Sở Sương Thiển..
Lẽ nào ta thật sự không đáng tín nhiệm sao?
Sơ Hạ giương mắt nhìn Sở Sương Thiển, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống kia khiến người ta không rét mà run.
“Lại dám ở Lãnh Nguyệt Cung ẩn núp lâu như vậy, thực sự là khâm phục lòng can đảm của ngươi.”
Sơ Hạ vừa nghe, liền biết Sở Sương Thiển có ý riêng, vậy bức thư có con dấu hình diều hâu, phỏng chừng là của Sinh Vương, mà cô bị người vu oan giá họa, hiện tại thư tín lại tìm thấy trong phòng mình.
Sơ Hạ cười khổ...
Lắc lắc đầu, nguyên lai Sở Sương Thiển ngươi chưa từng từng tin tưởng ta sao?
“Phản bội Bổn cung, kết cục đều sẽ không dễ chịu.”
Âm thanh Sở Sương Thiển thăm thẳm truyền đến, Sơ Hạ cúi đầu, chỉ cảm thấy hàn quang lóe lên, Sơ Hạ biết chủy thủ trên tay Sở Sương Thiển đã nhấc lên.
“Ta không có phản bội ngươi... thật sự.”
Âm thanh rất nhỏ, nhỏ đến nổi hầu như chỉ có Sơ Hạ mình mới nghe thấy, nhưng mà đạo hàn quang kia lóe lên, Sơ Hạ nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh tiếp một khắc đó...
Có lẽ... chết như vậy, liền có thể trở lại hiện đại...
Nơi này tất cả liền tan thành mây khói không phải sao...
Nhưng không có như trong dự liệu, bản thân không có máu rơi tại chỗ, mà là nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Kỳ.
Trán Sơ Hạ chảy đầy mồ hôi, cô quay đầu lại, chỉ thấy Tiểu Kỳ đứng phía sau mình bị thanh chủy thủ bén nhọn kia đâm sâu vào chân, có lẽ là do tốc độ quá nhanh, Tiểu Kỳ căn bản tránh không kịp.
Tiểu Kỳ không hiểu nhìn Sở Sương Thiển, trên trán phủ vài giọt mồ hôi nhỏ, vô lực ngã ngồi trên mặt đất.
“Trưởng công chúa...”
Sơ Hạ liếc mắt nhìn Tiểu Kỳ, lại liếc mắt nhìn Sở Sương Thiển, chỉ thấy Sở Sương Thiển đáp lại mình bằng cười ôn nhu, trong nháy mắt Sơ Hạ cảm giác bản thân như được sống lại.... trong nháy mắt thế giới của chính mình lại sáng lên.
Đây giống như là bị ném tới vực sâu, rồi lại bị sức mạnh thần kỳ cứu trở về...
“Trưởng công chúa, nô tỳ đã làm sai điều gì?”
Tiểu Kỳ nhìn chủy thủ vẫn còn cắm trên chân mình, trong mắt loé ra một tia tàn nhẫn, nhưng mà hết thảy này đều không tránh được con mắt Sở Sương Thiển.
“Còn muốn tiếp tục diễn kịch sao?”
Sở Sương Thiển đi tới bên cạnh Tiểu Kỳ, cười lạnh với nàng, Sở Sương Thiển một tay kéo Tiểu Tử đang đứng run rẩy một bên qua, để nàng đứng bên cạnh chính mình.
“Ảnh vệ Sinh Vương đào tạo nhiều năm.”
Đôi mắt Sở Sương Thiển trở nên sắc bén, tựa hồ muốn nhìn thấu Tiểu Kỳ, mà đây là lần thứ nhất cũng là lần cuối cùng Sơ Hạ thấy Tiểu Kỳ lộ ra ánh mắt độc ác như vậy.
“Làm sao ngươi biết.”
Tiểu Kỳ cười gằn, nàng hiện tại không trốn được, gân chân bị chủy thủ Sở Sương Thiển cắt đứt, có Thiên Sắc cao thủ như vậy ở đây, nàng căn bản không trốn được, lần này, thực sự kết thúc rồi.
“Bổn cung đâu chỉ biết những thứ này, Bổn cung còn biết...”
Sở Sương Thiển một chưởng đánh về phía Tiểu Tử, chỉ thấy Tiểu Tử miệng phun máu tươi, thân thể bị Sở Sương Thiển một chưởng đánh bay, rơi vào dưới chân Thiên Sắc, mà ánh mắt Thiên Sắc lạnh lẽo nhìn nàng một chút, với cái nhìn như vậy, Tiểu Tử biết bản thân không sống được lâu nữa.
“Tiểu Tử!”
Tiểu Kỳ thấy Tiểu Tử bị đánh bay, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc đối với Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển biết võ công, hơn nữa võ công còn rất cao, nếu so với Thiên Sắc, có lẽ không ở cửa dưới đâu.
“Các ngươi ẩn núp ở Lãnh Nguyệt Cung lâu như vậy, Bổn cung đến hiện tại mới phát hiện, cũng coi như các ngươi có năng lực.”
Tiểu Kỳ không rõ, rõ ràng nàng đã đem chứng cứ đều đẩy lên người Sơ Hạ, tại sao?! Rõ ràng Sở Sương Thiển cũng hoài nghi nàng, tại sao bản thân vẫn bị phát hiện! Lẽ nào... Sở Sương Thiển đang diễn trò!
“Đây là lần đầu tiên ta thấy vẻ mặt phong phú như vậy của ngươi.”
Sở Sương Thiển mắt lạnh nhìn Tiểu Kỳ, mà toàn trường ngoại trừ Thiên Sắc, những người còn lại cũng không biết đến cùng xảy ra chuyện gì.
“Kỳ thực vừa bắt đầu, Sinh Vương liền đem các ngươi đẩy đến đường cùng, vì để cho Lãnh Nguyệt Cung nội loạn.”
Sở Sương Thiển cho Họa Bì khóa cửa lại, sau đó nâng Sơ Hạ dậy, bản thân thì đi tới trước án ngồi xuống.
“Lúc vừa biết bên trong có nội gián, Bổn cung cũng thật có chút tâm loạn.”
Lúc này Sở Sương Thiển lơ đãng nhìn về phía Sơ Hạ, bởi vì Sơ Hạ, lúc đầu nàng xác thực không thể bình tĩnh đi phân tích chuyện này, đến nỗi với vừa bắt đầu nàng liền hoài nghi tất cả mọi người bên trong Lãnh Nguyệt Cung.
Thế nhưng cũng nhờ Sơ Hạ, Sơ Hạ nói với nàng, ở trong thâm cung này nhất định phải bình tĩnh, nàng dùng một đêm đem toàn bộ sự việc đều phân tích ra hết, sau đó cùng Thiên Sắc hợp tác, diễn một tuồng kịch.
“Thế nhưng Bổn cung cũng không có như Sinh Vương tưởng tượng, tin tưởng hoàn toàn vào những người bên cạnh.”
Nghĩ một đêm, Sở Sương Thiển bắt đầu hoài nghi, người kia một chính là người mình rất tín nhiệm, nếu không chính là người, chính là không có cảm giác tồn tại, người ở bên cạnh mình làm việc, nếu thật có dị tâm, là rất khó thoát khỏi con mắt của chính mình mà không để lại lỗ hổng, Sở Sương Thiển liền bắt đầu hoài nghi hai người không có cảm giác tồn tại, Tiểu Tử cùng Tiểu Kỳ.
Sau sự kiện Bạch Diên bị thương, trong cung có nội ứng hẳn phải biết, Sở Sương Thiển bắt đầu hoài nghi người trong cung, cũng biết Sở Sương Thiển tất nhiên sẽ tìm ra nội gián là ai, như vậy các nàng tất nhiên sẽ hành động, trước hết xóa bỏ mọi hiềm nghi.
Thiên Sắc Họa Bì cùng Mặc Tâm đều không phải người dễ dàng bị hãm hại, vì lẽ đó Sở Sương Thiển đã nghĩ đến Sơ Hạ, còn cố ý tạo cơ hội để Sơ Hạ cùng bọn họ sống chung một chỗ, để bọn họ cùng đi Thiên Y cung lấy y phục, rồi cho Thiên Sắc đi theo các nàng.
Quả nhiên, Tiểu Tử nhân cơ hội đụng phải Sơ Hạ, nhân cơ hội đem thư tín của Sinh Vương bỏ vào người Sơ Hạ, hết thảy những hành động này đều không qua khỏi con mắt của Thiên Sắc.
Thời điểm Sở Sương Thiển lấy lá thư từ trên người Sơ Hạ ra thì càng thêm xác thực Tiểu Tử một trong những nội gián.
Sau đó Tuyệt Ảnh lại gửi đến một phong thư nói cho Sở Sương Thiển biết nội gián có khinh công phi thường tuyệt vời, dù kéo theo một người vẫn không đuổi kịp nàng.
Mà căn cứ theo bẩm báo của Thiên Sắc, nàng theo dõi Tiểu Tử nhiều ngày, thậm chí thăm dò nàng, Tiểu Tử xác thực biết võ công, thế nhưng lại không cao, hơn nữa trên chân Tiểu Tử có vết thương cũ căn bản không thể có khinh công cao siêu như vậy.
Sở Sương Thiển lại suy nghĩ lần nữa, không loại trừ khả năng nội gián không chỉ có một người.
Nàng bắt đầu làm bộ hoài nghi Sơ Hạ là nội gián, đối với nàng xa cách lạnh lùng, hạ thấp tâm phòng bị của Tiểu Tử cùng Tiểu Kỳ, sau đó kiên nhẫn chờ đợi Tiểu Tử cùng Tiểu Kỳ lần thứ hai hành động.
“Quả nhiên...”
Sở Sương Thiển nhìn về phía Tiểu Kỳ, trong mắt kia tràn đầy thắng lợi.
“Người ở thời điểm đắc ý nhất sẽ dễ mắc sai lầm hơn.”
Khi Tử Tiểu Kỳ đều cho rằng Sở Sương Thiển hoài nghi Sơ Hạ, hai nàng liền lại cho Sơ Hạ một đao, đêm khuya, Tiểu Kỳ dựa vào khinh công tuyệt diệu của mình, nhẹ nhàng lén vào phòng Sơ Hạ, lại phá cửa sổ thoát ra, mà Thiên Sắc ở trong bóng tối thu hết mọi hành động vào trong mắt.
Thiên Sắc đem tất cả những mọi chuyện bẩm báo lại cho Sở Sương Thiển xong, liền có sự tình ngày hôm nay.
Sở Sương Thiển cho tất cả mọi người tụ tập đến thư điện, sau đó mệnh Thiên Sắc đi lục soát phòng Sơ Hạ, quả nhiên tìm ra thư tín mà Tiểu Kỳ để lại trong phòng Sơ Hạ, nàng cho Sơ Hạ quỳ xuống, chỉ có điều là muốn Tiểu Kỳ thả xuống cảnh giác, sau đó dùng một nhác chủy thủ của chính mình làm nàng bị thương, bởi vì nếu như lời Tuyệt Ảnh nói là thật, như vậy Tiểu Kỳ muốn chạy trốn, nơi này không ai có thể bắt được nàng, dù sao khinh công của Tuyệt Ảnh cao hơn Sở Sương Thiển cùng Thiên Sắc.
“Ha ha ha ha ha ~~~ không nghĩ tới, lại hết thảy đều là bẫy của ngươi!”
Tiểu Kỳ ngửa mặt lên trời cười to, tựa như đây là lần cuối, muốn phóng thích tâm tình của chính mình.
“Tiểu Kỳ đừng nói nữa.”
Tiểu Tử mở miệng, nhìn Tiểu Kỳ gần như điên cuồng, nàng cũng không dễ chịu.
“Giết chúng ta đi!”
Tiểu Tử mở miệng, nhắm hai mắt lại, thời điểm Tiểu Kỳ bị chủy thủ đâm trúng liền biết rồi, khả năng đều là một cái bẫy của Sở Sương Thiển, các nàng đã sớm thua.
“Chuyện liên quan đến Sinh Vương, chúng ta cái gì cũng sẽ không nói, ngươi giết chúng ta đi!”
Tiểu Kỳ biết Sở Sương Thiển nhất định bắt các nàng nói ra bất kỳ cái gì liên quan với Sinh Vương, thế nhưng các nàng căn bản không có ý định mở miệng.
“Sinh Vương đúng là có hai cái thủ hạ trung thành, chỉ tiếc đời này các ngươi thực sự là chọn sai chủ nhân rồi.”
Sinh Vương chưa từng đem sinh tử hai người kia để ở trong mắt, phải nói Sinh Vương căn bản chưa hề để mắt đến sinh tử những người khác, trong mắt của hắn chỉ có ngôi vị hoàng đế, đây cũng là lý do vì sao tiên vương càng yêu thích Sóc Đế hơn, tuy rằng ở trong mắt Sở Sương Thiển, Sóc Đế cũng không phải người tốt lành gì.
“Thiên Sắc Họa Bì, mang các nàng xuống đi, lưu các nàng toàn thây.”
Có lẽ là thưởng thức sự trung thành tuyệt đối của các nàng, Sở Sương Thiển cũng không có ý định băm Tiểu Tử cùng Tiểu Kỳ thành tám mảnh.
Mà Sơ Hạ khi thấy hết thảy sự việc, tâm đột nhiên có chút tắc, nguyên lai mình vẫn bị Tiểu Tử cùng Tiểu Kỳ tính toán, các nàng thậm chí muốn đẩy mình vào tử lộ, đây chính là cách thức sinh tồn trong cung sao? Đây chính là âm mưu quỷ kế hoàng quyền sao?
Rõ ràng là... những người sớm chiều ở chung a...
“Khụ khụ khụ....”
Tâm khí Sơ Hạ hơi động, không khỏi ho lên.
“Sơ Hạ, ngươi làm sao?”
Tâm trước tiên đi tới đỡ lấy Sơ Hạ, mà Sở Sương Thiển cũng lập tức đi tới bên người Sơ Hạ.
“Ta có phải là rất ngốc không? Còn ngây ngốc để người sớm chiều ở chung đẩy xuống vách núi mà không biết... khụ khụ khụ!”
Sơ Hạ ho khan không ngừng, trong mắt hiện ra lệ quang... thế giới này có thể đơn giản một chút được không...
“Không, Sơ Hạ tỉnh táo lại....”
Sở Sương Thiển phát hiện vẻ mặt Sơ Hạ không đúng, này không giống ho khan thông thường, bệnh trạng này xem ra có mấy phần quen thuộc.
Trước mắt Sơ Hạ bắt đầu trở nên mông lung, chỉ nghe thấy âm thanh đứt quãng truyền vào trong tai.
“Sơ Hạ... Bổn cung ở đây... Sơ Hạ...”
Sở Sương Thiển... ngươi ở bên cạnh ta... Là tốt rồi...
Sơ Hạ mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh, mà Sở Sương Thiển trong lòng cả kinh, lập tức ôm lấy Sơ Hạ.
“Đi truyền Âu Dương ngự y! Nhanh!”
- ------------------------------- đường phân cách hoa lệ -------------------------------------
Trời đã bắt đầu sáng, mà Lãnh Nguyệt Cung vẫn rơi vào tĩnh mịch.
“Âu Dương ngự y, tình huống của nàng thế nào?”
Sở Sương Thiển lo lắng hỏi, nhưng xem sắc mặt tái nhợt của Sơ Hạ, trong lòng nàng liền từng trận đau đớn.
“Hàn khí trước đây chưa than, vết thương ở phổi gần như khỏi hẳn, thế nhưng vì sao lại trúng độc?”
Trúng độc!?
Lông mày Sở Sương Thiển nhíu lại, nhìn Mặc Tâm, Sơ Hạ vì sao lại trúng độc? Đây là loại độc gì?!
“Nếu như không sai, là một loại độc mạn tính, hơn nữa mạch tượng của nàng có chút tương tự Sóc Đế.”
Chẳng trách Sở Sương Thiển cảm thấy bệnh trạng Sơ Hạ quen thuộc như thế, hóa ra là giống phụ hoàng!
“Có phương pháp giải độc không?”
Âu Dương Bình gật gật đầu.
“Nàng trúng độc không nặng, cũng may là thể chất của nàng yếu kém, đối với loại này độc mạn tính sản sinh bệnh trạng cũng khá là nhanh, cho nên mới phát hiện sớm, bằng không...”
Âu Dương Bình không nói tiếp
Sở Sương Thiển tự nhiên biết hậu quả là cái gì, nhưng mà tâm tư nàng khẽ chuyển, Âu Dương ngự y nói mạch Sơ Hạ cùng Sóc Đế khá giống, như vậy Sóc Đế có khả năng không phải sinh bệnh, mà là... trúng độc?
“Âu Dương ngự y, phụ hoàng của Bổn cung có khả năng là trúng độc?”
Âu Dương Bình trầm mặc, đang tìm mấy cái bình sứ đưa cho Mặc Tâm.
“Có, thế nhưng hạ quan chỉ xem mạch cho Sóc Đế một lần, Sóc Đế cũng không tin nữ y.”
Y thuật của Âu Dương Bình Sở Sương Thiển thừa nhận, mà Sóc Đế, hắn trước sau tin tưởng nam ngự y hơn.
“Nhưng mà không có ai nói Sóc Đế có dấu hiệu trúng độc, hạ quan cũng không dám xác định.”
Sắc mặt Sở Sương Thiển trầm xuống, liếc mắt nhìn Sơ Hạ, lại liếc mắt nhìn Âu Dương Bình.
“Đây là loại độc gì?”
“Là một loại độc phấn vô sắc vô vị ở Tây Vực, hòe trùng phấn.”
Âu Dương Bình cũng tự hỏi, loại hòe trùng phấn này cũng không phải thư dễ kiếm, trước khi nàng trở thành ngự y cũng đã ở trong dân gian giải qua loại độc này, đều là thời gian trúng độc không lâu, thế nhưng loại độc này một khi trúng thời gian dài, liền căn bản không có thuốc chữa, hơn nữa bệnh trạng lại giống với phong hàn, nếu là chẩn đoán bệnh không cẩn thận hoặc là chưa từng gặp qua loại độc này, e sợ rất khó chẩn đoán ra.
“Bổn cung biết rồi.”
Hòe trùng phấn...
Đến cùng là ai đang giở trò quỷ...