Trưởng Công Chúa Ốm Yếu

Chương 5: Chương 5




Bảo Lạc phát hiện, không biết từ lúc nào, Lam Thừa Vũ có thói quen sắm vai người bảo vệ nàng ở trong lớp. Sau lần đó, Ngũ Công chúa Cơ Thanh Hàm lại khiêu khích Bảo Lạc vài lần, đều bị Lam Thừa Vũ dọa trở về.

Trong Thượng Thư phòng còn một số người nhìn Bảo Lạc không vừa mắt, nhưng lại không dám quang minh gây khó dễ như Ngũ Công chúa, liền lén lút làm một ít động tác nhỏ. Đáng tiếc, bị Lam Thừa Vũ cản trở, những người đó một lần cũng không thành công.

Một vị bằng hữu của Lam Thừa Vũ thấy kỳ quái hỏi hắn. “Thừa Vũ, ngươi dạo này làm sao vậy? Sao lại giống như thay đổi rồi? Ngươi trước kia không phải không thích nhất chính là những kẻ yếu ớt sao? Ta thấy ngươi gần đây, đối xử với Trường Thọ Công chúa so với muội muội ngươi, muội muội ngươi cũng phải ghen tỵ.”

Lam Thừa Vũ đưa mắt ném về phía khác, trước mắt mơ hồ xuất hiện một thân ảnh của nữ hài, nhu thuận, giảo hoạt, quật cường, yếu ớt... Ngay cả chính hắn cũng không rõ, hắn vì cái gì lại đột nhiên chú ý tới Bảo Lạc, vì cái gì, hắn đột nhiên không cho phép người khác khi dễ nàng.

Rõ ràng trong quá khứ, Bảo Lạc không ít lần gặp phải chuyện này, rõ ràng, hắn biết nàng có thể xử lý rất tốt. Nhưng hắn vẫn nhịn không được, muốn ra mặt vì nàng.

“Có lẽ là bởi vì, Trường Thọ Công chúa thật khiến người khác đau lòng.” Cuối cùng, Lam Thừa Vũ đưa ra một đáp án như vậy.

Tuy rằng Bảo Lạc ở trong cung là Công chúa được sủng ái nhất, nhưng, trong mắt hắn, hình ảnh thường xuyên hiện ra chính là lúc sau khi nàng rơi xuống nước, biểu tình yếu ớt nhưng quật cường đi thỉnh an Chiêu Đức Đế.

Nàng tựa như một tiểu thú bị thương, dựng thẳng lông, cẩn thận từng li từng tí phòng bị từng khả năng xúc phạm tới nàng cùng thân nhân của nàng.

Trong cung ngoài cung, ai cũng chỉ thấy Bảo Lạc được sủng ái, trên thực tế, tứ phía xung quanh nàng đều là nguy cơ.

Cùng tuổi như vậy, muội muội của Lam Thừa Vũ còn vô ưu vô lự chơi đùa, Bảo Lạc lại phải dùng tấm thân non nớt gánh vác những gánh nặng vốn không thuộc về tuổi của nàng. Lam Thừa Vũ tất nhiên thương tiếc nàng.

Từ trước, Lam Thừa Vũ chán ghét Bảo Lạc, cảm thấy Bảo Lạc giỏi về tâm kế, kỳ thật, chỉ là không hiểu rõ nàng.

Ngay cả bạn của Lam Thừa Vũ cũng phát hiện sự kỳ lạ, Bảo Lạc tất nhiên không có khả năng không phát hiện.

Dần dần, những kẻ trong tối ngoài sáng kia lại không dám ra tay với nàng, mỗi lần lên lớp, thư đồng của Lam Thừa Vũ sẽ đứng ở ngoài cửa, dẫn nàng vào Thượng Thư phòng, tan học cũng sẽ đưa nàng rời khỏi.

Có một lần đang học, Bảo Lạc đói bụng, lặng lẽ xoa xoa bụng của mình, ngày thứ hai, góc bàn của nàng liền có một phần điểm tâm dễ tiêu hóa, nghe nói là Lam Thừa Vũ cố ý sai người làm mang vào cung…

Nhận quá nhiều chiếu cố của Lam Thừa Vũ, Bảo Lạc lại càng nghi hoặc. Người này, rốt cuộc là vì cái gì mà tốt với nàng như vậy?

Có đôi khi, Bảo Lạc thậm chí cảm thấy, ngay cả thân sinh ca ca của nàng, cũng không được như thế. Thái tử đối với Bảo Lạc đương nhiên rất tốt, chỉ là, Thái tử phải mệt mỏi ứng phó với nghi ngờ từ triều thần, Hoàng Quý phi gây khó dễ cùng khảo nghiệm từ Chiêu Đức Đế, không còn bao nhiêu tinh lực để đặt ở địa phương khác, Bảo Lạc tất nhiên cũng không được hưởng sự chiếu cố như thế.

Lam Thừa Vũ, hắn nhìn cũng không giống người sẽ luôn chiếu cố đến người khác, đến cùng là tại sao lại như vậy chứ?

Bất tri bất giác, Bảo Lạc đang học, nhìn vào gò má Lam Thừa Vũ thì ngẩn người. Lam Thừa Vũ đã nhận ra ánh mắt của nàng, thừa dịp phu tử không chú ý, lộ ra một nụ cười cương ngạnh trước mặt nàng... Hiển nhiên, hắn còn có chút không quen, nhưng vẫn tận lực thể hiện thiện ý của mình với Bảo Lạc.

Bảo Lạc sửng sốt, hừ nhẹ một tiếng, làm bộ không thèm để ý, quay đầu đi.

Nàng không nhìn thấy, thời điểm nàng quay đầu, Lam Thừa Vũ cười càng sâu hơn, hơn nữa còn rất tự nhiên..

Ngũ Công chúa vừa vặn nhìn thấy một màn này, lớn tiếng cáo trạng. “Tiên sinh, Lam Thừa Vũ cùng Thất Hoàng muội mắt đi mày lại, không để ý học!”

Phu tử đang cầm thước dạy học, ánh mắt ném về phía Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc, chỉ thấy hai người này nghiêm túc nhìn sách giáo khoa, một chút không tập trung cũng không có. Ngược lại là Ngũ Công chúa, đôi mắt tràn đầy thần sắc xem kịch vui, sách giáo khoa vẫn còn ở trang trước...

Phu tử nhíu nhíu mày, cầm thước đi đến bên người Ngũ Công chúa, đánh Ngũ Công chúa ba phát lên tay. “Ngũ Công chúa, ngươi nói xấu An Quốc công Thế tử cùng Trường Thọ Công chúa, chính là lý do thứ nhất; không để ý học, chính là lý do thứ hai; ảnh hưởng đến bạn học chung quanh, nhiễu loạn kỷ luật lớp học, đây là lý do thứ ba ngươi chịu phạt. Hoàng thượng đem quyền quản thúc các Hoàng tử Công chúa giao cho lão thần, lão thần tất nhiên phải làm tốt, mới xứng đáng với sự coi trọng của Hoàng thượng.”

Trước thời Chiêu Đức Đế, Công chúa Hoàng tử phạm sai lầm, thư đồng bị đánh thay đã thành quy củ, nhưng ở triều đại này, bởi vì Chiêu Đức Đế thập phần coi trọng vấn đề giáo dục các Hoàng tử Công chúa, quy định chính mình phạm lỗi, phải tự mình lĩnh phạt. Công chúa và Hoàng tử, cũng không thể vì thân phận cao quý mà được miễn.

Đương nhiên, vì để tránh phu tử lạm dụng quyền lực, phu tử sau khi trừng phạt Công chúa Hoàng tử, phải tự mình đến trước mặt Chiêu Đức Đế, tường thuật tất cả mọi chuyện, đưa ra một lý do thuyết phục Chiêu Đức Đế.

Bởi vậy, phu tử chắc chắn sẽ không dễ dàng đánh các Hoàng tử Công chúa, bình thường chỉ dùng cách này áp dụng lên các thiên chi kiêu tử, thiên chi kiêu nữ khi phạm lỗi nghiêm trọng. Ngũ Công chúa là những năm gần đây, chính là người duy nhất phạm phải.

Ngũ Công chúa hiển nhiên cũng ý thức được, lần này bị đánh, nàng không chỉ bị đau, mà còn mang tới phiền toái cho chính mình.

“Không phải như thế, tiên sinh, ta thật sự nhìn thấy Lam Thừa Vũ cùng Thất Hoàng muội nhìn nhau, không có nghe giảng bài! Lam Thừa Vũ còn cười với Thất Hoàng muội!” Ngũ Công chúa lo lắng biện giải cho mình, muốn tìm ra nhiều điểm có lợi cho mình hơn.

Đáng tiếc, phu tử chỉ tin tưởng những gì mình thấy.

Còn nữa, cho tới nay, Lam Thừa Vũ cùng Bảo Lạc trong lớp của hắn đều là những học sinh nghiêm túc nhất, bọn họ vô cùng quý trọng thời gian học tập, một chút cũng không khiến người khác bận tâm.

Ngũ Công chúa thì ngược lại, Bảo Lạc không ở đây thì nàng cũng được coi là nghiêm túc, nhưng chỉ cần Bảo Lạc ở đây, nàng sẽ liên tục tìm biện pháp khi dễ Bảo Lạc, ngáng chân Bảo Lạc. Phu tử là người đọc sách chính thống, rất chú ý lễ hiếu, đối với loại hành vi này của Ngũ Công chúa, tất nhiên cực kỳ không thích.

Vài lần trước, hắn nhìn thấy Ngũ Công chúa đùa giỡn trước mặt Bảo Lạc, đều lựa chọn ẩn nhẫn, lúc này đây, thấy Ngũ Công chúa ở trước mặt hắn đổi trắng thay đen, tất nhiên nhịn không nổi nữa.

“Lão thần sẽ đem tất cả những gì mình nhìn thấy báo cáo cho Hoàng thượng.” Phu tử mặt không thay đổi nói.

“Lần này không phải lỗi của ta…” Ngũ Công chúa thấy mặc kệ nàng nói như thế nào, phu tử cũng không chịu tin tưởng nàng, cũng gấp gáp, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nắm lấy tay Lục Công chúa. “Lục Hoàng muội, ta nói đều là thật, vừa rồi ngươi ở bên cạnh, hẳn là cũng nhìn thấy?”

Lục Công chúa Cơ Thường Nhạc là do một cung nữ sinh ra, bị kẹp giữa Ngũ Công chúa và Thất Công chúa được sủng ái, bình thường luôn có cảm giác nàng không tồn tại.

Bị Ngũ Công chúa giữ chặt tay, nàng hơi co quắp một chút, cúi đầu nhỏ giọng nói. “Ta cái gì cũng không thấy...”

Ngũ Công chúa giương lông mi lên, mắt hạnh tràn đầy uy hiếp. “Ngươi lặp lại lần nữa?”

Hành động này của nàng, hiển nhiên khiến Lục Công chúa chân tay luống cuống. “Ta... Ta...”

Phu tử cũng nhìn không được nữa. “Ngũ Công chúa chẳng những vu hãm Thất Công chúa, còn ép buộc Lục Công chúa giúp làm ngụy chứng, không hề thành thật. Lão thần ở trên lớp chỉ bảo Ngũ Công chúa, Ngũ Công chúa lại ngoảnh mặt làm ngơ, làm theo ý mình, tuyệt đối không tôn sư trọng đạo. Lão thần phải đi báo cáo cho Hoàng thượng, lão thần tài sơ học thiển, không thích hợp dạy Ngũ Công chúa, thỉnh Hoàng thượng mời người cao minh hơn!”

Ngũ Công chúa nhìn phu tử vung tay áo mà đi, trợn tròn mắt.

Lục Công chúa đứng bên cạnh nàng thì cúi đầu, cẩn thận che con mắt thập phần hả hê lại. Ngày thường, Ngũ Công chúa làm việc luôn luôn đánh thẳng về phía người khác, nay, nàng rốt cuộc cũng phải trả giá thật lớn.

Không ai tin tưởng của nàng, đúng vậy, không một ai...

Kiền Nguyên cung, sương khói lượn lờ dâng lên trong lư hương, Chiêu Đức Đế ngồi trên cao, sắc mặt khó hiểu. “Nói như vậy, Hàm Nhi lại gây phiền toái cho Bảo Lạc?”

“Không sai, Ngũ Công chúa khi dễ Thất Công chúa, đã không phải là một lần hai lần, lần trước Thất Công chúa không cùng Ngũ Công chúa so đo, lúc này đây, Ngũ Công chúa vì hãm hại Thất Công chúa, lại buộc Lục Công chúa hỗ trợ nói dối. Lão thần cho rằng, hành vi như vậy vạn lần không thể cổ vũ, bằng không, Ngũ Công chúa ngày sau sẽ càng gây chuyện lớn.”

“Hàm Nhi thật sự bị Hoàng Quý phi chiều hỏng rồi!” Đối với việc Ngũ Công chúa luôn khi dễ Bảo Lạc, Chiêu Đức Đế rất bất mãn.

Ngũ Công chúa không thích Bảo Lạc, hắn có thể lý giải, tiểu hài tử chỉ là vì tranh đoạt sủng ái. Nhưng như vậy không có nghĩa là Chiêu Đức Đế dung túng cho Ngũ Công chúa khi dễ Bảo Lạc.

Lần trước Ngũ Công chúa trêu chọc Bảo Lạc, cũng đã khiến Chiêu Đức Đế rất có ý kiến. Chỉ là, hắn nghĩ mình mới vừa trách phạt Hoàng Quý phi, Ngũ Công chúa cùng Hoàng Quý phi là mẫu tử, tình cảm sau đậm, sợ là tâm tình không tốt, liền không cùng Ngũ Công chúa so đo.

Ai ngờ, Ngũ Công chúa vẫn không chịu dừng! Lần này, nhất định phải giáo huấn nàng thật tốt, cho nàng biết thế nào là trời cao đất rộng!

“Đưa Bảo Lạc đến chỗ trẫm, Bảo Lạc của trẫm nhất định là rất sợ hãi, nàng từ trước đến giờ nhu thuận, lại bị Hàm Nhi khi dễ, cũng không đến chỗ trẫm nói ra.”

Nghĩ nghĩ, Chiêu Đức Đế bổ sung thêm. “Nhớ mang kiệu đến đón, tiểu hài tử kia mà không chịu ngồi kiệu đến, cứ nói là mệnh lệnh của trẫm. Nàng thân thể yếu đuối, nhưng ở phương diện này lại rất cố chấp.”

“Đó là Trường Thọ Công chúa hiểu chuyện, không muốn phá hỏng quy củ.”

“Đúng thật, hài tử kia từ trước đến giờ luôn hiểu chuyện...” Ngẫm lại Trường Thọ Công chúa, lại cân nhắc Ngũ Công chúa, Chiêu Đức Đế không khỏi lắc lắc đầu.

Đều được hắn cưng chiều mà lớn lên, khác biệt như thế nào lại lớn như vậy! Bình thường, hắn cảm thấy Ngũ Công chúa còn nhỏ tuổi, kiêu căng chút cũng không sao, nhưng Bảo Lạc so với Ngũ Công chúa còn nhỏ hơn, mà lại hiểu chuyện như vậy.

Nguyên bản còn có thể nói Ngũ Công chúa ngây thơ khả ái, nhưng khi nhìn lại Bảo Lạc, liền biến thành điêu ngoa tùy hứng.

Chiêu Đức Đế tuy không có nói sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nhưng khi nhắc tới Bảo Lạc thì trên mặt hắn tràn đầy đau lòng, phu tử thấy vậy, trong lòng đã chắc chắn. “Hoàng thượng cùng Trường Thọ Công chúa tâm sự, lão thân cáo lui trước.”

Chiêu Đức Đế gật đầu nói. “Việc này nhờ có Thái phó, bằng không, trẫm sợ là còn chẳng hay biết gì. Ngày sau, nếu còn Hoàng tử Hoàng nữ nào không ra gì, Thái phó cứ như vậy mà làm, quản giáo thật nghiêm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.