Trưởng Công Chúa

Chương 121: Chương 121: Hẹn gặp mặt




Trans+Beta: Đặc Lôi Tây

Lý Dung nghe Lý Xuyên lải nhải an ủi hồi lâu không khỏi có chút mệt mỏi, nàng bảo Tịnh Lan mang quả trứng gà đã sắp nguội đi, nâng mắt nhìn Lý Xuyên nói, “Được rồi, đệ đừng lải nhải với ta nữa, nếu rảnh thì giúp ta đi hỏi thăm một chuyện”

Lý Xuyên nghe Lý Dung nói vậy liền đáp, “Tỷ nói đi”

“Quan chủ khảo cho lần khoa cử này đã quyết định chưa?”

Lý Xuyên không ngờ Lý Dung sẽ hỏi vấn đề này, cậu theo bản năng đáp, “Hẳn đã xong xuôi hết rồi”

“Sớm như vậy sao?”, Lý Dung nhíu mày, Lý Xuyên nghĩ hồi lâu lại nói, “Vốn cũng không sớm như vậy, dù sao chuyện khoa cử xưa nay cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Những ai thi đậu, nếu là con cháu thế gia thì đã được sắp xép đâu vào đó cả rồi, còn những học sinh nhà nghèo kia, hoặc làm mấy chức quan nhỏ vô dụng hoặc đưa đến vài nơi xa xôi không bao giờ trở lại. Người quản lý chuyện này, từ trước đến nay luôn là chủ sự khảo công, nếu để một vị thị lang đứng ra quản lý đã bị xem là quá cao rồi, cho nên vốn phải sau một khoảng thời gian nữa mới được quyết định. Nhưng năm nay rất kì lạ, Vương thượng thư nói, năm nay trong triều có quá nhiều biến động nên việc chọn lựa nhân tài là chuyện quan trọng hàng đầu, sau đó ông ta chủ động cầu xin Phụ hoàng đảm nhiệm chức quan chủ khảo”

Lý Xuyên nói xong không khỏi bật cười, cầm chén trà đặt bên cạnh lên, nhìn về phía Lý Dung nói, “Ông ta đã mở lời, ai còn dám có dị nghị gì? Thượng thư đại nhân muốn đích thân làm quan chủ khảo, ai có lá gan đi tranh với ông ta? Cho nên tuy chưa được chính thức quyết định, nhưng tám chín phần mười là như vậy rồi”

Lý Dung không nói gì mà chỉ suy tư, Lý Xuyên uống ngụm trà, lại bắt đầu tận tình khuyên nàng về chuyện hôn sự, “Thật ra tỷ cũng đừng quá đau lòng, cũ không đi mới sẽ không tới, chi bằng sắp tới đây ta dẫn tỷ đi xem mắt vài người, nếu lỡ có nhìn trúng ai...”

“Được rồi được rồi”, Lý Dung nhíu mày ngắt lời cậu, “Còn lo chuyện này làm gì? Dành hơi sức mà lo cho chính đệ ấy. Hôn sự của đệ thế nào rồi?”

“Chuyện này nào đến lượt đệ lo?”, Lý Xuyên bật cười, “Đệ đã nói rồi, cứ mặc bọn họ thôi, muốn bao giờ chọn Thái tử phi, và người được chọn là ai, đệ chẳng quan tâm. Nhưng như hiện tại cũng khá tốt”, Lý Xuyên nhích đến gần nàng, thần bí nói, “Tỷ, tỷ đoán xem đã có chuyện gì xảy ra nào?”

“Chuyện gì?”

“Phụ hoàng và mẫu hậu đã ngầm đồng ý với nhau...”, Lý Xuyên không giấu được sự sung sướng nói, “Tạm thời không chọn nữa”

“Không chọn nữa à?”

Lý Dung kinh ngạc hỏi, nhưng vừa dứt lời, nàng liền lập tức vỡ lẽ.

Hiện tại Thượng Quan gia đã không còn ý định muốn kết thân với Thái tử, trong tình hình tự thanh trừ nội bộ của họ như hiện tại, chuyện tranh giành vị trí Thái tử phi đành phải nhường lại cho các thế gia khác.

Đối với Lý Minh, ông không muốn vị trí Thái tử phi rơi vào tay bất kì thế gia nào, vì như vậy đồng nghĩa với việc khiến mối liên kết giữa Lý Xuyên và thế gia thêm vững chắc. Thay vì vậy, ông càng mong Lý Xuyên sẽ cưới một ít nữ tử xuất thân hàn tộc, thậm chí dù Lý Xuyên không cưới ai cũng chẳng sao cả.

Suy cho cùng, vị trí Thái tử của Lý Xuyên có được ổn định không không quan trọng, vì chính ông cũng không mong cậu được ngồi yên trên vị trí đó.

Mỗi người đều có suy tính riêng, không bị Thượng Quan gia dùng cường thế bức ép, hiện tại chuyện Thái tử phi liền bị gác lại.

“Tính ra như thế cũng tốt”, Lý Dung gật đầu.

Lý Xuyên ngồi một bên cắn hạt dưa, thấy Lý Dung không tỏ vẻ thất vọng gì, có chút tò mò hỏi, “Tỷ, chẳng phải tỷ luôn lo chuyện nếu ta không cưới được Thái tử phi thì vị trí sẽ bị lung lay sao?”

“Nếu không cưới vợ liền khiến vị trí Thái tử của đệ bị lung lay...”, Lý Dung quay đầu nhìn cậu, cười như không cười nói, “Vậy vị trí đó từ đầu đã không vững rồi”

Lý Xuyên nhíu mày, dường như chưa hiểu lắm, Lý Dung liền giải thích cặn kẽ cho cậu, “Xuyên nhi, đệ phải nhớ kĩ, muốn giữ vững gót chân trên triều đơn giản chỉ cần sở hữu ba thứ, tiền, binh mã và người. Đệ có tiền, đệ mới có lương thảo, có binh mã, có người giúp đệ làm việc. Đệ có người giúp mình làm việc, lời nói của đệ mới có sức nặng. Mà khi đệ có binh mã, đệ mới có thể bảo vệ tiền cùng nhóm thân tín của mình. Nếu đệ có được ba thứ này, thì việc đệ có thành hôn hay không cũng không ảnh hưởng đến vị trí của đệ. Nhưng nếu đệ không sở hữu bất kì thứ gì bên trên...”, nụ cười của Lý Dung mang theo chút lạnh giá, “Thì dù đệ có cưới bao nhiêu thiếu nữ thế gia, trong lòng người khác, đệ chẳng qua chỉ là một con rối thôi”

“Nếu có một ngày, họ cần đổi một con rối khác”, Lý Dung khẽ gõ quạt xuống lòng bàn tay, “Đệ nghĩ chuyện đó có khó không?”

Chẳng khác gì kiếp trước, Lý Xuyên cưới năm nữ nhân, còn Lý Minh lại luôn âm thầm giúp đỡ Túc Vương, trong triều âm thầm lập Đốc tra ti, bên ngoài thì đoạt lại binh quyền ở Tây Bắc. Khi binh quyền ở Tây Bắc rơi vào tay Tiêu Túc, bên cạnh cậu còn sót lại ai đâu?

“Những gì a tỷ nói thật ra đệ đều hiểu hết”, Lý Xuyên nghe Lý Dung nói, không khỏi cười khổ, “Nhưng mẫu hậu lại chẳng chịu hiểu”

“Mẫu hậu cũng không phải không hiểu, chỉ là con người luôn muốn chọn con đường tốt nhất thôi. Bà ấy muốn đệ thành thân, chỉ vì muốn thông qua hôn nhân có được ba thứ kia. Mà con đường này, so với việc để đệ trực tiếp đi tìm, đơn giản hơn rất nhiều”

Lý Xuyên gật đầu đáp một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía xa, tâm trạng như có chút mệt mỏi. Lý Dung nhìn bộ dáng này của cậu, khẽ vỗ tay cậu nói, “Đừng nghĩ nhiều nữa, đệ tranh thủ quay về đi. Cho người giám sát 'tiểu Nội Các' kia của Phụ hoàng, xem ông ấy muốn cho người nào đảm nhận. Chuyện nào nên cản phải cản, vị trí này không thể nhường được”

“Đệ hiểu rồi”

Lý Xuyên nhanh chóng đáp, những việc này cậu đều biết chừng mực.

Lý Dung căn dặn xong liền bảo Lý Xuyên trộm rời đi từ cửa sau, còn bảo cậu sau này đừng đến đây nhiều.

Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé

Việc cậu đến phủ Công chúa, hiện tại có quá nhiều nguy hiểm cho nên ít đến sẽ tốt hơn.

Đợi Lý Xuyên đi rồi, Lý Dung quay về đình viện, nằm trên ghế bập bênh trong chốc lát, đột nhiên lại thấy xung quanh có chút trống vắng.

Nàng quay đầu hỏi Tịnh Lan, “Đồ của Phò mã dọn xong hết rồi sao?”

“Phò mã không mang theo thứ gì cả”, Tịnh Lan đang dọn dẹp đồ vật đáp, Lý Dung quay đầu nhìn nàng, “Sao vậy? Ý là định sắm mới toàn bộ sao?”

“Phò mã nói...”, Tịnh Lan ngồi xổm xuống, thì thầm thưa, “Sớm muộn gì ngài ấy cũng sẽ quay lại, cho nên cứ để đó không cần dọn”

Lý Dung nghe Tịnh Lan truyền lời, cũng không biết vì sao chút cảm giác tịch mịch trong viện ban nãy đột nhiên biến mất.

Nàng không khỏi lại hỏi nhiều vài câu, “Phò mã dọn về Bùi phủ sao?”

“Không ạ”

Tịnh Lan lắc đầu, “Bùi tướng gia* vốn có một tòa nhà trong kinh, Phò mã dọn đến đó sống”

(Gốc, 裴将爷, ý chỉ cha của Bùi Văn Tuyên)

Lý Dung gật đầu, sau khi nằm trên ghế bập bênh thêm chốc lát lại đột nhiên đứng lên, ra lệnh, “Ngươi đi tìm Thác Bạt Yến, bảo hắn tìm xung quanh khu vực xung quanh phủ đệ của Phò mã xem có ai muốn bán nhà hay không. Nếu có, dù giá cả có mắc một chút cũng không sao”

Tịnh Lan nghe Lý Dung nói vậy không kiềm được ý cười, nàng khẽ nhìn Lý Dung nói, “Điện hạ chẳng phải từng nói không nên tiêu tiền bừa bãi sao ạ?”

Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé

“Mua nhà chính là đang đầu tư nhà đất”, Lý Dung vô cùng đúng lý hợp tình đáp, “Sao có thể xem là tiêu tiền bừa bãi chứ?”

Tịnh Mai đang ngồi bên cạnh đấm chân cho Lý Dung nghe vậy không kiềm được phì cười.

Lý Dung nhướng mày nhìn nàng, Tịnh Mai nhanh chóng xin lỗi, “Xin lỗi Điện hạ, nô tỳ không phải cố ý cười nhạo Người đâu ạ”

Dù họ nói gì nhiều nhưng Lý Dung cũng đủ hiểu các nàng đang cười chuyện gì. Nàng nâng tay lên, dùng quạt nhẹ nhàng đánh Tịnh Mai một cái rồi mắng, “Nha đầu kiêu ngạo này”

Ba người ngồi trong sân cãi nhau ầm ĩ, chẳng bao lâu sau, thị vệ trưởng của Đốc tra ti đã đến.

Sau khi Tuân Xuyên rời khỏi Hoa Kinh, vị trí thị vệ trưởng của Đốc tra ti do một người tên Triệu Trọng Cửu đảm nhận. Người này là do chính tay Tuân Xuyên dẫn dắt, phải trải qua nhiều lần khảo hạch Lý Dung mới chấp nhận dùng hắn. Hắn bưng theo một mâm xếp đầy các cuộn giấy, đây đều là những tin tức được thu thập từ khắp trời Nam đất Bắc.

Từ sau khi sống lại, Lý Dung bắt đầu bảo Bùi Văn Tuyên thành lập một mạng lưới tình báo trên cả nước như kiếp trước. Nhưng bên cạnh mạng lưới của Bùi Văn Tuyên, nàng cũng có một bộ phận thân tín riêng.

Nàng không có thói quen đặt hết vốn liếng vào một ụ, Bùi Văn Tuyên tuy không có gì để chê, nhưng không có nghĩa nàng chỉ dùng mình hắn.

Sau khi thành lập Đốc tra ti, những mạng lưới tình báo ngầm này đều được nàng gộp vào đây, sau khi Tuân Xuyên rời khỏi Hoa Kinh, nàng bắt đầu giúp Lý Dung lập các chi nhánh của Đốc tra ti ở khắp nơi. Từ đó tốc độ thu nhận tin tức của mạng lưới này càng nhanh hơn gấp mấy lần, đặc biệt là ở vùng Tây Bắc và Tây Nam.

Tây Bắc có Tần Lâm, mạng lưới ngầm của Tuân Xuyên có thể nói là thông thuận không bị ngăn trở. Mà ở Tây Nam, tuy Lận Phi Bạch chưa có tiến triển gì nổi bật lắm, nhưng nơi đó cũng không bị các quan viên thế gia chèn ép, nên Lý Dung cài người đến đó cũng tiện hơn.

Đương nhiên, thứ đồng thời phải trả giá, cũng chính là tiền.

Đốc tra ti tuy được Lý Minh ra tiền, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, từ đó nàng bất đắc dĩ phải dùng tiền riêng của mình bù vào. Nhưng với tốc độ tiêu tiền như hiện tại, nàng chắc chắn không gánh được bao lâu nữa. Cũng may năm ngoái Bùi Văn Tuyên đã tiến hành quy hoạch lại tất cả các sản nghiệp của mình, từ việc mời Cốc Trần Tử đến đất phong của nàng ở Thanh Châu dạy nghề nông đến việc thu mua đất nông nghiệp và thực phẩm, còn thuyết phục Thác Bạt Yến giúp kinh doanh, xử lý tiền bạc, cho nên ngân sách năm nay của nàng cũng miễn cưỡng xoay vòng được.

Triệu Trọng Cửu bưng các cuộn tin báo đến, cung kính nói, “Điện hạ, đây là những tin tức gần đây được gửi đến”

Lý Dung đáp một tiếng, cầm lên lướt mắt nhìn một lượt.

Nàng vừa xem tin báo vừa nghe Triệu Trọng Cửu nói, “Điện hạ, về việc hòa ly, đại khái đã điều tra xong”

“Nói đi”

Giọng Lý Dung nhàn nhạt, đôi mắt dán chặt vào thông tin ở Tây Bắc mà Tuân Xuyên báo lại.

Hiện tại Tây Bắc không còn chiến tranh, nhưng năm nay mùa đông giá lạnh, khiến nhiều trâu bò nuôi ngoài phòng tuyến biên giới Đại Hạ đều bị đông chết, do đó dẫn đến vài cuộc cướp bóc quy mô nhỏ, chỉ chuyên tống tiền một vài thành trì, chúng lấy tiền xong liền chạy.

Tần Lâm bị phái đến tiền tuyến một mình thủ thành, lâm thời chiêu mộ các bá tánh trong thành bị cướp lương thực vào quân đội, cộng thêm nhóm quân đội vốn do Tần gia nắm giữ, tổng số được bổ sung không ít người. Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là thiếu tiền, trong tin có nhắn Lý Dung nghĩ cách chu cấp.

“Đêm qua, Tô Dung Khanh vào cung cùng Bệ hạ mật đàm gì đó, tiếp theo Bệ hạ hạ chỉ, muốn cắt giảm phí dụng của Đốc tra ti, hơn nữa còn bảo bộ phận thuế má ở Thanh Châu phải nộp một nửa tiền thuế cho triều đình để chi viện quân lương cho quân đội ở phương Bắc”

Nghe vậy, Lý Dung hơi chững lại, một lát sau, nàng mở tin báo của Lận Phi Bạch ở Tây Nam ra xem.

Năm nay, Tây Nam đã xảy ra vài chiến dịch khá lớn, Lận Phi Bạch thăng tiến rất nhanh, hiện tại cũng gặp phải vấn đề, trong con đường thăng quan cần phải mua chuộc các quan viên.

Tổng kết lại cũng chỉ là hai chữ, thiếu tiền.

Nhắc đến tiền, Lý Dung liền thấy đau đầu, tưởng tượng đến chuyện Lý Minh ban đầu muốn cắt bớt tiền của mình, nàng liền thấy may mắn, tiếp tục xem tin báo hỏi, “Ai đã khiến Phụ hoàng đổi ý vậy?”

“Bệ hạ có đến chỗ Nhu phi nương nương một lần”, Triệu Trọng Cửu nhàn nhạt đáp, “Lúc về lại đổi ý”

Nghe vậy, Lý Dung liền bật cười, “Xem ra dự đoán của Bùi Văn Tuyên cũng không sai”

Quan hệ hợp tác giữa Nhu phi và Tô Dung Khanh quả thật có rạn nứt.

Nếu không, một khi Tô Dung Khanh đưa ra phương án, Nhu phi hẳn sẽ dùng hết sức giúp đỡ mà không phải như hiện tại sửa lại ý của Tô Dung Khanh giữa chừng.

Điều này khiến Lý Dung thở phào nhẹ nhõm.

Tô Dung Khanh thật sự vẫn nắm rõ chuyện tiền bạc của phủ Công chúa trong lòng bàn tay. Y bảo Lý Minh cắt bớt tiền của nàng, chuyện này thật sự sẽ uy hiếp đến nàng. Nhưng cũng may Nhu phi không nghe theo lời của y, có đánh giá sai lầm về mối quan hệ giữa nàng và Bùi Văn Tuyên.

Nhưng sự trùng hợp thế này hẳn sẽ rất hiếm khi xuất hiện.

Tô Dung Khanh lúc này hẳn đã phát hiện Nhu phi có khúc mắc với mình, nếu y định lợi dụng Nhu phi, chắc chắn sẽ không mặc kệ sự khúc mắc này, và tất nhiên sẽ làm gì đó để vớt vác lại sự hợp tác giữa mình và Nhu phi.

Nhưng Lý Dung không thể để y có cơ hội này.

Lý Dung trầm ngâm, chợt nghĩ đến chuyện quan chủ khảo khoa cử, lại nhớ đến một người.

Nàng vội nâng mắt nhìn về phía Triệu Trọng Cửu, ra lệnh, “Ngươi giúp ta liên hệ Thôi Ngọc Lang, hỏi hắn rằng, lời đề nghị lần trước hắn nói với ta, còn hiệu lực không?”

Triệu Trọng Cửu cung kính giơ tay, đáp, “Vâng”

Hiệu suất làm việc của Triệu Trọng Cửu rất cao, cùng ngày ban đêm, hắn đã tìm thấy Thôi Ngọc Lang ở một con hẻm nhỏ.

Thôi Ngọc Lang vừa uống hoa tửu* xong, đang trên đường về nhà, bước đi xiêu vẹo, thân thể loạng choạng, hết ngã trái lại ngã phải. Hắn vừa ngâm thơ vừa đi về phía trước, vừa đi được một nửa đã nhìn thấy có người đang đứng trong ngõ nhỏ.

(Dạng uống bia ôm hiện đại)

Triệu Trọng Cửu mặc quan phục của Đốc tra ti, bên eo còn mang theo bội đao. Thôi Ngọc Lang hơi nhíu mày, dựa vào tường, uống một ngụm rượu hỏi, “Chẳng biết đại nhân đứng đây làm gì, là do Thôi mỗ phạm tội gì, phải bị bắt đến Đốc tra ti sao?”

Triệu Trọng Cửu sắc mặt như cũ nói, “Là Điện hạ bảo ti chức đến hỏi Thôi đại nhân”

Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé

Nghe vậy, Thôi Ngọc Lang ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại nghe Triệu Trọng Cửu nói tiếp, “Lời đề nghị ngài nói với Công chúa lần trước, còn có hiệu lực không?”

Hắn vừa dứt lời, Thôi Ngọc Lang lập tức sững người.

Sắc mặt hắn không ngừng biến đổi, như thể đang đắn đo, Triệu Trọng Cửu nhíu mày, thấy Thôi Ngọc Lang mãi chẳng chịu đáp, không khỏi thúc giục, “Thôi đại nhân?”

“Đại nhân”, Thôi Ngọc Lang sau hồi lâu do sự, nhấp một ngụm rượu mới nói, “Vậy làm phiền đại nhân giúp Thôi mỗ hỏi một tiếng, nếu ta làm theo ý Công chúa, Công chúa có thể bảo đảm sự an toàn của ta không?”

Triệu Trọng Cửu gật đầu, “Còn gì nữa không?”

“Còn nữa...”, Thôi Ngọc Lang trịnh trọng đáp, “Đợi đến khi xong việc rồi, Điện hạ có sẵn lòng giúp Thôi mỗ điều tra vụ án, trả lại công bằng cho bạn tốt của Thôi mỗ không?”

Triệu Trọng Cửu đồng ý, sau đó hỏi lại, “Còn có vấn đề gì khác không?”

“Nếu Điện hạ đồng ý tất cả những điều trên, đại nhân báo lại cho tại hạ một tiếng là được”, Thôi Ngọc Lang vẻ mặt bất khuất nói, “Ba ngày sau là ngày nghỉ, tại hạ sẽ ở căn phòng trên lầu cao nhất ở khách điếm Đức Thuận, cung nghênh Điện hạ đại giá. Nhưng trước khi đến đó, vẫn xin Điện hạ bảo đảm rằng không để Phò mã biết được chuyện này”

“Vi thần so với Phò mã, chẳng qua chỉ là một con kiến nho nhỏ”, Thôi Ngọc Lang cung kính hành lễ, “Mong Điện hạ hãy thương xót”

Triệu Trọng Cửu, “...”

Không biết vì sao, hắn cứ thấy trong chuyện này có gi đó rất huyền ảo song hắn vẫn gật đầu. Khi thấy Thôi Ngọc Lang không nói gì khác, hắn liền quay về phủ, truyền lại lời của Thôi Ngọc Lang.

Triệu Trọng Cửu có thể nói đã tường thuật lại nguyên gốc câu nói của Thôi Ngọc Lang, Lý Dung vừa ngâm chân vừa lắng nghe, Tịnh Mai nghe Triệu Trọng Cửu báo cáo, không khỏi hỏi, “Điện hạ, đang yên đanh lành hắn nhắc đến Phò mã làm gì? Hắn muốn cho Điện hạ thương xót cái gì?”

Lý Dung hờ hững nhìn Tịnh Mai một cái, sau đó dùng ngữ điệu khoan dung mang theo chút thương hại nói, “Hắn có bệnh, chúng ta phải thông cảm cho hắn”

Nói xong, Lý Dung lại quay đầu ra lệnh cho Triệu Trọng Cửu, “Ngươi nói với hắn, bảo hắn ba ngày sau đến trà lâu Thanh Nguyệt đợi ta”

Triệu Trọng Cửu gật đầu, định xoay người đi làm nhiệm vụ, nhưng lúc này Lý Dung vẫn không kiềm được bổ sung một câu, “Còn nữa, nhớ bảo hắn đừng suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn, cư xử bình thường một chút!”

Triệu Trọng Cửu tỏ vẻ tán đồng, hắn cũng thấy, đầu óc của vị Thôi đại nhân kia có chút vấn đề.

Lời nhắn của Lý Dung được truyền đến chỗ Thôi Ngọc Lang, khi nghe thấy nơi hẹn là trà lâu Thanh Nguyệt, hắn ngẩn người trong chốc lát sau đó không khỏi có chút cảm khái, “Điện hạ biết hưởng thụ thật”

Triệu Trọng Cửu nâng mắt nhìn hắn, “Điện hạ còn nói...”, câu nói đột nhiên này khiến Thôi Ngọc Lang chợt khẩn trương, “Bảo ngài cư xử bình thường một chút”

13/8/2023

Dịch xong chương ngả bài với nhau rồi nhưng mấy chương kia chưa lết xong, hay cứ đăng trước nhể

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.