Trưởng Công Chúa, Ngài Quá Bá Đạo!

Chương 58: Chương 58: Bí mật




“Vô Ưu Vương có từng nhớ rõ, Mẫn Quý phi từng bị bắt cóc lúc Sóc Đế chưa kế vị đang lãnh binh xuất chiến Tham Lang không?”

Vô Ưu Vương hoảng hốt, hít sâu một hơi, hỏi thăm dò.

“Ý của ngươi là...”

Còn chưa nói xong, Sở Sương Thiển tiếp tục nói.

“Vào năm mà Thượng Quan gia bị tịch thu tài sản giết cả nhà kia, vào một ngày mẫu hậu có chuyện muốn tìm Văn Mẫn, trong lúc vô ý nghe được bí mật này.”

- -------------------------------- đường phân cách hoa lệ -------------------------------

Thượng Quan Vân Sương, Hoàng hậu Sở Phong quốc, thê tử Sóc Đế, là hiền hậu trong miệng vạn dân, tuy rằng nàng rất có tiếng ở lục cung nhưng vẫn luôn có người khắp nơi gây sự với nàng, chính là Văn Mẫn, Mẫn Quý phi.

Thượng Quan Vân Sương và Văn Mẫn vào cung cùng lúc, mà lúc đó Thượng Quan Vân Sương mạo quan thiên hạ nhanh chóng được Sóc Đế thương xót, hơn nữa vào năm thứ ba Sóc Đế đăng cơ đã lên hậu vị, còn Văn Mẫn chung quy chỉ có danh hiệu quý phi.

Nhưng bởi vì thế lực của Văn Ý ở trong triều rất lớn, hơn nữa từng giúp Sóc Đế lên đế vị, đồng thời cũng giúp đỡ Sóc Đế không ít trong việc triều chính, cho nên Văn Mẫn ở hậu cung xem như là có cơ hội kiêu ngạo rồi.

Mười tám năm trước Sở Sóc mang bệnh xuất chiến Tham Lang quốc, lúc đó Văn Mẫn vì muốn nhân cơ hội tiếp cận Sở Sóc nên đã lén đi theo, nhưng mà Sóc Đế cưng chiều Văn Mẫn, cũng không trách nàng, chỉ bảo nàng hãy ở lại doanh trại, may mà Văn Mẫn có chút công phu cơ bản, dù ở trong quân ngũ cũng không có vất vả lắm.

Nhưng vào ngày quân Tham Lang tập kích quân doanh Sở Sóc, tuy rằng Sở Sóc đẩy lùi địch nhân, nhưng Văn Mẫn lại bị bắt đi, Sở Sóc suốt đêm mang binh đánh quân doanh Tham Lang, vào buổi trưa hôm sau rốt cục đẩy lùi Tham Lang, cứu Văn Mẫn về.

Kể từ việc đó, Sở Sóc vẫn luôn cảm thấy bản thân đã không bảo vệ tốt Văn Mẫn, bị vây trong hổ thẹn đối với Văn Mẫn, hắn cũng bắt đầu mặc kệ Văn Mẫn ở hậu cung.

Thượng Quan Vân Sương trước sau sinh hạ Sở Sương Thiển cùng Sở Trung Nghiệp, mà Sở Thương so với Sở Trung Nghiệp sinh sớm hơn mấy tháng, cho nên thành hoàng tử đầu tiên của Sóc Đế.

Hai cung đấu đá, vốn dĩ chỉ là tiểu đánh tiểu nháo, nhưng vào sáu năm trước, Thượng Quan Vân Sương trên đường đến Hoàng Loan Cung tìm Văn Mẫn, lại nghe được đoạn đối thoại giữa Văn Ý và Văn Mẫn, đoạn đối thoại này đã thay đổi số phận Thượng Quan gia.

“Thương nhi lại đi đâu?”

Là giọng của Văn Ý, mà Thượng Quan Vân Sương khi nghe thấy giọng hắn theo bản năng dừng chân lại.

“Đến chỗ phu tử.”

“Phu tử? Ta thấy hắn lại tụ họp với đám nô tài đi chơi rồi!”

Văn Mẫn im lặng, Văn Ý nói tiếp.

“Thương nhi thật sự tùy hứng y như ngươi!”

“Ta tùy hứng chỗ nào?”

Cảm xúc hai người tựa hồ có chút lên cao, sống chung với Văn Mẫn đã lâu, Thượng Quan Vân Sương ngược lại hiểu rõ tính Văn Mẫn, nhưng mà đại hiền thần Văn Ý lại có thể nổi nóng với con gái, so với trên triều thì căn bản là hai người hoàn toàn khác nhau.

“Ngươi còn không tùy hứng? Mười hai năm trước ngươi lén theo Sóc Đế xuất chiến Tham Lang còn không tính là tùy hứng sao?!”

“Phụ thân! Con không muốn lại nghe tới hai chữ Tham Lang này!”

Có trời mới biết, đêm đó là đêm đau đớn nhất, nàng còn nhớ rất rõ ánh mắt như dã thú của tên quốc vương Tham Lang kia... còn nhớ rõ đêm bất lực đó.

“... Thực xin lỗi...”

Bên trong an tĩnh nửa khắc, chỉ nghe thấy Văn Ý thở dài.

“Là ta có lỗi với Thương nhi... có lỗi với Hoàng thượng...”

Văn Mẫn thật sự òa khóc, Thượng Quan Vân Sương nghe đến đây phát hiện sự tình khác thường, không có ý định đi vào, định tiếp tục nghe tiếp.

“Mẫn nhi ngươi nhớ kỹ, Thương nhi là nhi tử Sở Sóc hoàng đế Sở Phong quốc...”

Ngữ khí Văn Ý dường như lạnh đi, mà tiếng khóc Văn Mẫn vẫn như cũ không ngừng...

“Vâng... Thương nhi là nhi tử Sở Sóc, cũng không phải nhi tử Tham Lang vương... Không phải hắn... Không phải...”

Văn Mẫn tự an ủi bản thân, còn Thượng Quan Vân Sương đang kinh ngạc với chân tướng, bịt kín miệng...

Thái tử Sở Thương dĩ nhiên là... hài tử Tham Lang vương...

Thái tử hiện tại của Sở Phong quốc hiển nhiên là người dị tộc!

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương!”

Có lẽ do Thượng Quan Vân Sương thật lâu mà chưa thể khôi hồi tinh thần, cung nữ phía sau đi đến nàng cũng không biết, khi cung nữ kêu nàng một tiếng, lòng của nàng càng đập mạnh, nguy rồi! Bị phát hiện!

Cửa tẩm cung nhanh chóng bị đẩy ra, Văn Ý âm ngoan nhìn Thượng Quan Vân Sương, mà trên trán Thượng Quan Vân Sương đã phủ đầy mồ hôi.

Văn Mẫn sau khi thấy Thượng Quan Vân Sương thì vẻ mặt càng hoảng loạn không biết làm sao.

“Tham kiến Hoàng hậu nương nương, vi thần cáo lui trước.”

Văn Ý lộ ra một nụ cười với Thượng Quan Vân Sương, dĩ nhiên Thượng Quan Vân Sương đã ngửi ra mùi vị chết chóc ẩn trong nụ cười đó...

Muốn cho một người vĩnh viễn ngậm miệng, chính khiến người đó chết.

Thượng Quan Vân Sương biết nếu tùy tiện nói cho Sóc Đế Sở Thương không phải nhi tử thân sinh của hắn, hắn cũng sẽ chọn không tin, bởi vì nếu Thái tử hiện tại không phải do hoàng đế sở xuất mà là huyết mạch Tham Lang vương, đoán chừng Sở Phong quốc sẽ trở thành trò cười cho chư quốc. Nếu dùng máu nghiệm thân, bị người trong cung biết Thái tử cũng không phải là huyết mạch hoàng thất, nhất định dân chúng sẽ loạn, nếu như chứng minh Thái tử xác thực là huyết mạch hoàng thất, việc dùng máu nghiệm thân này sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Thái tử, danh dự Mẫn Quý phi, còn có danh dự Văn Ý, không có cách nào vẹn toàn cả.

Nhưng nếu như tìm được chứng cứ, chứng minh Sở Thương không phải huyết mạch hoàng tộc, Sóc Đế có lẽ sẽ tin sau đó phế truất, lan truyền bên ngoài tuyên bố Thái tử vô năng, nhưng muốn tìm được chứng cứ đâu phải dễ, hơn nữa Văn Ý sẽ không cho nàng thời gian để tìm chứng cứ.

Quả nhiên, một tháng sau Văn Ý dâng sớ tấu một nhà Thượng Quan thông phiên bán nước, còn lấy ra rất nhiều chứng cứ mà mọi người trong Thượng Quan gia đều không biết, cứ như thể một nhà Thượng Quan gia bị tịch thu tài sản giết cả nhà. Còn Thượng Quan Vân Sương bởi vì được Hoàng thượng yêu thích, hơn nữa cũng chưa bao giờ dính vào triều chính, Đế vương không đành lòng, cuối cùng giữ lại cho nàng một mạng.. Mặc dù giữ danh hàm Hoàng hậu, chỉ tiếc, người đi lạnh lòng người dễ thay đổi, Thượng Quan Vân Sương trong nháy mắt mất thế, Văn Mẫn ở hậu cung bắt đầu kết bè. Hơn nữa hai cung nữ thân cận vẫn luôn theo Thượng Quan Vân Sương chết ngoài ý muốn, Thượng Quan Vân Sương biết đây là chuyện tốt Văn Ý làm, bởi vì Hoàng Loan Cung ngày ấy, hai cung nữ cũng có mặt ở hiện trường, mà khi đó nàng đã vô lực đánh trả.

Ở trong hậu cung nhận hết khuất nhục, hơn nữa Thượng Quan Vân Sương vẫn luôn cho rằng bởi vì bản thân mới khiến một nhà bị tịch thu tài sản giết hết cả nhà, cho nên bắt đầu tích ức thành bệnh, sau một năm thì tạ thế.

Trước khi mất Thượng Quan Vân Sương đã đem mọi chuyện nói cho Sở Sương Thiển, tiên vương đối với Thượng Quan gia có ân, đối Thượng Quan Vân Sương có ân, nàng không đành lòng thấy hoàng triều Sở Phong mà tiên vương dành cả đời khai sáng rơi vào tay ngoại tộc, hơn nữa nàng không biết Văn Ý có lợi dụng quan hệ giữa Thương cùng Tham Lang quốc để giúp Sở Thương đạt được ngôi vị hoàng đế hay không, nói trắng ra, nhờ Tham Lang quốc giúp đỡ chẳng khác gì dẫn sói vào nhà, giang sơn Sở Phong quốc nhất định dao động.

Sương nhi... Mẫu hậu sắp... đi, là mẫu hậu có lỗi với con... lại có thể đưa ra yêu cầu quá đáng... với con... Nhưng mà Sương nhi... Bảo vệ giang sơn Sở Phong quốc....đừng... để nó rơi vào trong tay người khác.

- ----------------------------------- đường phân cách hoa lệ -------------------------------------

Sở Sương Thiển nhắm mắt lại, bên tai tựa hồ còn quanh quẩn di ngôn của Thượng Quan Vân Sương, nàng rơi nước mắt, lại còn tự diễu, đôi môi mất đi huyết sắc tạo thành độ cong, có vài phần bất đắc dĩ, xen vài phần hổ thẹn còn có.. rất nhiều đau lòng...

Tay Vô Ưu Vương có chút run, nghe Sở Sương Thiển nói Thượng Quan gia bị hãm hại như thế nào, Thượng Quan Vân Sương đã chịu khuất nhục ra sao, cũng tự trách mình, vành mắt Vô Ưu Vương phiếm hồng càng tô điểm thêm gương mặt vốn dĩ tái nhợt.

“Bản vương đã hiểu.”

Vô Ưu Vương đứng lên, siết chặt ngọc bội trong tay, gần như không thể chịu được tức giận trong lồng ngực, hắn rất muốn bộc phát cơn giận ra nhưng cuối cùng vẫn kiềm lại.

“Bản vương sẽ phối hợp với ngươi, hết khả năng.”

Trong thời hạn còn lại, bằng hết khả năng, dù có tan xương nát thịt, ta cũng muốn lấy đầu của Văn Ý và Sở Sóc tế lễ Vân Sương cùng Tố Tố.

Vô Ưu Vương nói xong rời khỏi, nhìn bóng lưng đơn độc mà hiu quạnh của Vô Ưu Vương, không chỉ Sơ Hạ ngay cả Sở Sương Thiển cũng thấy đau lòng.

“Sương Thiển...”

Thấy Vô Ưu Vương đi xa, Sơ Hạ mới xoay người ôm Sở Sương Thiển, sức nặng cả người Sở Sương Thiển đều dựa lên người Sơ Hạ.

“Vì sao hết lần này tới lần khác đều là ngươi...”

Hậu cung có nhiều hoàng tử hoàng nữ như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác đều là Sở Sương Thiển...

“Có thể do ông trời công bằng, cho Bổn cung một trí óc quá tốt cho nên cũng đồng thời bắt Bổn cung gánh sứ mệnh to lớn trên lưng.

Trưởng công chúa Sở Sương Thiển tài mạo song tuyệt cũng không phải chỉ là lời nói không, Thượng Quan Vân Sương biết rõ với mưu trí của Sở Sương Thiển ngày sau nhất định có thể địch nổi Văn Ý, cho nên gánh nặng này đành phải nhờ nàng gánh, Nhị công chúa Sở Tri Diêu ban đầu cũng là một người tài trí mà bản thân tán thưởng, chỉ tiếc sau vụ ám sát năm mười hai tuổi, nàng xóa đi hào quang, lựa chọn vô tri sống qua ngày.

“Ta không biết có thể giúp ngươi chuyện gì...”

Sơ Hạ dừng một chút, ôm người trong lòng càng chặt hơn.

“Nhưng mà... ít nhất không được đẩy ta ra, ta sẽ dùng hết khả năng có được giúp đỡ ngươi.”

Sơ Hạ sợ nhất là bị Sở Sương Thiển vứt bỏ, cô không có tuyệt kỹ dịch dung giống Họa Bì, không có võ công cao cường như Thiên Sắc, không chin chắn lão luyện bằng Mặc Tâm, trong số thị nữ thân cận ở Lãnh Nguyệt Cung, xem như cô là người bình thường nhất, nhưng mà cô vẫn muốn tận lực giúp đỡ Sở Sương Thiển.

“Tốt, Bổn cung không sẽ đẩy ngươi ra... sẽ không...”

Sở Sương Thiển dựa vào lòng Sơ Hạ, nhắm mắt lại, hưởng thụ hương vị đặc biệt trên người cô, Sở Sương Thiển chưa bao giờ có ý nghĩ không muốn xa rời bất luận kẻ nào, Sơ Hạ là người đầu tiên, cũng là người duy nhất.

Cô chân thành, bình thường lại không tầm thường, những lúc ở bên cô Sở Sương Thiển phá lệ thoải mái, cho nên Sở Sương Thiển mới có thể làm việc nghĩa không được rơi vào trong lưới tình.

“Sương Thiển, ngươi muốn nghe quá khứ của ta không?”

Có lẽ chuyện này quá hoang đường, không thể nào xảy ra nhưng mà Sơ Hạ cho rằng, đây là thời điểm kể rõ mọi sự tình, - bất luận Sở Sương Thiển có tin hay không.

- ------------------------------------ đường phân cách hoa lệ --------------------------------------

Vô Ưu Vương rời khỏi Lãnh Nguyệt Cung, ngực có chút khó chịu, cổ họng ngọt ngọt, phun ra một bụm máu.

Vô Ưu Vương cười khổ, vừa rồi nhất thời khó thở, vậy mà lại ói ra máu, xem ra thân thể này quả thật không còn bao nhiêu thời gian rồi.

Vô Ưu Vương ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm...

Mây trắng tầng tầng lớp lớp, tựa hồ phác hoạ bộ dáng Vân Sương... hình ảnh Vân Sương cười đùa nghịch ngợm đối diện hắn....

Vân Sương... có lẽ không lâu nữa ta sẽ đến bồi ngươi...

Bất quá trước ngày đó... ta phải kéo Sở Sóc cùng Văn Ý chôn cùng... để cho bọn họ tế lễ vong hồn ngươi cùng Tố Tố...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.