến ngây người.

“Sao cháu lại ra đây…… Không phải, tại sao cháu lại tới sau bếp.” Bà chủ nhanh chóng xuất hiện, thân mật đỡ bờ vai của cậu dẫn ra bên ngoài, ” Đó chỉ là con đà điều vừa mới mang tới, cháu có muốn ăn không? Ăn thì nói cô, cô lập tức đi mài dao.”

Ông chủ Thác Phi uống say: “……”

Lâm Cạnh nhanh chóng từ chối, thấy nó sống được khá tốt, không bằng nuôi thêm hai ngày.

La Lâm Tư tò mò hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”

“Ồ, tớ vừa mới thấy ở sân sau có một con đà điểu, rất lớn.” Lâm Cạnh giơ tay hình dung một chút, “Còn lớn hơn ở vườn bách thú.”

“Oa!” Nữ sinh sôi nổi đứng lên, “Chúng tớ cũng đi xem.”

Bà chủ:?

Bà chạy nhanh ngăn cửa lại: “Không được đâu, tiểu Tôn, tiểu Tôn, nhanh lên đem ba của con…… Nhốt con đà điều mới mua kia lại, đừng cho nó làm khách bị thương!”

Tiểu Tôn thoạt nhìn chỉ có bảy tám tuổi, đang ghé vào sau quầy thu ngân làm bài tập, bé bé xinh xinh động tác chậm chạp. Không chờ bước chân ngắn nhỏ của bé chạy đến sân sau, mấy nam sinh trong lớp thích La Lâm Tư đã ôm lấy các nữ sinh phá tan trở ngại của bà chủ, đảm nhiệm việc tỏ vẻ mọi người cứ việc xem, có chúng tôi bảo vệ rồi, mười con đà điểu xông tới cũng không có vấn đề gì.

Quý Tinh Lăng từ toilet trở về, thấy chỗ ngồi vơi đi hơn nửa, không thể hiểu được: “Người đâu?”

“Đến sân sau xem đà điểu.” Lâm Cạnh chỉ chỉ ra phía sau, “Một con thật lớn, chỉ là lớn lên có chút kỳ quái, cậu có muốn đi nhìn thử không?”

Quý Tinh Lăng: “……”

Đậu!

Hắn cất bước chạy về phía sân sau, kết quả vừa vặn đâm vào Vu Nhất Chu vừa mới đi xem về, đối phương kêu thảm thiết một tiếng, che mũi lại ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt cũng muốn chảy ra tới nơi: “Anh mẹ nó vì sao đi xem đà điểu còn phải tích cực như vậy?”

Quý đại thiếu gia tạm thời không rảnh để lo an ủi hồ bằng cẩu hữu, tiếp tục chạy ra ngoài cửa liền thấy, trong sân thật đúng là đà điểu, đứng không nhúc nhích, hai mắt mê ly, hai chân to lớn.

……

May mắn, sợ bóng sợ gió một hồi.

Lúc trở lại phòng riêng, Vu Nhất Chu đang che mũi bằng túi chườm đá, thanh âm run rẩy, biểu tình một lời khó nói hết: “Anh thế mà thật sự mặc kệ em, một mình chạy đi xem đà điểu?”

Thử nghiệm hữu nghị yêu ớt lại lần nữa bật ra, đại thiếu gia ho khan hai tiếng, vỗ vai cậu ra hai cái tượng trưng cho lời xin lỗi, mình thì bớt thời giờ túm lấy Cát Hạo sang một bên: “Sao lại thế này?”

“Chính là đà điểu, không phải Thác Phi.” Cát Hạo nhỏ giọng, “Em vừa nãy cũng tưởng chủ tiệm thịt nướng uống say, dọa nhảy dựng.”

Trong sân, bà chủ nhìn con đà điểu trước mắt một cách kinh hoàng hỏi: “Lão Tôn anh vì sao lại biến thành như vậy?”

Ông chủ Thác Phi mơ hồ: “Hả?”

“Anh có biết mình đã biến thành đà điểu hay không?”

Ông chủ Thác Phi cúi đầu nhìn nhìn, nghi hoặc: “Đà điểu gì, anh không phải là anh sao?”

“Nhưng em thấy anh là một con đà điểu!”

“Em xác định không phải do mình lớn tuổi rồi nên hoa mắt chứ?”

“Tôn làm giàu anh có phải muốn ly hôn hay không!”

Vài phút sau, hàng rào lơ lửng trong không khí rung chuyển và bị gió thổi bay.

Ông chủ Thác Phi vẫn là lão đại ngầu ngầu kia, cũng không còn biến thành đà điểu để ăn.

Bà chủ nhẹ nhàng thở ra: “…… Anh không thay đổi, nhưng ai vừa mới bày ảo cảnh?”

“Không biết.” Ông chủ còn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh, “Có thể là giáo viên nào đó trùng hợp ở gần đây, em biết mà, bọn họ có nghĩa vụ bảo vệ trẻ vị thành niên về sức khỏe và tinh thần.”

“Là yêu nào, là trẻ vị thành niên cùng yêu vị thành niên, lão Tôn nếu anh còn lại trong thời gian công tác uống rượu, chúng ta có thể bị tịch thu giấy phép buôn bán anh có biết hay không!”

“Được được được, biết biết, anh không uống, không uống nữa.”

Vì để sự kiện lần này viên mãn trôi qua, bà chủ còn cố ý thêm những món thịt đà điểu mới vào thực đơn, lấy đó để tỏ vẻ chúng tôi thật sự có món như vậy, con đà điểu ngồi xổm hóa khờ kia cũng không phải chồng tôi. Nhưng vài ngày sau, lão Tôn ở cửa hàng thịt nướng vẫn nhận được thông báo cải chính từ Văn phòng Công nghiệp và Thương mại của Ủy ban Quản lý yêu quái, mở đầu viết “Từ quần chúng ẩn danh báo cáo” vân vân, và phải nộp phạt trong vòng ba ngày.

Ông chủ Thác Phi tức giận: “Cũng không có bại lộ, vì sao lại phạt tiền chúng ta, tên quần chúng nào nhàm chán như vậy, tôi muốn khiếu nại!”

“Tôn làm giàu anh phải khiếu nại chỗ nào, phạt tiền lần này toàn bộ đều trừ vào tiền tiêu vặt của anh!”

“……”

Bất quá may mắn, lão Tôn ở cửa hàng thịt nướng đồ ăn ngon giá rẻ, sinh ý rất rực rỡ, kỳ nghỉ thứ mười một theo dự định cũng bỏ, hẳn là không cần bao lâu đã có thể kiếm lại tổn thất.

Kỳ nghỉ ở cấp ba Sơn Hải cũng đã được dán lên, ngoại trừ lớp 12, các lớp khác đều có tám ngày nghỉ hoàn chỉnh. Quý Tinh Lăng phải về quê ăn sinh nhật của trưởng bối, Lâm Cạnh không có sắp xếp gì, tính nắm chặt thời gian đọc sách, vừa lúc học lại môn toán.

Quý Tinh Lăng khó có thể hiểu được: “Không đi đâu mà chỉ dành tám ngày ở nhà học toán thôi sao?”

Lâm Cạnh: “Có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề gì.” Thầy giáo Tiểu Lâm thật lợi hại, thầy giáo Tiểu Lâm thật trâu bò.

“Tôi về nhà đây.” Lâm Cạnh thu dọn bài thi, “Cậu đi ngủ sớm một chút.”

“Này đợi lát nữa.” Quý Tinh Lăng gọi cậu lại, mò ở trong ngăn kéo nửa ngày, cuối cùng mới lấy ra một tấm vé, “Lúc trước không phải cậu muốn đi Cẩm Đại nghe tọa đàm sao, tôi có một tấm vé nhạc kịch, cũng ở chỗ đó, đưa cho cậu.”

Nhạc kịch tên là《 Yêu Tinh Sơn Thôn 》, nghe nói hiệu quả thị giác rất kinh người, gần đây rất hot. Lâm Cạnh hỏi: “Sau cậu không đi?”

“Tôi phải về nông thôn.” Quý Tinh Lăng nói, “Ở với ông ngoại vài ngày.”

“Vậy tôi liền không khách khí, cảm ơn.” Lâm Cạnh chuyển tiền cho hắn ở trên WeChat, “Nhận đi.”

“Đây là người khác đưa cho ba tôi, tôi cũng không phải người bán” Quý Tinh Lăng dựa vào trên bàn, “Như vậy đi, tôi không lấy tiền, tính là cậu thiếu tôi bữa cơm.”

“…… Cũng được.” Lâm Cạnh cười, “Sau Quốc khánh gặp.”

Vừa ra đến trước cửa lại bổ sung: “À đúng rồi, đợi lát nữa tôi gửi bài tập cho cậu, nhớ phải download rồi in ra đó.”

Tinh ca không chỉ có nghi hoặc, còn muốn lớn tiếng nói ra: “Bài tập gì?”

“Toán cùng tiếng Anh. Bài thi thầy cô phát đối với cậu có chút khó, cho nên tôi tìm vài đề một lần nữa.”

“…… Quá nhiều, tôi không làm được!”

“Cậu chỉ cần viết theo tôi bố trí là có thể viết xong.”

“Vậy của lão Lý và cô Ninh thì làm sao bây giờ?”

“Tôi làm, cậu mùng 7 là có thể trở về mà, một đêm là có thể chép xong.”

“Học sinh giỏi như cậu sao lại có thể xúi giục người khác chép bài tập!”

“Quý Tinh Lăng, cậu lúc trước không phải cũng chép bài tập tôi sao?”

“……”

“Đừng nghĩ lười biếng!”

Lớp học bổ túc của thầy giáo Tiểu Lâm, lớp có trách nhiệm, lớp có chất lượng.

Học rồi sẽ thi được 400, an toàn đáng tin cậy, đánh giá cũng tin cậy.

Hồ Mị Mị cái gì cũng nói tốt.Tác giả có lời muốn nói: Thác Phi (tuo fei), độc túc điểu.

Lại đi về phía tây núi Phù Sơn 浮山 70 dặm, có ngọn núi Du Thứ 羭次, sông Tất Hà 漆河 bắt nguồn từ ngọn núi này, rồi chảy về hướng bắc trút vào sông Vị Hà 渭河. Trên núi có rất nhiều cây vực và cây cương, dưới núi mọc rất nhiều bụi trúc nhỏ, phía bắc núi có nhiều đồng thau, phía nam có nhiều ngọc anh viên. Trên núi có loài dã thú, hình dạng như viên hầu, có cánh tay rất dài, giỏi về ném đồ vật, tên nó là Hiêu 嚻. Trên núi có loài chim, hình dạng giống con cú mèo, có mặt người nhưng lại chỉ có một cái chân, tên là Thác Phi 橐[非/巴], loài chim này xuất hiện vào mùa đông ngủ đông vào mùa hè, mặc quần áo làm từ lông vũ của nó thì sẽ không sợ bị sét đánh. ( trích từ niemlam.wordpress.com)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.