Trưởng Công Chúa, Ngài Quá Bá Đạo!

Chương 29: Chương 29: Mục đích thực sự




Hồi lâu, Sở Sương Thiển lên xe ngựa, xe ngựa cũng tiếp tục đi về phía trước.

Sơ Hạ lại cảm thấy kỳ quái, trong khoảng thời gian này, mười tên đó hẳn là vẫn luôn gửi tin tức cho Văn Ý, báo cáo tình huống hiện tại của Trưởng công chúa, hiện nay bọn họ chết hết cả rồi, như vậy đột nhiên mất liên lạc không phải sẽ khiến cho Văn Ý hoài nghi sao?

Sơ Hạ nói ra nghi hoặc của mình với Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển liếc mắt thật sâu nhìn Sơ Hạ, khóe miệng xả ra một nụ cười tươi.

“Bổn cung cũng lo ngại đến chuyện này rồi, cho nên...”

Sở Sương Thiển lấy ra một phong thơ, phỏng chừng là lấy được từ trên người tình báo của Văn Ý.

“Mặc Tâm, đây là thư tín của Văn Ý cùng người nọ, ngươi nhìn, nhanh chóng cấp cho Văn Ý “Thư hồi đáp” đi!”

Sở Sương Thiển đưa phong thư cho Mặc Tâm, Mặc Tâm mở ra, quét một lần, nói: “Chữ này dễ dàng bắt chước, không biết Trưởng công chúa muốn hồi đáp những gì?”

“Sau khi tới Vô Khuyết thành, viết thư hồi đáp cho Văn Ý nói, “Chúng ta” sẽ tiến hành theo kế hoạch.”

Hồi âm là để tránh cho Văn Ý nghi ngờ, đồng thời Sở Sương Thiển cũng có đủ thời gian cùng không gian để làm chuyện mình muốn.

“Ân, thuộc hạ hiểu rõ.”

Mặc Tâm cất thư tín vào, sau đó lại tiếp tục đọc cuốn sách dày trên tay.

“Hóa ra công chúa đã sớm có kế hoạch rồi.”

Từ cuộc đối thoại giữa hai người không khó nhìn ra, Mặc Tâm rất giỏi trong việc sao chép chữ viết.

“Đến Vô Khuyết thành có một nhiệm vụ đặc biệt trọng yếu cần ngươi đi chấp hành?”

Sơ Hạ không thể tin nổi chỉ chỉ bả thân.

Ta?

Ta không văn không võ, năng lực duy nhất là thiết kế trang phục nhưng sau khi tới đây liền vô dụng, như vậy bản thân có thể làm gì để giúp Trưởng công chúa.

“Là nhiệm vụ gì?”

Sơ Hạ thật cẩn thận hỏi, đừng có nói là đi giết người phóng hỏa hay là mấy loại nhiệm vụ sắc dụ chứ!?

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Sở Sương Thiển lấp lửng, sau đó nhắm mắt lại, Sơ Hạ cũng không dám tiếp tục quấy rối, tuy rằng trong lòng cô vẫn còn có rất nhiều nghi hoặc.

Trưởng công chúa đi Vô Khuyết thành, rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Sở Sương Thiển tựa hồ mệt mỏi, đã ngủ, mà bên trong xe ngựa cũng an tĩnh lại, Sơ Hạ lấy ra cuốn yêu vật chí trong bọc hành lý ra tiếp tục đọc, nhưng xe ngựa xóc nảy, nhìn lâu liền có chút nhức đầu, sau đó liền lựa chọn đi ngủ, ngược lại là Mặc Tâm, vẫn cũ phi thường chăm chú nhìn quyển sách trên tay.

Không biết qua bao lâu, Sơ Hạ tỉnh lại, trời cũng đã sắp hoàng hôn, cô nhìn thoáng qua Sở Sương Thiển, đã tỉnh lại rồi, mà Mặc Tâm vẫn còn đang nhìn quyển sách trên tay.

Cô vén rèm cửa sổ lên, bên ngoài vẫn là cảnh rừng rậm, xem ra lại tìm không được thôn trang, chuẩn bị phải ngủ ngoài trời rồi.

“Sơ Hạ.”

Có lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói Sở Sương Thiển có chút khàn, nhưng vẫn dễ nghe như cũ.

“Dạ!”

Sơ Hạ hoảng loạn lên tiếng, cô còn mãi nhìn ngoài cửa sổ, không có ngờ tới yêu nghiệt Trưởng công chúa đột nhiên gọi mình.

Mặc Tâm cười khẽ, Sơ Hạ đã tới Lãnh Nguyệt Cung được một thời gian rồi, như thế nào vẫn buồn cười như vậy.

“Ngươi đối với việc buôn bán muối lậu hiểu biết bao nhiêu?”

Nghe Sở Sương Thiển nói, Sơ Hạ đầu bắt đầu động não, trog phim truyền hình cũng có nói qua, buôn bán muối lậu hình như là tử tội.

Muối tuy rằng không phải vật phẩm đặc biệt đắt tiền, nhưng mà nó lại là thứ cần thiết trên thị trường, hơn nữa là đã chịu sự khống chế của quan phủ, quan phủ sẽ điều giá cao lên, từ đó đạt được lợi nhuận phi thường khả quan. Mà bán muối lậu so với quan diêm lại hời hơn, cho nên rất nhiều người sẽ lựa chọn đi thu mua muối lậu, cho nên kiếm lợi nhuận từ muối lậu cũng phi thường khả quan.

Cho nên rất nhiều người đều sẽ mạo hiểm đi khai phá tài nguyên muối hòng kiếm về món lãi kếch sù, cũng có quan lại ăn cắp một bộ phận muối từ quan diêm chuyển đi bán lậu, thỏa mãn tư lợi bản thân.

Khoan đã!?

Quan lại ăn cắp một bộ phận muối...

Lẽ nào lần này Trưởng công chúa đi Vô Khuyết thành có quan hệ với việc buôn bán muối lậu.

Thấy vẻ mặt biến hóa phong phú của Sơ Hạ, Sở Sương Thiển không nhịn được lộ ra một nụ cười yếu ớt.

“Như thế nào?”

Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, vờ ho khan vài tiếng: “Thuộc hạ... có biết chút chút.”

Tuy nói là có biết chút chút nhưng mà Sở Sương Thiển đã nhìn ra Sơ Hạ đại khái đã nghĩ thông suốt điều gì đó rồi.

“Ở Sở Phong quốc, buôn bán muối lậu là tử tội, chiếm đoạt vàng bạc giúp nạn thiên tai cũng là tử tội, nhưng ngươi cảm thấy cái nào dễ lưu lại chứng cứ hơn.”

Sơ Hạ tựa hồ bị Sở Sương Thiển quăng vào đại dương mênh mông.

Chiếm đoạt vàng bạc giúp nạn thiên tai, quan lại có thể nói là đã phân phát hết số vàng đó nhưng tình hình không có cải thiện, cũng có thể nguỵ tạo một sổ sách ghi lại những khoản mục đã dùng để giúp nạn thiên tai mà chống đỡ cho lời nói của họ.

Nhưng mà buôn bán muối lậu lại bất đồng, bởi vì nếu quan lại ăn cắp muối đi buôn bán phải thông qua trạm kiểm soát, nếu muốn không bị phát hiện, như vậy khẳng định không chỉ liên quan đến một người, nhất định chúng sẽ lưu lại rõ ràng phần lợi ích mà những tên quan lại có liên quan được hưởng.

Sơ Hạ suy đoán không sai, lần này Sở Sương Thiển đi Vô Khuyết thành, là quyết tâm muốn tóm gọn đám quan lại này, bọn họ chiếm đoạt vàng bạc giúp nạn thiên tai không nói, hơn nữa bọn họ còn là người của Văn Ý, phỏng chừng trong số lãi kếch sù đó nộp lên cho Văn Ý không ít.

“Là buôn bán muối lậu.”

Sơ Hạ khẳng định nói,, chỉ thấy Sở Sương Thiển gật đầu, mỹ mâu suốt ngày mang theo hàn ý lúc này tự nhiên lại có điểm nhu hòa.

“Muốn bẫy một đám quan có quyền lực đã khó, muốn bẫy một đám quan đã gian trá lại có quyền lực càng khó hơn. Bổn cung muốn nhất lưới tóm gọn.”

Sở Sương Thiển nói xong, khóe miệng còn mang theo một nụ cười tự tin, dường như dù là chuyện gì, chỉ cần có nàng đều có thể giải quyết dễ dàng.

“Thuộc hạ, hiểu rõ.”

Đúng vậy, Sơ Hạ hoàn toàn hiểu rõ, lần này đi Vô Khuyết thành là vì tìm ra chứng cứ của đám quan lại buôn bán muối lậu, có chứng cứ là có thể chứng minh chúng có tội, như vậy có thể một lưới bắt hết đám tham quan kia.

“Nhưng mà Bổn cung không tiện lộ diện, có một số việc nhất định phải nhờ ba người các ngươi đi làm.”

Sở Sương Thiển nói, Sơ Hạ gật đầu, Trưởng công chúa để Họa Bì ở lại cung còn dịch dung thành chính mình chính là không cho người khác biết việc mình xuất cung, có lẽ Trưởng công chúa không muốn khiến người khác nghi ngờ nàng yên lặng ở sau lưng điều khiển việc này, mà Văn Ý cùng Thái tử dù cho có biết Trưởng công chúa xuất cung, bọn họ cũng vô pháp tùy tiện nói cho Sóc Đế, bởi vì dù sao Họa Bì còn tại trong cung, lấy năng lực của Họa Bì cùng kỹ xảo bắt chước cao siêu thì biết rằng vô pháp vạch trần nàng.

“Thuộc hạ hiểu rõ.”

Sơ Hạ mới nói xong không lâu, Mặc Tâm khép lại cuốn sách thật dày trên tay, sau đó mệt mỏi lười biếng duỗi eo.

“Rốt cục xem xong ~ “

Mặc Tâm mở miệng nói mà cứ như vừa vứt được hòn đá lớn trong lòng ra vậy, lần này Sơ Hạ phi thường tò mò mở miệng hỏi.

“Mặc Tâm, ngươi đang xem cái gì vậy? Như thế nào mà từ lúc xuất cung tới giờ vẫn xem?”

Mặc Tâm chỉ chỉ cuốn sách dày cộm đó, sau đó chậm rãi mở miệng.

“Đây là sổ sách ghi lại việc buôn bán ở Vô Khuyết thành của công chúa.”

Sơ Hạ trừng mắt to nhìn nó, sao dày thế! So với bách khoa toàn thư còn muốn dày hơn, yêu nghiệt Trưởng công chúa ở Vô Khuyết thành rốt cuộc có bao nhiêu của cải chứ?!

Sở Sương Thiển tựa hồ không có dự định giải thích cái gì, vẫn ngoài cửa sổ, tựa hồ chuyện Mặc Tâm nói cũng không phải là loại chuyện gì đặc biệt.

Sơ Hạ cũng không có dự định hỏi tiếp, người ta có câu, tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, trong trận chiến tranh đoạt ngôi vị hoàng đế thì tiền vốn là không thể thiếu, Sở Sương Thiển có của cải riêng cũng không quá lạ lùng.

“Nơi này gần đây không có thôn xóm, thuộc hạ cảm thấy hẳn là phải ngủ ngoài trời một đêm rồi.”

Mặc Tâm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, sau đó báo cáo tình huống với Sở Sương Thiển, Sở Sương Thiển chỉ gật đầu, sau đó lên tiếng.

Sơ Hạ nhìn Sở Sương Thiển, hiện tại Sở Sương Thiển càng giống với giang hồ nhi nữ, không chú ý chuyện vặt vãnh, so với hình ảnh Trưởng công chúa cao cao tại thượng thần thánh không thể khinh nhờn trong cung rốt cuộc cái nào mới chân chính là nàng?

Có lẽ là cảm thụ được ánh mắt của Sơ Hạ, Sở Sương Thiển quay qua nhìn cô, thời điểm ánh mắt chạm nhau, Sơ Hạ không được tự nhiên dời tầm nhìn, trên mặt đột nhiên nóng lên.

Sau đó Sơ Hạ cũng không dám nhìn thẳng Trưởng công chúa nữa, chỉ yên lặng nhìn ngoài bên cửa sổ, thẳng đến khi Thiên Sắc tìm được một địa phương tương đối trống trải, đoàn người mới xuống xe ngựa, nhóm lửa trại sưởi ấm.

Hoang sơn dã lĩnh, Sơ Hạ ngoại trừ đi dã ngoại thời đại học ra thì sau đó chưa có tới địa phương hoang dã như vậy, nhìn xem xung quanh, cô liền bắt đầu huyễn tưởng ra không biết có con mãnh thú hay rắn gì gì đó tới “Hỏi thăm” các nàng không...

Sau đó Thiên Sắc nhảy lên, ngồi ở một gốc cây tương đối cao, trong tay ôm kiếm, trông chừng bốn phía.

Vốn dĩ tưởng một đêm bình tĩnh trôi qua, nhưng lúc Sở Sương Thiển nói muốn đi ngoài, đêm nay đã định trước không yên tĩnh rồi.

Sở Sương Thiển đi không lâu, Sơ Hạ mót tiểu, tuy nói một đường tới đây không phải chưa từng đi giải quyết ở hoang sơn dã lĩnh, nhưng đi buổi tối vẫn là lần đầu tiên...

Cô nhìn thoáng qua Mặc Tâm, đang ngủ say sưa, thử hướng về phía trước, Thiên Sắc đang ngưng thần nhìn bốn phía, căn bản không rảnh phản ứng cô, hơn nữa nếu cô lôi Thiên Sắc đi, Mặc Tâm lỡ xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.

Nghĩ mãi, cô quyết định đi một mình, theo như hướng Sở Sương Thiển vừa ly khai, Sơ Hạ trong lòng suy đoán, nơi nào mà Sở Sương Thiển đã đi qua hẳn là an toàn.

Sau đó cô bước đi, ánh lửa sau lưng càng ngày càng xa, trước mắt càng ngày càng tối, trong lòng càng ngày càng mất bình tĩnh, Sơ Hạ nhát gan bắt đầu có cảm giác thần hồn nát thần tính.

Bởi vì đêm tối, Sơ Hạ bắt đầu mất đi khả năng định hướng, nhìn về phía sau đã không thấy ánh lửa, trong lòng bắt đầu luống cuống, thêm vào đó cỏ dại giống như truyền đến một ít âm thanh, Sơ Hạ cũng bắt đầu thay đổi ý định đi giải quyết của mình, cô muốn trở về.

Nhưng một tiếng sói tru nhượng một chút bình tĩnh cuối cùng của Sơ Hạ đang khẩn trương bay mất, cũng không để ý tới phương hướng nữa, cắm đầu chạy!

Thảm thảm! Đụng phải chó sói rồi! Lẽ nào mạng ta xong rồi!? Đừng nha, ta không muốn chết a!

Sơ Hạ gấp đến độ muốn khóc, chân nhanh chóng hoạt động, chỉ trong nháy mắt, một đôi tay ôm chặt thắt lưng của cô, sau đó cả người cô bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

Hành động này dọa Sơ Hạ sợ hơn, chẳng lẽ còn gặp phải đạo tặc?! Hái hoa tặc!?

Sơ Hạ kinh hoảng vùng vẫy mãnh liệt, lại vào lúc này, người phía sau càng gia tăng lực ôm hơn.

“Chớ sợ, là Bổn cung.”

Sợ hãi biến thành kích động...

Giống như những đứa bé lưu lạc bên ngoài, đột nhiên tìm được nơi thuộc về, không có sợ hãi, không có lo lắng.

Sơ Hạ bởi vì sợ hãi, đôi tay run rẩy lạnh như băng bắt lấy bàn tay trên lưng mình.

“Trưởng công chúa....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.