Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 14: Chương 14




Trường Xuân cung, Chiêu Đức Đế nhìn Cơ Thanh Hàm sắc mặt xanh mét đang hốt hoảng quỳ rạp xuống đất. “Là ai cho phép ngươi tự chạy đến? Hiện tại, có phải ngay cả lời của trẫm ngươi cũng không thèm nghe nữa?”

Hoàng Quý phi cùng Ngũ Công chúa làm như vậy, chẳng lẽ là coi hắn là kẻ ngốc? Chiêu Đức Đế ghét nhất chính là có người động tới uy nghiêm của hắn, bởi vậy, dù Cơ Thành Hàm là Công chúa được hắn sủng ái từ nhỏ tới lớn, giờ phút này cũng phải đối mặt với trận lôi đình của hắn.

Cơ Thanh Hàm chưa từng thấy Chiêu Đức Đế nghiêm khắc như vậy, Chiêu Đức Đế lúc này, không còn là phụ hoàng luôn yêu thương nàng, ánh mắt hắn nhìn nàng, không hề có chút ấm áp. Nàng ở trong mắt Chiêu Đức Đế, không khác gì một thần tử, thậm chí là một tôi tớ phạm tội.

Cho tới bây giờ, Cơ Thanh Hàm mới biết được sợ hãi là gì. Cả người nàng run rẩy, giống một động vật chịu kinh hãi, trong mắt tràn đầy khẩn cầu nhìn Chiêu Đức Đế. “Phụ hoàng, nhi thần sợ... Nhi thần thật sự sợ, người không biết, nhi thần đã nhiều ngày ở trong miếu Hoàng Gia tự, đều phải trải qua những ngày...”

Hoàng Quý phi cũng nói. “Hoàng thượng, cách cư xử này của Hàm Nhi đích thực không được, vừa nãy thần thiếp cũng có nói với nàng, đã đi tu, nên có bộ dáng của ngươi đi tu, há có thể bỏ dở nửa chừng? Chỉ là, Hàm Nhi từ nhỏ không rời thần thiếp, còn nhỏ như vậy lại phải tới miếu Hoàng Gia tự, sợ là không thích ứng được. Hàm Nhi mới đi mấy ngày đã gầy như vậy, thần thiếp nhìn ở trong mắt, thật sự đau lòng...”

Theo lời của Hoàng Quý phi, ánh mắt của Chiêu Đức Đế một lần nữa lại chú ý trên người Cơ Thanh Hàm, Cơ Thanh Hàm quả nhiên gầy đi không ít, hắn cũng có chút động tâm.

Hoàng Quý phi thấy thế, ánh mắt sáng lên, nói tiếp. “Hàm Nhi phạm lỗi như vậy, đều là vì thần thiếp chỉ bảo không nghiêm. Thỉnh Hoàng thượng vì Hàm Nhi còn nhỏ tuổi, tha cho nàng lần này, để thần thiếp chịu phạt thay nàng.”

Nàng khẽ cúi đầu, lộ ra cái cổ trắng nõn. Tư thế như vậy, khiến người khác nhìn vào mà trìu mến, lại rất có mỵ lực.

Nếu là trước đây, nộ khí trong lòng Chiêu Đức Đế, cũng sẽ tan hết bảy tám phần.

Chỉ là lúc này đây, Chiêu Đức Đế hiển nhiên không thể như vậy. Vừa nghĩ đến bộ dáng Bảo Lạc hấp hối nằm trên giường bệnh, chẳng thể quan tâm tới bộ dáng quyến rũ động lòng người của Hoàng Quý phi, Cơ Thanh Hàm dù có gầy hơn nữa, cũng không thể khiến hắn thương tiếc.

“Chính vì nghĩ Hàm Nhi còn nhỏ, trẫm mới phạt nàng nhẹ như vậy, nhưng hiện tại xem ra, Hoàng Quý phi cùng Hàm Nhi đều không hài lòng. Xem ra, Hoàng Quý phi cùng Hàm Nhi muốn dù phạm sai lầm cũng không phải chịu phạt.”

Lời này vừa nói ra, trên trán Hoàng Quý phi liền mang theo một tầng mồ hôi. Nàng biết, lần này, thật sự không có cách nào thoát tội như trước.

Chỉ nghe Chiêu Đức Đế nói tiếp. “Hàm Nhi tuổi còn nhỏ, Bảo Lạc so với nàng còn nhỏ hơn, trẫm thật sự không biết, Hàm Nhi vì sao lại không hiểu chuyện như vậy, liên tiếp khi dễ Bảo Lạc không nói, lần này còn xuống tay với Bảo Lạc ngoan độc như vậy! Hoàng Quý phi, ngươi nói Hàm Nhi phạm lỗi như vậy, đều là ngươi dạy không nghiêm, trẫm cũng muốn hỏi ngươi một chút, ngày thường ngươi dạy bảo Hàm Nhi như thế nào? Chẳng lẽ, ngươi cố ý dạy cho Hàm Nhi những ý niệm không tốt?”

“Không liên quan tới mẫu phi, là nhi thần nhìn Thất Hoàng muội không vừa mắt! Nhi thần chán ghét Thất Hoàng muội đoạt đi lực chú ý của phụ hoàng, cho nên nhi thần muốn hù dọa nàng! Người trăm ngàn lần không nên trách mẫu phi!” Cơ Thanh Hàm thấy Chiêu Đức Đế bắt đầu nghi ngờ mẫu phi nàng, cũng không nhịn được nữa. “Muốn trách thì trách Thất Hoàng muội đi!”

“Nơi này không tới lượt ngươi nói chuyện! Ngươi sau khi động tay chân, kháng chỉ bất tuân, lại vẫn có thể nói ra lời như vậy...” Chiêu Đức Đế chuyển sang nhìn Hoàng Quý phi. “Ngươi đúng là dạy ra nữ nhi tốt.”

Tại một khắc Cơ Thanh Hàm mở miệng, Hoàng Quý phi liền biết sự tình thế là xong.

Lúc này, nên tỏ ra đáng thương trước mặt Chiêu Đức Đế, khiến cho Chiêu Đức Đế thương tiếc, như thế nào lại biểu hiện cương ngạnh như vậy trước mặt Chiêu Đức Đế? Như vậy chẳng những không giải quyết được sự tình, chỉ sợ còn khiến Chiêu Đức Đế phản cảm.

Quả nhiên, một chút động tâm của Chiêu Đức Đế hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại tức giận.

“Phụ hoàng, nhi thần không có ý đó...”

“Không có ý đó, vậy ý ngươi là gì? Bảo Lạc bị hãm hại tới thảm như vậy, nay chỉ có thể ăn thức ăn lỏng, trẫm chẳng qua là phạt ngươi tới miếu Hoàng Gia tự hối lỗi, ngươi lại thấy bản thân ủy khuất, liền không để ý tới mệnh lệnh của trẫm, trực tiếp chạy ra khỏi miếu Hoàng Gia tự, đến tố khổ với mẫu phi ngươi. Nay, trước mặt trẫm, ngươi cũng dám nói ẩu nói tả, trẫm thật sự không biết, còn có cái gì ngươi không dám làm!”

“Trẫm thấy, ngươi một chút cũng không ăn năn, bây giờ còn có tinh lực ép buộc, xem ra, trẫm phạt ngươi như vậy còn quá nhẹ. Từ hôm nay, trừ việc phải sống bên ngoài, ngươi còn phải sống như những người trong miếu, người khác làm cái gì, ngươi làm cái đấy, không được lười biếng. Nếu trẫm biết biểu hiện của ngươi ở miếu Hoàng Gia tự không tốt, hoặc là lại giống bây giờ, âm thầm truyền tin cho mẫu phi ngươi, vụng trộm chạy ra ngoài, ngươi cũng đừng nghĩ đến việc ra khỏi miếu Hoàng Gia tự! Đến lúc đó, ngươi cứ an an ổn ổn ở trong miếu Hoàng Gia tự mà xuất gia đi, Hoàng thất của ta không cần thứ tai họa như ngươi!”

Cơ Thanh Hàm nghe vậy, hoảng sợ. “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi, nhi thần thật sự biết sai rồi...”

“Hiện tại mới nhận sai thì còn có tác dụng gì? Đều nói con hư tại mẹ, trẫm thấy, ngươi thật sự bị mẫu phi làm hư.”

“Hoàng Quý phi, trẫm nguyên bản nghĩ, ngươi xuất thân từ thư hương môn đệ, tại phương diện giáo dưỡng hài tử, hẳn là rất tốt, mới yên tâm giao các Hoàng tử Công chúa cho ngươi nuôi dưỡng. Nhưng là bây giờ, trẫm phát hiện, Hàm Nhi bị ngươi dưỡng thành kẻ điêu ngoa tùy hứng, một chút cũng không chịu nhận lỗi của mình. Có cái gì không đúng, đều là người khác không đúng. Hoàng Quý phi, ngươi thật sự làm trẫm quá thất vọng.”

Từ lúc Hoàng Quý phi vào cung tới nay đều được sủng ái, Chiêu Đức Đế cơ hồ không bao giờ nói nặng với Hoàng Quý phi. Nay nói lời này, chính là lời nặng nhất, Hoàng Quý phi muốn vãn hồi cho chính mình, lại không biết nên nói cái gì cho phải.

Liên tiếp hai lần động tới tính mạng của Bảo Lạc, đã chạm đến giới hạn của Chiêu Đức Đế.

“Theo trẫm thấy, tính tình này của Hàm Nhi, nên sinh hoạt trong miếu Hoàng Gia tự thất tốt, ngày sau đỡ phải gặp ai cũng khi dễ. Còn có Lão Nhị cùng Tiểu Thất, cũng đừng trở lại, ngày sau liền đi theo Đức phi cùng Vinh phi. Đức phi ổn trọng, Vinh phi thận trọng, hai người đều là người tốt, giao Hoàng tử cho họ, trẫm thực sự yên tâm.”

Giao Hoàng tử cho Đức phi cùng Vinh phi thì yên tâm, lưu lại chỗ nàng thì không yên lòng?

Những lời này giống như mũi đao, hung hăng cắm vào ngực Hoàng Quý phi.

Cho tới bây giờ, Hoàng quý phi mới biết được sợ hãi là gì. Hoàng thượng sẽ không trả hài tử lại cho nàng sao? Việc này so với trực tiếp tước phân vị của nàng còn khó chịu hơn! Nếu không có hài tử, nửa đời sau của nàng còn hy vọng gì nữa!

“Hoàng thượng, Lão Nhị và Tiểu Thất là máu thịt của thần thiếp, người cướp bọn hắn khỏi thần thiếp, chính là muốn mệnh của thần thiếp!” Hoàng Quý phi thoạt nhìn như sắp ngất đi. Nàng nắm chặt tay Cơ Thanh Hàm, tránh cho Cơ Thanh Hàm lại nói cái gì động vào Chiêu Đức Đế.

“Lưu lại bên cạnh ngươi, ngươi cũng không có cách chỉ bảo bọn hắn...”

“Sẽ không, thần thiếp cam đoan với Hoàng thượng, sự việc lần này của Hàm Nhi, sẽ là lần cuối phát sinh.”

“Hoàng Quý phi còn cảm thấy Hàm Nhi chịu khổ không?”

“Không khổ, tính tình này của Hàm Nhi, đích xác là cần sửa đổi. Để nàng ở miếu Hoàng Gia tự một thời gian cũng tốt, Hoàng thượng là phụ hoàng của Hàm Nhi, chắc chắn sẽ không hại nàng. Vô luận Hoàng thượng làm ra quyết định gì, thần thiếp đều nghe theo Hoàng thượng.” Giờ phút này, Hoàng Quý phi thật sự hối hận, hối hận không quản thúc Cơ Thanh Hàm, khiến Cơ Thanh Hàm đi trêu chọc bảo bối may mắn của Chiêu Đức Đế.

Chiêu Đức Đế lẳng lặng nhìn Hoàng Quý phi. “Nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay.”

Hoàng Quý phi nguyên bản đã bình ổn được lửa giận trong lòng Chiêu Đức Đế, ai ngờ, Ngũ Công chúa Cơ Thanh Hàm lập tức đốt trở lại. “Mẫu phi, không thể để ta trở lại miếu Hoàng Gia tự, người để phụ hoàng đánh ta một trận cũng được...”

Chiêu Đức Đế vốn tâm tình không tốt, nghe Cơ Thanh Hàm nói như thế, tức giận. “Muốn bị đánh? Được, trẫm thành toàn cho ngươi!”

...

“Cho nên, sau đó, Ngũ Hoàng tỷ thực sự bị đánh?” Bảo Lạc chống cằm, hỏi Lam Thừa Vũ vừa tiến cung đã tới bồi nàng nói chuyện.

Lam Thừa Vũ gật gật đầu. “Đâu chỉ như vậy, Ngũ Công chúa sau khi chịu đòn, vẫn phải tới miếu Hoàng Gia tự tu hành. Tội này của nàng, không thể thoát.”

Giao tiếp với Bảo Lạc, Lam Thừa Vũ hiển nhiên hiểu rõ đề tài nào sẽ gợi ra hứng thú của nàng.

Quả nhiên, Bảo Lạc nghe nói như thế sau, trong mắt lóe ra một tia sung sướng. “Không ngờ nàng cũng có ngày hôm nay. Bất quá, nàng cũng nên có ngày hôm nay.” Khi dễ nàng như vậy, chỉ bị như vậy, Bảo Lạc nghĩ, còn chưa có đủ đâu.

Bảo Lạc đương nhiên nhìn ra, chuyện này có bút tích của Thái tử ca ca. Bất quá, dù cho ca ca của nàng không ra tay, nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cơ Thanh Hàm như vậy. Lúc này đây đã khác trước, Cơ Thanh Hàm không thể trực tiếp uy hiếp tới an nguy của nàng!

“Ừm, Lam Thừa Vũ, tuy rằng vẫn cảm thấy ngươi thực đáng ghét... Bất quá, lần này đa tạ ngươi.” Bảo Lạc có chút không tự nhiên xoay đầu đi.

Lần này, Lam Thừa Vũ vì nàng mà dùng cả thân làm đệm, Lam gia lại vì nàng mà cho người đi tìm thuốc, Bảo Lạc cũng không thể lạnh nhạt với hắn.

Bất quá, nàng cùng Lam Thừa Vũ chán ghét nhau lâu như vậy, muốn nàng lập tức dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện với hắn, cảm giác là lạ.

Ngược lại với nàng, Lam Thừa Vũ không có cố kỵ chuyện này. “Ta đã sớm không còn chán ghét ngươi. Không cần nói lời cảm tạ, ta chỉ làm điều ta muốn làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.