Trans+Beta: Đặc Lôi Tây
Lý Dung vừa đánh xong một ván cờ với Bùi Văn Tuyên, hạ nhân truyền tin đã trở về. Hắn báo rằng Thượng Quan Nhã đã rời khỏi nhà lao, nàng còn lệnh người nhắn với Lý Dung nhiệm vụ đã hoàn thành, nàng và Tô đại công tử đã hóa thù thành bạn.
Lý Dung nghe vậy không khỏi bật cười, nàng nâng mắt nhìn Bùi Văn Tuyên, điềm đạm nói, “Nếu để Tô Dung Hoa nghe thấy câu này, e rằng gã sẽ nghĩ nhiều”
“Tính tình Thượng Quan tiểu thư chính là như vậy, sau này Tô đại công tử sẽ quen thôi”
Bùi Văn Tuyên nói xong khẽ nhìn sắc trời, nhắc nhở, “Điện hạ, nên ngủ thôi”
“Chàng nghỉ ngơi chẳng được bao nhiêu mà có hơi sức lo cho ta nhiều thật”
Lý Dung tuy mỉa mai nhưng vẫn đứng lên, Bùi Văn Tuyên thuận thế bước đến gần, giúp nàng cởi áo ngoài. Hai người cùng nhau rửa mặt sau đó lên giường. Lý Dung nằm trên giường, nhưng một chút cũng không buồn ngủ.
Bùi Văn Tuyên phát hiện nàng tựa hồ cũng không định ngủ ngay liền mở to mắt, nghiêng người sang hỏi Lý Dung, “Điện hạ đang suy nghĩ gì thế?”
“Nghĩ xem đêm nay trong cung sẽ xảy ra chuyện gì”
“Điện hạ đừng lo”, Bùi Văn Tuyên trấn an Lý Dung, “Bệ hạ đa nghi, Nhu phi vốn chỉ là một cây đao của ông, còn Người hiện tại lại là tiền đặt cược mà Bệ hạ đặt vào ván cờ đối phó thế gia. Chỉ cần Người còn hữu dụng, việc Nhu phi tự tiện mưu hại Người tương đương với việc chạm vào vảy ngược của Bệ hạ”
“Ừm”
Lý Dung đáp một tiếng, Bùi Văn Tuyên nghĩ một chốc đột nhiên hỏi, “Mấy ngày nữa bên ngoài có hội đèn lồng, Điện hạ có muốn tham gia không?”
“Hội đèn lồng?”, Lý Dung biết Bùi Văn Tuyên đang muốn dời đề tài, nàng cũng phối hợp với hắn, học theo Bùi Văn Tuyên nằm nghiêng người sang, đặt một ngón tay lên trước ngực Bùi Văn Tuyên, nũng nịu nói, “Bùi đại nhân, ý ngài là muốn hẹn ta đi chơi?”
Bùi Văn Tuyên nghe Lý Dung hỏi vậy không kiềm được phì cười. Tiếng cười của hắn rất trầm, khi hắn bật cười, Lý Dung có thể rõ ràng cảm nhận được lồng ngực bên dưới ngón tay hơi rung lên.
Lý Dung thấy hắn cười, chậm rãi trừng hắn một cái, “Chàng dám cười? Còn dám cười tiếp Bổn cung liền không có thời gian đấy”
“Ta không cười nữa”, Bùi Văn Tuyên tuy không cười thành tiếng nữa nhưng độ cong nơi khóe miệng vẫn còn đó, “Vậy giờ Điện hạ rảnh chưa ạ?”
“Chàng cứ chuẩn bị trước đi”, Lý Dung tùy ý nói, “Có rảnh hay không, đến lúc đó tính tiếp”
“Được”, Bùi Văn Tuyên gật đầu đáp, “Ta sẽ thuê một chiếc thuyền, đến lúc đó, ta sẽ chèo thuyền giúp Điện hạ. Ta hỏi thăm rồi, tối hôm đó có thả đèn lồng, trên bờ người nhiều, ta mang nàng ra giữa hồ xem”
“Chàng không nhắc ta cũng quên mất”, Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên nói vậy lại có vài phần chờ mong, nàng đưa tay gối dưới đầu, “Chàng còn biết chèo thuyền nha”
“Lư Châu nhiều sông hồ”, Bùi Văn Tuyên hồi tưởng lại khoảng thời gian còn niên thiếu, chậm rãi kể, “Ba năm ở đó thủ hiếu, ta rất thích một mình ra ngoài chèo thuyền, tùy tiện tìm một nơi dừng lại, phơi nắng, ngủ nướng. Lúc tỉnh dậy liền chèo thuyền về, trên đường hái vài đài sen”
Lý Dung nghe Bùi Văn Tuyên kể lại những hồi ức kia, đó là một thế giới nàng chưa bao giờ được trải nghiệm.
Từ khi sinh ra, nàng đã sống ở chốn Hoa Kinh này, nàng chưa từng trải nghiệm khoảng thời gian yên bình mà Bùi Văn Tuyên miêu tả, tùy ý đi dạo trên đường, có một thuyền nhỏ của riêng mình, ngày mùa hè sau giờ ngọ, chính là một hồ hoa sen rộng lớn.
Tùy tiện tìm một nơi ngủ trưa, đọc sách, hoặc tìm một nơi câu cá, dù có câu cả buổi trưa không được thành quả gì cũng chẳng sao cả.
“Có đôi khi sẽ hái vài lá sen về, có một đại nương dạy ta, dùng lá sen gói nếp, bỏ thêm thịt gà cắt khối, hạt dẻ, lại thêm chút hương liệu, chưng chung với nhau sẽ có mùi vị cực kì đặc biệt”
“Chàng làm được á?”, Lý Dung nghe hắn miêu tả chợt thấy đói, Bùi Văn Tuyên cười hỏi, “Nàng muốn ăn?”
“Muốn chứ, chàng miêu tả ngon như vậy...”, Lý Dung trực tiếp nói, “Ta đâu chỉ đơn giản muốn ăn? Ta còn muốn đi Lư Châu nữa kìa!”
“Vậy đợi sau này chúng ta già rồi, ta cáo lão hồi hương, chúng ta cùng đi”
“Già rồi, ta sợ mình đi không nổi nữa”, Lý Dung thở dài, “Chân cẳng ta vốn không tốt”
“Không sao, ta cõng nàng”
Bùi Văn Tuyên nâng tay lên, vuốt ve tóc Lý Dung. Hắn nhìn nàng, như nhìn một đứa trẻ, “Hơn nữa kiếp này, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt. Dù nàng già rồi cũng sẽ không khó chịu như kiếp trước đâu”
Bùi Văn Tuyên nhớ đến khoảng thời gian cuối đời ốm đau bệnh tật của Lý Dung, hắn không kiềm được duỗi tay ra, ôm nàng vào lòng, thở dài nói, “Ngủ đi”
Lý Dung bị hắn ôm vào lòng, đầu dựa vào ngực hắn, nàng bất giác có chút mệt mỏi.
Đây là một cảm giác an toàn khó lòng miêu tả, như thể chim bay mỏi cánh về tổ, như thể người hành hương về đến quê nhà.
Lý Dung chợt phát hiện, đối với con người này, không biết từ bao giờ nàng lại có cảm giác an toàn như vậy.
Bùi Văn Tuyên ôm Lý Dung, sau một hồi, hắn liền nghe thấy tiếng hít thở đều đều của nàng. Hắn cúi đầu khẽ hôn nàng, sau đó nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ.
Hai người ngủ đến nửa đêm, Bùi Văn Tuyên liền nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập. Lý Dung khẽ nhúc nhích người, Bùi Văn Tuyên đè nàng lại, giọng điệu bình tĩnh, “Để ta ra xem”
Nói rồi Bùi Văn Tuyên đứng dậy, khoác áo ngoài ra mở cửa. Cửa vừa mở, hắn nhìn thấy Đồng Nghiệp đứng đó, cậu đè thấp giọng, nói nhanh vài câu với Bùi Văn Tuyên. Nghe xong, ánh mắt Bùi Văn Tuyên chợt lạnh xuống, “Ngươi chắc chắn?”
Lúc này Lý Dung cũng khoác áo ngoài, vừa ra cửa liền nghe thấy Đồng Nghiệp nhỏ giọng nói, “Chắc chắn ạ, Nhu phi mang Hoằng Đức pháp sư vào Ngự thư phòng, những gì lão lừa trọc kia nói cũng là thật, gã chỉ nói có người dùng danh nghĩa của phủ Công chúa đến bảo gã sửa lại hôn kỳ của Thái Tử”
Bùi Văn Tuyên không nói gì, Đồng Nghiệp tiếp tục, “Bệ hạ vốn dĩ cực kì tức giận, định lập tức triệu kiến Điện hạ. Nhưng người đi truyền tin vừa ra khỏi cửa cung lại bị gọi ngược về”
“Còn chuyện gì nữa không?”, Bùi Văn Tuyên ngữ điệu cực kì trầm ổn, như thể chuyện này không có gì ảnh hưởng đến hắn, Đồng Nghiệp cũng bị sự trầm ổn của Bùi Văn Tuyên ảnh hưởng, vẻ hoảng loạn ban đầu cũng chậm rãi biến mất, cậu dần trấn định, tiếp tục nói, “Không ạ, Bệ hạ dường như cũng không định truy cứu việc này”
Bùi Văn Tuyên khẽ gật đầu, sau khi suy nghĩ một lát, hắn thấp giọng phân phó, “Tối nay ngươi lập tức ra khỏi thành, đến huyện Thanh Thủy phụ cận, tìm một nữ nhân chuyên giặt thuê tên Điền Phương. Ngươi hãy cho bà ta ba trăm lượng bạc, sau đó báo rằng đã tìm được tướng công của bà, bảo bà ta dẫn theo mẹ chồng đến Hoa Kinh gặp lại người thân”
“Vâng ạ”, Đồng Nghiệp nhanh giọng đáp, Lý Dung đứng bên cạnh nghe xong liền hiểu Bùi Văn Tuyên đang định làm gì, “Chàng muốn tìm vết nhơ của Hoằng Đức pháp sư sao?”
“Đúng vậy”, Bùi Văn Tuyên quay sang nhìn nàng, “Là loại chứng cứ lập tức có thể tìm được”
Lý Dung nhanh chóng xoay người đến cạnh bàn viết một danh sách, bên trên có viết rõ tên và địa chỉ cụ thể. Viết xong nàng giao cho Đồng Nghiệp, “Ngươi hãy đi tìm những người trong danh sách này, cứ bảo ngươi đã tìm được tên giang hồ thuật sĩ trước kia lừa họ, bảo họ đến xác nhận”
Đồng Nghiệp ngẩn người, cậu không ngờ Lý Dung sẽ đưa mình danh sách, Lý Dung thấy Đồng Nghiệp vẫn đứng ngẩn người, nhanh chóng dí danh sách về phía cậu, thúc giục, “Cầm nhanh lên”
Đồng Nghiệp lúc này mới có phản ứng, cậu nhanh chóng cầm danh sách rồi lui xuống.
Sau khi người đi rồi, Lý Dung quay đầu nhìn Bùi Văn Tuyên, nàng kéo kéo quần áo trên người, bình tĩnh nói, “Sao vậy?”
“Ban nãy trong cung truyền tin đến, báo rằng Nhu phi nương nương truyền Hoằng Đức pháp sư vào cung diện thánh”
Lý Dung sắc mặt như thường, nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Văn Tuyên, “Gã tiến cung diện thánh, chàng có gì để sợ?”
“Sau tết Âm lịch, ta có phái người đi tìm gã”, Bùi Văn Tuyên thành thật đáp, Lý Dung nhíu mày, “Chàng tìm gã làm gì?”
“Ta từng nói với Điện hạ, nếu muốn giải quyết triệt để vấn đề hôn sự của Thái tử Điện hạ thì hãy bảo người này ra mặt, tiên đoán chuyện hôn sự của Thái tử, là biện pháp một lần cho mãi mãi”
“Ta không phải cũng nói với chàng rồi sao...”, Lý Dung kiềm chế cảm xúc, “Xuyên nhi đã đồng ý tuyển phi, chàng còn nhọc lòng chuyện này làm gì chứ?!”
Bùi Văn Tuyên không đáp, Lý Dung nhìn chằm chằm hắn, sau chút im lặng ngắn ngủi, Lý Dung nhắm mắt lại, hít sâu một hơi mới nói, “Chàng có để lại chứng cứ gì không?”
“Không có”, Bùi Văn Tuyên quyết đoán nói, “Ta cho ám vệ đi tìm gã, không nói ta là ai, cũng không trực tiếp nói về việc của Thái tử. Ta chỉ cho người thử một lần, sau khi phát hiện lá gan của gã quá nhỏ liền từ bỏ”
“Vậy hiện tại vì sao gã lại tiến cung?”, Lý Dung nhanh chóng hỏi.
Nếu lúc trước Bùi Văn Tuyên chỉ thử một lần, không làm ra bất kì hành động thực tế nào, làm sao Nhu phi có thể tìm được gã, cũng như gọi gã tiến cung?
“Đây cũng là điều ta muốn biết”
Bùi Văn Tuyên bình tĩnh nói, “Đường dây trong cung của ta báo lại, sau khi lão lừa trọc kia tiến cung liền tố cáo nàng, nói rằng có người ở phủ Công chúa bảo mình trì hoãn hôn kỳ của Thái tử đến năm năm sau”
Lý Dung khiếp sợ nhìn Bùi Văn Tuyên, Bùi Văn Tuyên tiếp tục nói, “Khi đi tìm con lừa trọc đó, ta cực kì cẩn thận, việc này vốn không nên có người thứ hai biết được”
Lý Dung không nói gì, Bùi Văn Tuyên nhìn thần sắc của nàng, bất giác siết chặt tay.
Hắn muốn nói vài câu nhưng khi nhìn sắc mặt Lý Dung, hắn lại không dám.
Hắn không hy vọng nàng biết chuyện này, thậm chí nếu có thể, hắn hy vọng có thể giấu giếm cả đời.
Hắn tin rằng kiếp này, mình có thể thắng được Tô Dung Khanh, nhưng nếu đổi lại là một Tô Dung Khanh đã bầu bạn với Lý Dung hơn hai mươi năm thì sao?
Hắn không dám so.
Kiếp này, hắn và Lý Dung chỉ vừa bắt đầu, hắn không muốn mạo hiểm.
Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Lý Dung nhanh chóng khắc chế cảm xúc hỏi, “Hiện tại nên làm sao đây?”
“Bệ hạ vẫn chưa truyền triệu Điện hạ là vì cố kỵ Đốc tra ti trong tay Người”, Bùi Văn Tuyên phân tích nói, “Nhưng hiện tại nếu trong lòng Bệ hạ đã có kết luận, đương nhiên sẽ kiêng kị Điện hạ. Những gì chúng ta có thể làm chỉ là giảm thiểu sự ảnh hưởng của việc này xuống mức thấp nhất”
“Phải làm thế nào?”
“Hai ngày sau, Điện hạ hãy đến chùa Hộ Quốc bắt người”, Bùi Văn Tuyên nhìn Lý Dung nói, “Hiện tại Bệ hạ tạm thời sẽ không thả gã đi, nàng cứ đến chùa Hộ Quốc bắt người, sau đó vạch trần gốc gác của Hoằng Đức pháp sư, nói rằng mình đang điều tra gã yêu tăng lừa tiền, giết người này. Như vậy, về lý do người của phủ Công chúa đến chùa Hộ Quốc, nàng chỉ cần nói là điều tra phá án. Còn về việc người của phủ Công chúa nói gì với gã, cứ một mực bảo rằng chưa từng có chuyện này và nàng cũng không biết là được”
“Những nhân chứng vật chứng chúng ta đang có đều yêu cầu rất nhiều thời gian thu thập, tìm kiếm. Cho nên nếu chúng ta chỉ trong hai ngày đã xử lý thỏa đáng vụ án này, mọi người sẽ rất khó tin chúng ta vừa bắt đầu phá án. Nếu nàng không phải nhất thời phá án mà từ đầu đã biết rõ Hoằng Đức là yêu tăng, vậy việc trước đây người của phủ Công chúa tìm Hoằng Đức liền thuận lý thành chương. Bằng không mọi thứ sẽ biến thành nàng cố ý tìm một gã giang hồ bịp bợm giúp đỡ Thái tử 'lách luật', là một hành động vô cùng ngu xuẩn”
“Cũng chỉ có thể như thế”, Lý Dung cố gắng bình tĩnh lại, sau khi nói xong, hai người lại chìm vào trầm mặc.
Thật ra họ có rất nhiều điều muốn nói với nhau, nhưng lời vừa đến miệng lại không thốt được thành câu.
Hai người như thể đồng thời gặp phải một vấn đề nan giải, Lý Dung trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới nói, “Ngủ đi, Phụ hoàng hiện tại chưa triệu kiến ta, có lẽ ông định dìm chuyện này xuống”
Tuy Lý Minh ngoài mặt không chút cảm xúc, cứ thế bỏ qua, nhưng trong lòng, có lẽ ông sẽ không tiếp tục để nàng nắm giữ nhiều quyền lực như vậy nữa.
Chiêu này của Nhu phi, nếu không phải đường dây của Bùi Văn Tuyên trong cung ẩn nấp đủ sâu, ngay cả loại tin tức này cũng có thể thám thính được, có lẽ quả đắng này, nàng phải nuốt trọn mà chẳng nói được gì.
Với năng lực của Nhu phi, bà ta chắc chắn không thể thiết kế nổi chiếc bẫy này.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ tính việc bà ta vì sao tìm được Hoằng Đức pháp sư cũng đã đủ kỳ lạ.
Lý Dung trầm tư, một suy đoán mơ hồ trước đây từng thoáng hiện trong đầu, hiện tại lại lóe lên.
Nàng không kiềm được nhớ đến ngày mà mình gả cho Bùi Văn Tuyên ở kiếp này. Hôm đó Tô Dung Khanh chính là người đến đón dâu. Ký ức về giọng điệu của y khi đọc biền văn, đột nhiên ùa về vô cùng chân thật.
“Tương tư hề khả truy nhật nguyệt, hứa kỳ hề lai niên đào hoa”
Lúc này nàng mới ý thức được, vị công tử luôn nhanh nhẹn ấy đã phải ngừng vài giây trước khi đọc những dòng văn trên, thái độ đó cực kì kì lạ, bất thường, thậm chí có chút quẫn bách.
Lý Dung bất giác siết chặt tay, vào khoảnh khắc nàng khắc chế cảm xúc xoay người đi, Bùi Văn Tuyên đột nhiên bắt lấy tay nàng, kéo nàng vào lòng và hôn xuống!
Lý Dung bị hành động thình lình này của hắn dọa một phen, cơ hồ theo bản năng đẩy hắn ra. Nhưng chính vào giây phút ấy, nàng lại ý thức được gì đó, định rút tay về.
Song Bùi Văn Tuyên lại chưa kịp phát hiện sự thay đổi cảm xúc sau đó của nàng, khi nàng đẩy hắn ra, Bùi Văn Tuyên nắm chặt tay Lý Dung, thình lình ép nàng vào cây cột phía sau, như thể đang gặm nhấm mà hôn nàng.
Thân thể hắn hơi run lên, hai mắt nhắm nghiền.
Trong lòng hắn chợt trào dâng một nỗi sợ hãi không thể diễn tả thành lời, đi kèm với sự hỗn loạn là sự phẫn nộ và nỗi thống khổ mơ hồ. Như thể mọi cảm xúc ở kiếp trước và kiếp này đều hòa làm một, như thể trong khoảnh khắc này, muốn bùng nổ ra hết.
Lý Dung bề ngoài nhìn qua rất kiêu ngạo, nhưng trong chuyện tình cảm, nàng lại cực kỳ hướng nội, hướng nội đến độ dù đối diện với một khả năng kinh thế hãi tục như vậy, nàng cũng khiến người khác khó lòng phán đoán được suy nghĩ thật sự của mình.
Tuy thế, chỉ bằng vài giây phút ngắn ngủi khi Lý Dung siết nắm tay xoay người đi, Bùi Văn Tuyên vẫn cảm nhận được sự phẫn nộ cùng khiếp sợ mà nàng đang cố gắng kìm nén.
Vì thế hắn đột nhiên ý thức được, bản thân hắn đang sợ hãi.
Hắn không sợ việc Tô Dung Khanh giống họ biết trước được tương lai, thậm chí còn trước một bước lên kế hoạch các thứ. Thứ hắn sợ hãi chính là khoảng thời gian hơn hai mươi năm của Lý Dung và Tô Dung Khanh, khoảng thời gian mà hắn chỉ có một mình.
Hơn hai mươi năm, hơn nửa đời người rồi.
Trong hơn hai mươi năm ấy, hắn chẳng khác gì một linh hồn, đau khổ lượn lờ khắp nơi, hắn chờ đợi, ghen ghét, lại hết lần này đến lần khác từ xa ngóng nhìn theo bóng dáng của họ. Điều đó đã trở thành một cơn ác mộng bám riết lấy hắn, không cách nào giải thoát.
Hắn dùng hành động thân mật này để trấn an nỗi sợ hãi vô hình trong lòng, sự thất thố hiếm có này khiến hắn mang theo vài phần phóng túng, cắn đến Lý Dung phải phát đau.
Lý Dung nhíu mày, nàng biết lúc này không thể kích thích Bùi Văn Tuyên, nàng chỉ im lặng đứng đó, tự chịu đựng mọi đau đớn. Động tác của Bùi Văn Tuyên dần chậm lại, sau hồi lâu, Lý Dung mới bình tĩnh lên tiếng gọi hắn, “Bùi Văn Tuyên”
Hai tay Bùi Văn Tuyên đè trên vai nàng, hắn kéo rộng khoảng cách giữa họ, thấp giọng thở hổn hển.
Bọn họ không ai nói gì, sau vài phút, Bùi Văn Tuyên đứng thẳng dậy, hắn xoay mặt đi, khàn giọng nói, “Ngủ thôi”
Lý Dung còn chưa hoàn toàn hồi thần, nàng dựa lưng trên cột, nhắm mắt, không nói gì. Bùi Văn Tuyên đi được vài bước, khi đến trước giường, hắn bỗng nhiên dừng bước.
Hắn đưa lưng về phía nàng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống người hắn, hắt xuống một chiếc bóng kéo dài. Hắn lẻ loi đứng trong luồng sáng, rất lâu sau mới lên tiếng...
Đây là lần đầu tiên, hắn yêu cầu nàng như vậy.
Hắn nói, “Lý Dung, nàng phải nhớ kỹ...”
“Nàng là thê tử của ta!”
27/7/2022