Sở Sương Thiển dời bước tới tẩm cung, Sơ Hạ đưa mắt nhìn theo, nhìn nàng càng lúc càng xa.
“Mặc Tâm.”
Sở Sương Thiển kêu Mặc Tâm, Mặc Tâm còn không kịp an ủi Sơ Hạ Tâm liền đuổi theo Sở Sương Thiển, Sơ Hạ liền sững sờ đứng tại chỗ cùng Thiên Sắc hai mặt nhìn nhau.
“Mỗi lần Văn Ý tới, Trưởng công chúa đều hừng hực như thế.”
Thiên Sắc nói một câu, Sơ Hạ gật đầu, cô ngược lại muốn nhìn một chút thừa tướng Sở Phong quốc, quân sư sau lưng thái tử- Văn Ý đến cùng có ba đầu sáu tay hay sao cư nhiên có thể chống đối Trưởng công chúa yêu nghiệt này.
“A? Văn Ý muốn tới?”
Thanh âm kiều mị nhỏ nhẹ truyền đến làm cho Sơ Hạ không tự chủ rùng mình một cái, hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Sở Tri Diêu một thân cung trang quất sắc, thiên kiều bá mị, lộ ra hai vai trắng nõn, cặp mị nhãn kia đang nhìn Thiên Sắc.
“Tham kiến Nhị công chúa.”
Thiên Sắc cùng Sơ Hạ khom người, Sơ Hạ kỳ thực đối với Sở Tri Diêu vẫn có bóng ma, tuy là vóc dáng người trước mắt cực mỹ, nhưng cô cũng không dám nhìn nàng nhiều, cô còn nhớ rõ ánh mắt của nàng gần như muốn ăn sạch mình.
“Miễn, Đại hoàng tỷ đâu?”
“Bẩm Nhị công chúa, Trưởng công chúa đang ở tẩm cung.”
Sở Tri Diêu gật đầu, sau đó liền đi tới tẩm cung Sở Sương Thiển, Thiên Sắc cùng Sơ Hạ đi theo phía sau.
Sơ Hạ cảm thấy rất kỳ quái, cái cô Nhị công chúa này sao lần nào cũng không có cung nữ đi theo vậy, điều này rất không khoa học đó nha!
Nhị công chúa tựa hồ hết sức quen thuộc đường đi vào tẩm cung Sở Sương Thiển, còn đi vào phòng tắm trong tẩm cung, Thiên Sắc cùng Sơ Hạ thì dừng lại đợi ở ngoài cửa, không có đi vào, thế nhưng những lời Sở Tri Diêu nói hai người đều nghe rõ ràng, bởi vì căn bản Sở Tri Diêu không có đóng cửa lại, nếu không phải nhờ tấm đại bình phong sợ rằng mọi tình huống bên trong Thiên Sắc cùng Sơ Hạ đều có thể thấy rất rõ ràng.
“Đại hoàng tỷ, có thể cho ta mượn một cung nữ vài ngày không?”
Thanh âm Sở Tri Diêu truyền ra, mà Sở Sương Thiển hồi lâu không có động tĩnh, một lát, tiếng nước róc rách truyền đến, nương theo đo là thanh âm lười biếng lại khêu gợi của Sở Sương Thiển.
“Lý do.”
Lời ít mà hùng hồn đó là phương thức nói chuyện độc hữu trong cung của Sở Sương Thiển, phảng phất mang theo chút giả dối, cứ như đang đóng vai người khác vậy.
“Chỉ là muốn tìm người chơi chung thôi.”
Thanh âm nũng nịu của Sở Tri Diêu vang lên không chỉ làm cho Sơ Hạ nổi da gà khắp người mà còn khiến cô một phen kinh hãi, cái bà cô Sở Tri Diêu này chẳng lẽ đối với mình nhớ mãi không quên a!!
“Người nào?”
Sở Sương Thiển nhanh chóng đáp lại, Sơ Hạ vừa nghe, tâm càng run rẩy mấy phần, Trưởng công chúa cư nhiên lại đồng ý?
Ngàn vạn lần không nên là mình.... Ngàn vạn lần không nên....
Trán Sơ Hạ thấm ướt mồ hôi, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiên Sắc bình tĩnh đứng ở một bên, mục vô biểu tình, khuôn mặt tê liệt vạn năm không đổi đập vào mắt Sơ Hạ...
Sơ Hạ trong lòng suy nghĩ, nếu như chọn Thiên Sắc vậy có trò hay để xem rồi, một Nhị công chúa yêu nghiệt quyến rũ như thế nào sống chung với một người mặt tê liệt vạn năm.
“Ân...”
Giọng mũi của Sở Tri Diêu làm cho Sơ Hạ không khỏi phục hồi tinh thần lại, mồ hôi lạnh lại tuốt ra.
“Thiên Sắc a!!”
Sơ Hạ nhịn không được nở nụ cười, còn quay đầu trộm nhìn trộm Thiên Sắc, chỉ thấy băng sơn trên mặt tê liệt Thiên Sắc từng điểm từng điểm nổ tung, cau mày, khóe miệng hiếm kho co giật.
Sơ Hạ che miệng lại, cố gắng kiềm nén bản thân đừng phát ra tiếng cười hả hê.
Sở Sương Thiển mới vừa muốn mở miệng, lại nghe Sở Tri Diêu nói “Ngoại trừ nàng, ai ta cũng không muốn.”
Những lời này ngược lại không có chút kiều mỵ không đứng đắn nào, lời này, càng giống như một lời thề, có thể nói là một câu tuyên ngôn, nghiêm túc lại kiên quyết.
Sở Sương Thiển hồi lâu không mở miệng, bên trong phòng tắm phảng phất lâm vào bế tắc, mà sắc mặt Thiên Sắc lúc trắng lúc hồn, Sơ Hạ lần đầu tiên diện kiến gương mặt biến hóa đặc sắc như vậy của Thiên Sắc, cô che miệng cười, Thiên Sắc liếc cô, nào ngờ Sơ Hạ đột nhiên hết hơi, phát ra tiếng ho khan, trong nháy mắt mặt đỏ rần.
“Đáng đời!”
Thiên Sắc đỡ Sơ Hạ, vỗ nhẹ lưng cô, nào ngờ, Sơ Hạ cương thẳng người, phần lưng đau nhức cùng việc ho kịch liệt dẫn tới đau đớn, trong nháy mắt cô cảm thấy sống không bằng chết.
Sơ Hạ cảm giác được phần lưng được Thiên Sắc phủ lên như có một dòng nước ấm truyền vào, bản thân mới thư hoãn không ít.
Bên trong phòng tắm truyền đến một hồi tiếng nước, Sở Sương Thiển tùy ý khoác vài món đồ liền đi ra.
“Truyền Âu Dương ngự y, Mặc Tâm ngươi đở Sơ Hạ về phòng.”
Sở Tri Diêu nhìn Sơ Hạ đang được Thiên Sắc đỡ lấy, nhíu mày, truyền Âu Dương ngự y? Ngay cả ngự y dành riêng cho bản thân cũng kêu ra, cái người tên Sơ Hạ này ở trong lòng Đại hoàng tỷ quả nhiên có vị trí không tầm thường.
“Đại hoàng tỷ, thỉnh cầu vừa rồi của ta...”
Sở Sương Thiển hầu như không chút nghĩ ngợi liền lên tiếng.
“Chuẩn.”
Nói xong, nàng liền ly khai thư phòng, trở lại tẩm thất của mình, Thiên Sắc nhìn Sơ Hạ, Sơ Hạ nhìn Mặc Tâm, Mặc Tâm nhìn Thiên Sắc... Ba người ngơ ngác nhìn nhau...
Thiên Sắc nhất thời khóc không ra nước mắt, Trưởng công chúa cư nhiên bán đứng mình a!!
“Đa tạ Đại hoàng tỷ...”
Sở Tri Diêu nhãn thần sáng rỡ nhìn Thiên Sắc, Thiên Sắc khẽ thở dài một hơi, Nhị công chúa rốt cuộc muốn làm gì...
“Đi thôi! Thiên Sắc...”
Thế nhưng bản thân chỉ là một cung nữ, vô luận Sở Tri Diêu hoang đường như thế nào, thủy chung đều là chủ tử, cho nên Thiên Sắc không nói gì, đem Sơ Hạ giao cho Mặc Tâm, liền đi theo Sở Tri Diêu.
Mặc Tâm đỡ Sơ Hạ yếu ớt, cảm thấy Sơ Hạ tựa hồ thực sự bị thương không nhẹ, bây giờ hầu như trọng lượng cả người đều tựa hết vào người mình.
“Khó chịu...”
Sơ Hạ che lồng ngực của mình, mỗi lần ho khan, ngực đau nhức như muốn xé rách ra, ngay cả hô hấp cũng đau...
Mặc Tâm cũng không phải người tập võ, Sơ Hạ thoáng cái đem trọng lượng dựa trên người mình, ngay cả sức lực di chuyển cũng không có. Nàng nhìn hướng cửa phòng ngủ Sở Sương Thiển đang đóng chặt, một hồi bất đắc dĩ, thời điểm nàng vừa định dời mắt thì thấy cứu tinh, Họa Bì mới vừa thay đổi trang phục chầm chậm tới gần.
“Họa Bì, ngươi tới là tốt rồi, mau đỡ Sơ Hạ về, ta đi gọi Âu Dương ngự y.”
Họa Bì gật đầu, nở một nụ cười ấm áp với Mặc Tâm liền đi tới tiếp được Sơ Hạ, sau đó ôm lấy cô.
“Ngươi đi nhanh về nhanh.”
Họa Bì nói xong, bước chân vững vàng ly khai, Mặc Tâm không tự chủ thầm than, tập võ quả nhiên là có lợi, thảo nào mỗi lần ở trên giường đều bị nàng... haiz, quên đi...
- ------------------------------- đường phân cách hoa lệ --------------------------------------
Sở Sương Thiển mặc cung trang hoa lệ, chỉnh tề lại búi tóc, nhìn vào gương đồng nhẹ nhàng đeo trang sức màu đỏ vào.
Vừa rồi nha đầu kia, sợ rằng lại tổn thương tới ngực rồi, thực sự là nha đầu không thể làm người ta an tâm...
Sở Sương Thiển nhắm mỹ mâu lại, hít một hơi thật sâu...
Không được, việc cấp bách bây giờ là đuổi lão hồ ly Văn Ý này đi.
Không biết nha đầu kia... ra sao...
- ------------------------------- đường phân cách hoa lệ ---------------------------------------
Rất nhanh, Mặc Tâm liền mang Âu Dương ngự y tới.
Âu Dương ngự y tên là Âu Dương Bình, một nữ đại phu bốn mươi tuổi, cũng là nữ đại phu duy nhất trong cung, từ khi Sở Sương Thiển sinh ra đã bắt đầu là ngự y dành riêng cho Sở Sương Thiển, y thuật cao minh, làm người trầm ổn, Sở Sương Thiển rất tín nhiệm nàng.
Nàng đi tới bên giường, thấy Sơ Hạ sắc mặt tái nhợt, không khỏi giật mình, sau đó cẩn thận xem mạch.
Một lát sau, Âu Dương Bình nhíu mày nhưng lại không nói gì, nhắm mắt lại tiếp tục xem mạch, phòng hoàn toàn yên tĩnh, Họa Bì cùng Mặc Tâm đứng ở một bên, an tĩnh nhìn.
Nửa khắc, Âu Dương Bình rút tay về, thở dài.
“Trong cơ thể nàng hàn khí chưa sạch, lại chịu tổn thương mới, gân mạch ở lưng bị tổn thương, ngực bị thương nặng, mấy ngày qua lại phải ngồi xe vất vả mới dẫn tới vết thương lâu lành, phải hảo hảo điều trị, bằng không...”
Âu Dương Bình dừng một chút, rồi nói tiếp: “Bằng không sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.”
Sơ Hạ nghe vậy giật mình, không phải đâu, ta không muốn chết! Không phải đâu! Chẳng lẽ Hồng nhan bạc mệnh sao!?
“Mặc đại nhân, mời theo ta đến Thần Nông Cung bốc thuốc a!!”
Âu Dương Bình mang Mặc Tâm đi, khuôn mặt đẹp đẽ của Họa Bì in vào trong mắt Sơ Hạ... đôi mắt Họa Bì nhìn không ra tâm tình gì, giống như tướng mạo của nàng, gần như khiến người ta không đoán được.
“Họa Bì... ta sẽ chết sao?”
Sơ Hạ sợ chết, cô nhát gan, cô sợ chết sợ quỷ sợ con gián, sợ rất nhiều thứ trên đời có biết hay không!
Chỉ thấy Họa Bì khẽ mở đôi môi đỏ mọng, thanh âm còn chưa phát ra, thanh âm có chút lười biếng liền truyền vào.
“Bổn cung sẽ không để cho ngươi chết.”
Sở Sương Thiển một thân cung trang vàng óng đi vào, nàng trang điểm nhẹ, khuôn mặt bình tĩnh mà tuyệt thế thoạt nhìn qua rất đoan trang nhưng lại thêm mấy phần uy nghiêm, Sơ Hạ không khỏi thở dài, quả nhiên là người nhà đế vương, từ nhỏ đã bồi dưỡng được khí chất mà người nhà thường dân có thể có.
“Tham kiến công chúa.”
Sở Sương Thiển đáp lại cho các nàng miễn, sau đó đi tới bên cửa sổ, nhìn Sơ Hạ sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, lòng không khỏi có chút đau đớn.
“Ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Họa Bì cùng Bổn cung đến thư điện, Văn Ý sắp tới.”
Nói xong, Sở Sương Thiển xoay người rời đi, dứt khoát không có một tia quyến luyến, Sơ Hạ quay đầu nhìn bóng lưng Sở Sương Thiển, nàng vẫn hoàn hảo như trước, chính mình đứng bên cạnh nàng cũng có điểm cảm thấy xấu hổ, nhưng cô thủy chung không khống chế được trái tim mình, vậy nên làm sao bây giờ.
- ---------------------------------- đường phân cách hoa lệ --------------------------------
Bên trong Trích Tinh Cung ít khi thấy bóng dáng cung nữ mà trong tẩm cung của Sở Tri Diêu, nàng và Thiên Sắc vẫn trầm mặc không có mở miệng.
Sở Tri Diêu ngồi cạnh bàn, một châm một đường mà thêu thùa,, thủ pháp thành thạo, xem ra đây là thú tiêu khiển những lúc rảnh rỗi của nàng.
Thiên Sắc diện vô biểu tình nhìn Sở Tri Diêu, nàng cho rằng Sở Tri Diêu sẽ lại nói mấy lời không đứng đắn với mình, ai ngờ nàng lại lẳng lặng thêu thùa.
“Thiên Sắc.”
Rất lâu sau nàng kêu Thiên Sắc một tiếng, Thiên Sắc lập tức đáp lại.
“Ngươi biết thêu không?”
Thiên Sắc lắc đầu, nàng từ nhỏ đã làm bạn với đao kiếm, mấy thứ nữ công dành cho khuê nữ gì đó nàng chưa từng lướt qua xem.
“Bổn cung dạy ngươi.”
Sở Tri Diêu kéo cổ tay Thiên Sắc, Thiên Sắc cảm thấy bàn tay Sở Tri Diêu truyền đến nhiệt độ ấm áp làm cho nàng không muốn cựa ra.
Sở Tri Diêu kéo Thiên Sắc ngồi xuống, sau đó đưa châm thêu trên tay cho Thiên Sắc.
Thiên Sắc nhìn vật trong tay nàng, trong chốc lát không biết làm sao, chỉ thấy Sở Tri Diêu đứng lên, từ phía sau bao bọc lấy Thiên Sắc, làm cho thân thể Thiên Sắc nháy mắt cứng ngắc, nhưng lại ngại vì nàng là công chúa, nàng cũng không dám thục cùi chõ đối với người kia.
Hai tay Sở Tri Diêu nắm lấy tay Thiên Sắc, một châm một đường hướng dẫn cho Thiên Sắc, hô hấp của Sở Tri Diêu thổi bên tai làm cho Thiên Sắc nhất thời cảm thấy tê ngứa, trên khuôn mặt lạnh như băng xuất hiện một tia ửng hồng.
“Công chúa... nô tỳ tự mình làm là được rồi.”
Sở Tri Diêu dĩ nhiên cũng không có thả nàng ra, Thiên Sắc thậm chí còn cảm giác được nhiệt độ và mùi hương của Sở Tri Diêu đều lưu ở trên người mình.
Lúc đầu Thiên Sắc làm theo hướng dẫn của Sở Tri Diêu, nhưng khi nghĩ tới ấm áp bên tai nàng liền thất thần, ngón tay đột nhiên đau đớn, đúng là đã bị châm thêu đâm trúng.
Còn không đợi bản thân kịp phản ứng, người bên cạnh nhanh chóng cầm lấy tay của mình sau đó ngậm vào trong miệng!
Từng khối băng trên khuôn mặt tê liệt vạn năm của Thiên Sắc bắt đầu nứt ra, mở to hai mắt nhìn ngón trỏ bị Sở Tri Diêu ngậm ở trong miệng, nàng đột nhiên rùng mình một cái.
Trong lúc nàng còn đang thất thần, khóe mắt Sở Tri Diêu chợt lóe lên tia giảo hoạt, nàng đưa lưỡi ra liếm qua ngón trỏ đang ngậm trong miệng.
Lúc này Thiên Sắc tỉnh hồn, lập tức rút tay về, nhưng lui về phía sau mấy bước, ngón tay vẫn còn lưu lại dịch thể trong suốt cùng độ ấm của Sở Tri Diêu...
“Công chúa xin tự trọng.”
Giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng Thiên Sắc đã sớm nổi lên ngàn cơn sóng, nàng vừa rồi lại bị người trước mắt đùa giỡn!
Sở Tri Diêu không nói gì, chỉ nở nụ cười kiều mị giống như một yêu cơ gieo họa nghìn năm, mỹ mâu tựa hồ cũng đang cười, thoạt nhìn tâm tình đang rất sung sướng.
“Bổn cung thích thời gian ở cùng với Thiên Sắc, trước đây luôn ước có cơ hội như vậy.”
Sở Tri Diêu nhìn vào ánh mắt Thiên Sắc, nơi đó tựa hồ có một bức tường, mình thủy chung nhìn không thấu tâm tình của nàng...
Tựa như khi đó... lúc nàng cầm kiếm chắn ở trước mặt mình không có một thích khách nào dám lên trước..
Thiên Sắc ngoái đầu nhìn lại... không chút ưu tư nhưng cái ngoái đầu nhìn lại kia... nàng nhớ cả đời.