Trưởng Công Chúa, Ngài Quá Bá Đạo!

Chương 42: Chương 42: Bạo phát




Đêm đó, lúc Sở Sương Thiển trở lại Lãnh Nguyệt Cung gian phòng Sơ Hạ đèn đuốc sáng sủa, xem ra đã trở về.

Do dự một chút, Sở Sương Thiển vẫn không đến phòng Sơ Hạ thăm hỏi, trở về tẩm cung.

Mà Sơ Hạ sau khi khóc lớn một trận xong tâm tình rõ ràng tốt hơn rất nhiều, Sở Trung Nghiệp biết cô thích Sở Sương Thiển cũng không kinh ngạc, chỉ an ủi cô, nhắc nhờ cô phải tự chăm sóc thật tốt bản thân, qua cách nói chuyện của hắn, người yêu thích Sở Sương Thiển bất luận nam nữ đều sắp muốn đem ngưỡng cửa hoàng cung đạp nát rồi, vì lẽ đó Sở Trung Nghiệp mới không quá bất ngờ.

Chỉnh đốn lại tâm tư, hiện tại cô chỉ muốn thực hiện nhiệm vụ Sở Sương Thiển giao cho, phải từ trong đám cung nữ và thái giám tìm cho ra người của Vô Ưu Vương và Sinh Vương, dụ bọn họ làm tình báo.

Nếu như nhớ không lầm hồi còn ở Vô Trần Cung cô đã từng nghe nói qua trong cung có một chỗ là nơi mà cung nữ thái giám cùng thị vệ tụ tập đánh bạc, ngày mai cô tới hỏi thăm một chút, rất có thể sẽ thu thập được manh mối.

Lúc này, tiếng gõ cửa truyền đến, Họa Bì bưng một chén canh dược đi vào, tức thì bên trong phòng đầy rẫy mùi thuốc Đông y làm cho khoang miệng Sơ Hạ chua xót không nhịn được nôn khan.

“Họa.... Họa Bì! Ta có thể...”

“Không thể...”

“Có thể hay không...”

“Không thể...”

Ngắn gọn mà gọn gàng trả lời, Họa Bì đã đi tới bên cạnh Sơ Hạ đưa muỗng thuốc lên mép nhẹ nhàng thổi.

“Họa Bì ~~ “

Sơ Hạ quyết định vô lại đến cùng, sáng nay dư vị của thuốc vẫn còn đọng lại trong miệng, thật sự sẽ làm cô ói ra hết a.

Họa Bì giương mắt, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của Sơ Hạ.

“Không uống thuốc làm sao hết bệnh được.”

Họa Bì không có bị vẻ đáng yêu của Sơ Hạ đánh bại, trái lại đem cái muỗng bưng đến trước mặt Sơ Hạ, Sơ Hạ mếu mặt, bất đắc dĩ uống vào.

Mùi vị đắng chát của thuốc chạm vào đầu lưỡi, trong nháy mắt toàn thân Sơ Hạ cứng ngắc, khó khăn nuốt xuống.

Họa Bì không thèm nhìn phản ứng của Sơ Hạ vẫn từng muỗng từng muỗng đút vào miệng cô, thật vất vả, chén thuốc mới được uống hết, mà vẻ mặt Sơ Hạ đã rút lại thàng một đống khiến Họa Bì không khỏi phì cười.

“Cởi y phục ra đi, ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Họa Bì từ trong lồng ngực lấy ra một bình sứ bạch ngọc, nhìn bên ngoài liền biết giá trị không nhỏ, cũng không biết bên trong đựng thuốc gì nữa.

Sơ Hạ ngồi ở mép giường, cởi đai lưng ra, y phục như cánh hoa sen từng cái lướt xuống, lộ ra cái yếm. Thế nhưng khi đối mặt Họa Bì, Sơ Hạ lại không xấu hổ, nếu đối diện là người mình yêu thích thì tình huống này đúng là rất ngượng ngùng mà.

Sơ Hạ nằm lỳ ở trên giường, lúc này Họa Bì mới nhìn rõ ràng vết thương trên lưng Sơ Hạ. Một mảng máu lớn ứ đọng mang theo một ít tụ huyết sưng lên, khiến người ta khi nhìn vào cảm thấy rất khó tin, nha đầu Sơ Hạ này nửa điểm võ công cũng chẳng có, như thế nào có thể chống đỡ được tới cùng.

Họa Bì lấy tay quét một ít dược, nhưng khi gần đụng vào vết thương thì tay không khỏi khẽ run lên, phảng phất sợ hãi bản thân sẽ làm Sơ Hạ đau.

Sơ Hạ quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt Họa Bì tựa hồ đoán ra tâm tư của nàng, lập tức lên tiếng an ủi.

“Không có chuyện gì Họa Bì, đã không còn đau như trước nữa.”

Sơ Hạ ngẫm lại, cũng cảm thấy buồn cười, chính mình tới ở Lãnh Nguyệt Cung chưa được bao lâu, hết chịu đòn, lại bị nhốt vào hầm băng, bây giờ còn bị tảng đá lớn tổn thương phần lưng, thật có thể nói là lắm tai nạn a!

Họa Bì nghe xong cũng an tâm hơn, nàng nhẹ nhàng đem dược thoa lên lưng Sơ Hạ, cảm giác lạnh lẽo trong nháy mắt truyền đến, Sơ Hạ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Họa Bì, sao ngươi tới được Lãnh Nguyệt Cung?”

Có lẽ là sợ bốn phía quá mức yên tĩnh, Sơ Hạ bắt đầu tìm đề tài bắt chuyện.

Động tác trên tay Họa Bì dừng một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục.

“Trưởng công chúa cứu ta.”

Thanh âm Họa Bì chưa từng trở nên hơi trầm thấp mà phiền muộn như vậy, có lẽ trước khi đến Lãnh Nguyệt Cung, cuộc sống của Họa Bì là một đoạn hồi ức không muốn nhớ lại.

“Ta rất nhỏ liền bị cha mẹ bán cho gánh hát.”

Họa Bì vẫn như cũ chăm chú bôi dược lên trên vết thương cho Sơ Hạ mỗi một tấc lớn nhỏ không bỏ sót.

“Ở trong gánh hát, ta học được cách đeo mặt nạ khi đối nhân xử thế do đó cũng vượt qua tháng ngày gian nan.”

Dừng một chút, Họa Bì tiếp tục nói: “Bị phạt roi, mùa đông bị dội nước lạnh, phải tập múa hoa thương và các trò khác đến bình minh, chỉ cần trong lúc diễn xuất có xảy ra sai xót gì thì sẽ chịu đãi ngộ không dành cho người. Sau đó, trong gánh hát có dịch dung đại sư, thuật dịch dung là ta học được từ hắn.”

“Sau đó, Trưởng công chúa ở một lần cơ duyên xảo ngộ gặp phải ta, vừa ý kỹ xảo dịch dung của ta liền cứu ta khỏi địa ngục kia, sau đó mang ta về cung.”

Sơ Hạ nghe xong, cảm thấy đau lòng, Họa Bì suốt ngày tâm tình biến hoá thất thường ngược lại cũng có thể thông cảm được.

“Còn võ công của ngươi là ai dạy?”

Họa Bì thoa dược xong cũng không lập tức cho Sơ Hạ ngồi dậy mà dùng tay nhẹ nhàng quạt quạt lưng cho Sơ Hạ.

“Thiên Sắc, lúc ta vào cung chỉ có mười hai tuổi, mà khi đó Thiên Sắc đã ở bên người Trưởng công chúa, trong lúc rảnh rỗi liền nhờ Thiên Sắc dạy võ cho, bây giờ xem như là có chút thành tựu đi!”

Họa Bì cẩn thận cất bình sư đi, sau đó đi tới cạnh bàn ngồi xuống.

“Mặc Tâm thì sao? So với ngươi thì muộn hơn à?”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Họa Bì ảm đạm xuống, hơn nữa còn thoáng để lộ ra tia đau lòng.

“Cái này, ngươi tự mình hỏi nàng đi...”

Họa Bì nói xong thì im lặng, Sơ Hạ thấy vẻ mặt Họa Bì không tốt lắm, cũng không có tiếp tục hỏi, nhưng nhìn sắc mặt Họa Bì, e là chuyện cũ của Mặc Tâm cũng là một đoạn đau khổ không muốn người biết.

Sơ Hạ chống đỡ thân thể mặc y phục vào, nói chuyện phiếm một hồi với Họa Bì, Họa Bì liền rời khỏi, mà Sơ Hạ cũng đi ngủ sớm.

- ---------------------------- đường phân cách hoa lệ ------------------------------------

Ngày kế, Sơ Hạ sau khi xin phép Sở Sương Thiển liền khắp nơi đi hỏi thăm ở nơi tụ tập đánh bạc, trong thời gian này cô đi loanh quanh Vô Trần Cung, cũng từng tới Thao Thiết cung và Thiên Y cung mấy vòng, làm quen với mấy cái cung nữ thái giám rốt cục hỏi thăm được nơi tổ chức đánh bạc.

Địa điểm đánh bạc ở gần lãnh cung tên là Triều tịch đình, nhà cái là thái giám dung mạo rất tuấn tú bên cạnh Thái tử —— Tiểu Duyên Tử.

Triều tịch đình ở gần lãnh cung, mà lãnh cung là địa phương mà ai ai cũng đều né tránh, thường không người nào tới, Sóc Đế cũng mặc kệ, vì lẽ đó Tiểu Duyên Tử mới lựa chọn nơi đó để tổ chức đánh bạc.

Sau khi nghe ngóng xong, bởi vì Tiểu Duyên Tử là thái giám thân cận của Thái tử đối đầu với Trưởng công chúa, Sơ Hạ sợ cô còn chưa tiến vào liền bị hắn đánh đuổi, vì lẽ đó trong vòng nửa tháng cùng Họa Bì học chút thuật dịch dung, nói là dịch dung, chẳng bằng nói là hoá trang.

Bởi vì trong vòng nửa tháng học thành dịch dung căn bản không thể, vì lẽ đó Họa Bì dạy Sơ Hạ kỹ xảo hoá trang tựa như thuật dịch dung.

Sơ Hạ hô biến mặt mình trở nên thường thường, nhìn vào gương đồng cũng không thế nào nhận ra cô, so với kỹ thuật hoá trang của Họa Bì cũng là số một số hai.

Sau đó trong vòng một tháng Sơ Hạ đều hóa trang mới ra ngoài, đến Triều tịch đình, cô cũng đánh cược vài ván, thắng thua cũng không nhiều, nhưng mà nhìn thấy người nào thua đặc biệt thảm liền cho mượn bọn họ tiền, dựa vào đó để bọn họ nợ ân tình Sơ Hạ.

Tiểu Duyên Tử cũng không hoài nghi thân phận Sơ Hạ, trái lại bởi vì Sơ Hạ cả ngày đến Thao Thiết cung lấy đồ ăn cho hắn nên rất nhanh liền kết bạn với Sơ Hạ.

Trong một tháng này, Sơ Hạ bận bịu đến mức không có thời gian nhớ đến Sở Sương Thiển, tâm cũng an ổn hơn.

Ở Triều tịch đình, Sơ Hạ thu thập không ít tình báo, điều này cũng không thiếu một ít tin đồn thú vị, tỷ như có phi tử thích ăn chao, rồi có thị vệ thầm mến phi tử nào đó, còn mấy trò ngửi tất thối quái gở của đám quan lại nữa.

Duy chỉ có tin tức là Hoàng Loan Cung của Mẫn Quý Phi có hai cung nữ thần thần bí bí mới tới, một người tên là Vân Nhị, một người tên là Vân Tam, các nàng bình thường làm việc phi thường biết điều, thế nhưng có vài lần bị phát hiện vào đêm khuya thần thần bí bí đi lại trong cung, rất ít người biết sự tồn tại của hai người kia, Sơ Hạ hoài nghi Vân Nhị Vân Tam chính là người của Sinh Vương.

Trái lại người của Vô Ưu Vương tạm thời không có manh mối, Vô Ưu Vương che giấu mục đích so với Sinh Vương còn thâm hơn, cô thậm chí hoàn toàn không biết Vô Ưu Vương đến cùng là dạng người thế nào.

Ngày qua ngày Sơ Hạ đều tới Triều tịch đình nghe cung nữ cùng thái giám thét to, cô chỉ cười theo, cũng không có tham dự.

Kỳ quái chính là, hôm nay có một vị khách quý tới chính là người có gian tình với Mẫn Quý Phi Nhược Thủy! Mà Nhược Thủy dường như làm bộ không quen biết cô, chỉ đến liền cùng Tiểu Duyên Tử đi tới xó xỉnh nhỏ giọng xì xầm.

Sơ Hạ cũng không thể tùy tiện đi tới làm người ta hoài nghi, vì lẽ đó chỉ có thể ở phía xa mắt ba ba nhìn hai người.

Một lúc lâu, Nhược Thủy đi tới chỗ Sơ Hạ, khóe miệng vẫn như cũ mang theo nụ cười hiền lành, Sơ Hạ sợ thân phận mình lộ ra ngoài, lập tức làm bộ đánh bạc, chỉ là vận mệnh đều là tàn khốc, Nhược Thủy nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của cô.

“Vị tỷ tỷ này có việc gì à?”

Sơ Hạ giả bộ như không quen biết, quay đầu nhìn Nhược Thủy cười cười.

“Không biết có thể trò chuyện một lát không?”

Nhược Thủy lộ ra nụ cười ngọt ngào, khiến cho Sơ Hạ không khỏi giật giật khóe miệng, có chuyện gì đáng nói... lẽ nào cô lại phải thân hãm hiểm cảnh?!

“Đương... Đương nhiên...”

Nhược Thủy mang Sơ Hạ rời khỏi Triều tịch đình, đi được một lúc Nhược Thủy vẫn không có mở miệng.

“Không biết tỷ tỷ muốn mang ta đi nơi nào?”

Sơ Hạ lo lắng lên tiếng hỏi, sẽ không phải mang cô tới nơi không người rồi giết cô chớ! Chuyện lần trước ngươi làm mấy việc hư hỏng với Mẫn Quý Phi ta cũng không có khai ra nha! Không được đâu!

“Sơ Hạ...”

Nhược Thủy ngừng lại, xoay người mở miệng, một giọt mồ hôi lạnh lập tức lướt xuống mặt Sơ Hạ! Quả nhiên bị nhìn thấu!

“Thấy ngươi hoá trang thành bộ dáng này nhất định là có nhiệm vụ trong người, chỉ là có vài thứ ta nhất định phải nói với ngươi.”

Ánh mắt Nhược Thủy ảm đạm đi, Sơ Hạ bị dọa lùi lại mấy bước, nàng đến cùng muốn làm cái gì.

“Ngươi đừng sợ... ta chỉ là muốn nói lời xin lỗi với ngươi thôi... nếu như biết nương nương sẽ đối với ngươi như vậy, ta nhất định sẽ ngăn cản nàng.”

Ể?! Chỉ là muốn xin lỗi ta?!

“Không... Không có chuyện gì, không phải ta vẫn khỏe mạnh à... Chỉ có thể trách ta biết chuyện không nên biết thôi...”

Nói xong, Sơ Hạ lập tức che miệng mình, cô không biết Nhược Thủy có biết cô đã nhìn thấu chuyện hư hỏng của nàng cùng Mẫn Quý Phi hay không.

Nhược Thủy đúng là không phản ứng gì, chỉ cười cười: “Trưởng công chúa đều biết hết rồi, ngươi cũng khẳng định biết đến, ta cùng nàng... Thôi...”

Nhược Thủy lộ ra ưu thương, nở nụ cười khổ.

Thấy Nhược Thủy thương tâm, Sơ Hạ than nhẹ một tiếng, tâm tình bây giờ của Nhược Thủy cô hiểu rất rõ, sao các nàng đều yêu người không nên yêu vậy?

Sơ Hạ tiến lên vài bước, nhẹ nhàng ôm Nhược Thủy vào trong ngực.

“Chuyện lần trước đã qua liền quên đi, kỳ thực Mẫn Quý Phi đối với ngươi cũng có tình...”

Sơ Hạ vỗ vỗ lưng Nhược Thủy, Nhược Thủy ở trong lòng Sơ Hạ lơ đãng truyền ra tiếng khóc nức nở.

“Thật không?...”

Sơ Hạ buông Nhược Thủy ra, sau đó giúp nàng Thủy lau đi nước mắt, thời gian qua mình cũng như vậy đi, buồn bã ủ rũ...

“Sao ngươi không hỏi ta có nhiệm vụ gì, ngươi không hiếu kỳ sao?”

Sơ Hạ lập tức nói sang chuyện khác, chỉ thấy Nhược Thủy lắc lắc đầu, nói: “Không, việc tranh chấp giữa Trưởng công chúa cùng Thái tử ta không có hứng thú, hiện tại ta chỉ muốn bảo vệ nàng.”

Sơ Hạ tự nhiên biết “Nàng” là ai, Nhược Thủy đến xin lỗi, trái lại bản thân lại đi an ủi nàng, dỗ dành vài câu, Nhược Thủy liền đi.

Sơ Hạ biết, Nhược Thủy xin lỗi, cũng là không muốn Mẫn Quý Phi gây ra bất cứ phiền phức gì, làm hết sức đều vì Mẫn Quý Phi, người này làm việc kín kẽ không một lỗ hổng, muốn dùng chính mình phương thức để bảo vệ nàng...

Nhược Thủy đi không lâu, Sơ Hạ cảm giác phía sau có người nhanh chóng đi tới bên cạnh mình, thời điểm cô còn chưa kịp phản ứng, người kia đã nắm lấy tay cô.

Sơ Hạ sợ hết hồn, định thần nhìn lại, hóa ra là Trưởng công chúa Sở Sương Thiển, bây giờ ánh mắt nàng phủ kín một tầng băng sương, có mấy phần tức giận.

“Bổn cung sợ cung nữ kia gây bất lợi cho ngươi nên đi theo, ngươi ngược lại tốt, ngược lại tốt....!”

Những ngày gần đây, Sở Sương Thiển đều không yên lòng với Sơ Hạ nhát gan vì lẽ đó đều sẽ lén lút ở phía xa nhìn. Nhìn thấy Nhược Thủy mang đi Sơ Hạ, Sở Sương Thiển lo lắng cho cô, đi theo một đường, kết quả lại nhìn thấy Sơ Hạ ôm Nhược Thủy, thay nàng lau nước mắt, còn ôn nhu an ủi nàng, lửa giận trong lòng lập tức bạo phát.

Sơ Hạ lập tức không phản ứng lại, vào lúc vẻ mặt Sơ Hạ còn đang mông lung liền bị Sở Sương Thiển lôi đi.

Dọc theo đường đi, đầu Sơ Hạ đặc biệt hỗn loạn, Sở Sương Thiển sao lại xuất hiện, còn đột nhiên lôi mình đi, câu nói mới vừa rồi là có ý gì?

Rất nhanh, Sở Sương Thiển kéo Sơ Hạ trở lại Lãnh Nguyệt Cung, sau đó tiến vào tẩm cung, Sơ Hạ phản ứng này chậm lúc này mới điều chỉnh được tâm tư.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì nàng đối với mình như gần như xa, dựa vào cái gì nàng có thể tùy tùy tiện tiện kéo mình trở lại!

“Sở Sương Thiển! Ngươi đến cùng muốn làm gì!”

Sơ Hạ đem tục danh Trưởng công chúa hô lên, thoát khỏi tay Sở Sương Thiển, uất ức trợn mắt nhìn Sở Sương Thiển, đem hết thảy khó chịu đều bộc phát ra.

Trong nháy mắt căn phòng yên tĩnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.