CHƯƠNG 10
Tịch dương đã lùi về sau núi, đám người Duẫn Giám Phi đi tới thuyền của mình, đáng thương cho Vân La chưa thấy qua bộ mặt của thế gian, lại bị sự huy hoàng hào hoa được tạo thành từ đội thuyền hai mươi mấy chiếc chiến thuyền to lớn hung hăng chấn kinh cho một phen, rồi A Tam mới đem Vân La giới thiệu cho hơn hai ngàn huynh đệ, khiến hắn mơ mơ hồ hồ làm quen, tiếp theo đi vào thuyền chủ, chỉnh tịch tiếp phong, cười vui ôn chuyện không cần phải nói. Hơn hai mươi chiếc thuyền đèn đuốc sáng trưng, trên mỗi chiếc thuyền chơi đoán số hành lệnh, ca xướng ồn ào thi nhau vang lên, náo nhiệt phồn hoa thế này, không biết vì sao lại làm cho Vân La nhớ tới hoàng cung, nơi phồn hoa đệ nhất thiên hạ, lúc này cũng có thể cho là như thế đi.
Ồn ào đến tận nửa đêm, ngoại trừ thủ vệ cùng hơn một ngàn binh lính xốc vác, những người khác đều say mèm, Duẫn Giám Phi được Minh Châu cùng Minh Nhược dìu trở về nghỉ ngơi, đám A Tam Đăng Lung cũng say ngã vào trong đại sảnh, còn Vân La vốn không biết uống rượu, nhưng không biết vì sao, sau khi bị rót cho mấy bát, lại không thấy chút men say, chỉ là đầu có hơi chút ngây ngất, đi lên trên boong tàu, gió biển mãnh liệt thổi đến, làm cho hắn nhất thời thanh tỉnh, nhìn lên bầu trời đêm. Chỉ thấy ngàn sao điểm điểm, lóe ra lấp lánh, một vành trăng sáng khảm bên trong, phát ra ánh sáng bàng bạc. Thu hồi ánh mắt, thấy xa xa là đèn thuyền chài điểm điểm như sao, làm cho trong lòng hắn không hiểu sao tràn ngập một cảm giác ấm áp.
“Thích nơi này ư?” thanh âm trầm thấp từ phía sau vọng tới, Vân La kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy Duẫn Giám Phi cầm một bầu rượu tinh xảo, ngồi trên một bên mép thuyền, lười nhác nhìn hắn cười. Lần này khiến Vân La bị dọa sợ không ít, nghĩ rằng hắn là sau khi say rượu mà mộng du tới chỗ này, vội vàng giơ tay lên gắt gao ôm lấy, vừa vỗ về dụ dỗ nói: “Ngoan, quay về ngủ nào.” Nói xong định dìu hắn quay về phòng, thình lình Duẫn Giám Phi một tay đẩy hắn ra, phẫn nộ nói: “Phì, cho là dỗ trẻ con chắc? Còn “ngoan”, ngươi tưởng rằng ta đang mộng du à?”
Vân La kỳ quái nói: “Ủa, người ta nói người mộng du không biết được bản thân đang mộng du, vậy sao ngươi lại biết nhỉ?” Nói xong dựa vào ánh trăng nhìn ngắm đôi mắt Duẫn Giám Phi, nơi đó trong suốt vô cùng, không có lấy một chút bộ dáng say sưa mông lung, mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra là ngươi không có say a? Nhưng vừa rồi ngươi không phải là còn không tỉnh táo . . . . .” Lời chưa nói xong đã bị Duẫn Giám Phi ngắt lời nói: “Ta đấy là cố ý làm bộ để các huynh đệ xem thôi, nếu như ta còn chưa say, bọn họ sẽ lại rót rượu không ngừng cho ta, tửu lượng của ta cho dù có khá hơn nữa, cũng không chịu được, huống chi thứ rượu này mặc dù tốt, nhưng lạm dụng rượu vẫn là không tốt cho sức khỏe.”
Vân La vui vẻ cười nói: “Thì ra ngươi cũng hiểu được đạo lý này, vậy là tốt rồi.” Nói xong vươn tay, chỉ thấy ống tay áo bị gió biển thổi bay phất phới, hắn lại khuyên nhủ: “Thế nhưng nơi này gió lớn, ngươi dù sao cũng mới uống rượu, tốt nhất là trở về đi, bị cảm lạnh không đùa được đâu.” Rồi đưa tay đoạt được bầu rượu của hắn nói: “Thật là, đã biết uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe, sao còn không buông thứ này, hơn nữa còn uống hết phân nửa rồi, ngươi không say đứ đừ mới là lạ.”
Duẫn Giám Phi nghiêng người liếc nhìn hắn, bỗng nhiên bật cười nói: “Ta thật không phải nghe lầm, mới qua có vài ngày, ngay cả Gia cũng không gọi, trực tiếp “ngươi a ta a” rồi nhỉ.” Lời còn chưa nói xong, đã nghe Vân La sợ hãi nói: “Gia nói rất đúng, ta hôm nay uống nhiều hơn hai chén, sau này nhất định sẽ không dám phạm sai lầm thế này nữa.” Hắn cười nhạo một tiếng, hừ hừ nói: “Quả nhiên quá vô vị, lại thích dài dòng, A La, ngươi nếu như làm đại thần, nhất định so với đương kim Tể tướng cũng chả kém cạnh gì, cũng may ngươi không biết chữ, không làm đại quan được, nếu không tương lai ta chẳng phải là. . . . . .” Nói tới đây, đột nhiên tỉnh ngộ lại, không chịu nói tiếp phần sau, liền đoạt lại bầu rượu, tu liền hai hớp. Rồi mới đưa bầu rượu cho Vân La nói: “Gặp đêm cảnh đẹp như thế này, sao có thể không có rượu, nào, uống hai hớp đi, nghe lời ta, thống khoái vô cùng.”
Vân La bất đắc dĩ, đành phải phụng bồi hắn uống một hồi, rượu kia mùi vị thuần vô cùng, nuốt xuống rồi, bên kẽ răng còn phảng phất lưu lại hương liệt chi khí, Vân La không khỏi thốt lên khen: “Hảo tửu.” Chợt nghe Duẫn Giám Phi cười to nói: “Nhân sinh trên đời, đương cuồng vì rượu, tại sao lại quên sầu, chỉ có Đỗ Khang, A ha ha ha. . . . . .” Cười xong nốc tiếp một ngụm, lại hát: “Thời gian mấy chục năm, vì danh vội vã vì lợi vội vàng, cần gì nhìn thấu con đường thần tiên. Ta là người của cõi hồng trần. Thiên nhai nguyệt, thiếu niên cuồng, trong bình Càn Khôn nhật nguyệt trường. . . . . .” Tiếng ca cao, khỏe, vang lên tận trời cao, không khiến đám hán tử say sưa phải bừng tỉnh, cũng làm nhiễu loạn mộng đẹp của đàn chim âu trên bờ cát. Đông nghìn nghịt bay thành một tảng lớn.
Gia. . . . . . Trong lòng hắn nhất định có tâm sự. Vân La khẳng định nghĩ, bên khóe miệng nhảy nhót một nét tươi cười: hành động chân thật của nam hài trước mặt làm cho hắn cảm thấy thỏa mãn hạnh phúc. Kinh ngạc nhìn Duẫn Giám Phi hào khí khẳng khái, trong lòng áp lực từ nãy tựa hồ lại quay trở lại, trong cái thỏa mãn lại có chút bối rối, hắn có một loại dự cảm không lành, tựa hồ trước mặt nam hài này là cả một xoáy nước đem ngòm, khiến cho bản thân không ngừng bị vùi lấp, đến cuối cùng không tránh khỏi tai ương ngập đầu. Chính là hắn cự tuyệt không được, mà hắn cũng không muốn cự tuyệt, cho dù giờ phút này vì Duẫn Giám Phi lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng cam tâm tình nguyện, Vân La không biết loại tâm tư này gọi là gì, hắn chỉ biết là: bản thân, tựa hồ càng ngày càng không thể rời xa khỏi nam hài tâm tư biến đổi phức tạp, khó người đoán biết, được hắn gọi là Gia này.