Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà cô có khả năng nghĩ đến khi kết hợp yếu tố hoàn cảnh và những gì gặp được lúc trước.
Nếu không phải bị khống chế, Thương Kiến Diệu hiện đang còn sống hẳn là không có chuyện không đáp lại lời nào chứ.
Long Duyệt Hồng càng hiểu Thương Kiến Diệu hơn, có chút căng thẳng nói:
“Cũng có khả năng là cậu ta gặp “nguy hiểm”, đang mắt to trừng mắt nhỏ với “nguy hiểm”, ai chớp mắt trước là kẻ đó nói trước, coi như thua luôn.”
“Thương Kiến Diệu sẽ làm như vậy, tôi tin, nhưng tại sao “nguy hiểm” lại phải chiều anh ta?” Tưởng Bạch Miên vừa nói, vừa từng bước tiếp cận cửa gỗ có lỗ thủng hình người.
Sau khi đến gần, cô thấy bên trong có ánh sáng đang lóe lên.
“Có lẽ là năng lực của “chú hề suy luận“...” Bạch Thần hạ nhỏ giọng nói một câu.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
“Bất kể là tình huống nào, cứ giải cứu người trước đã.”
Cần lay cho tỉnh thì lay, cần ngắt quãng “trận đấu không chớp” thì ngắt luôn.
Bạch Thần, Long Duyệt Hồng lập tức làm theo nội dung khi huấn luyện, yểm trợ cho tổ trưởng.
Tưởng Bạch Miên giơ tay lên, xuyên qua lỗ thủng trên cửa, bắn vào trong một phát súng.
Trong tiếng súng nổ vang vọng, cô vọt tới chỗ vị trí khóa cửa, trong động tĩnh răng rắc mà xoay người sang dựa lưng vào tường, tránh né tập kích.
Long Duyệt Hồng và Bạch Thần chia nhau đứng ở vị trí góc nghiêng hai bên, nhắm vào bên trong. Một khi có động tĩnh gì là bọn họ sẽ lập tức nổ súng.
Nhưng trong phòng không có tiếng súng nào khác vang lên, cũng không thấy bóng người không phải Thương Kiến Diệu thoáng hiện, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng đánh đập kỳ quái.
Nhìn ánh sáng không ngừng lóe lên từ trong phòng, Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần lại càng hoài nghi tình hình hiện tại của Thương Kiến Diệu.
Không trì hoãn thời gian, dưới sự yểm trợ của hai tổ viên, Tưởng Bạch Miên lăn người tiến vào trong phòng.
Cô lập tức nhảy ra sau một cái bàn, xuyên qua kẽ hở quan sát tình huống nơi cách xa cửa vào.
Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là Thương Kiến Diệu với vẻ mặt chăm chú và một thằng bé chừng tám tuổi, sau đó là hai tay cầm chơi game, một hộp máy màu đen, một màn hình đang phát sáng, cuối cùng là hình ảnh kỳ quái thay đổi liên tục trên màn hình.
Ánh mắt của Tưởng Bạch Miên lập tức có chút đờ ra.
Ban nãy cô đã tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh, nhưng cảnh tượng trước mặt này vẫn nằm ngoài dự đoán của cô.
“Các người đang làm gì vậy?” Tưởng Bạch Miên không thò đầu ra, chỉ cất tiếng hỏi to.
“Chơi game.” Thương Kiến Diệu đáp, không hề quay đầu lại.
Tưởng Bạch Miên khẽ giật giật khóe miệng, đứng lên trong tư thế vô cùng đề phòng, nhưng trong phòng chẳng hề có chút biến hóa nào cả.
Long Duyệt Hồng và Bạch Thần thấy thế, chầm chậm tiếp cận nơi đây, sau đó đều bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh ngạc không thốt được lời nào.
“... Thú vị không?” Tưởng Bạch Miên cố ý chọn một đề tài không quá nhạy cảm.
“Thú vị lắm!” Thương Kiến Diệu đáp lại không chút do dự.
Vẻ mặt Tưởng Bạch Miên lập tức nghệt ra trong chớp mắt, rồi sau đó giãn ra, biến thành nụ cười tươi rói:
“Bên cạnh anh là?”
“Nhóc này hả?” Thương Kiến Diệu nhìn chằm chằm nhân vật trong game với ánh mắt ngời sáng: “Người bạn tôi mới quen đấy.”
Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không vì thế mà lơi lỏng cảnh giác, bọn họ vẫn duy trì tư thế có thể né tránh và tấn công bất cứ lúc nào.
Đùa gì vậy, một phế tích thành phố như thế này, trong lòng đất bên dưới tòa nhà thế này, cho dù có một người đàn ông trưởng thành xuất hiện, tự xưng là thợ săn di tích thì cũng đáng nghi, bắt buộc phải đề phòng, huống chi là một cậu nhóc chỉ có bảy tám tuổi.
Nó dựa vào cái gì sống sót?
Lúc này Thương Kiến Diệu tiếp tục giới thiệu:
“Nhóc ấy tên là Tiểu Xung.”
Tiểu Xung... Long Duyệt Hồng ngẩn ra, sau đó chợt thấy như có khí lạnh vọt lên từ xương cụt, nhanh chóng lan lên tận đỉnh đầu.
Lông tóc toàn thân anh ta như dựng ngược lên, bên tai như vang lên câu nói thì thầm của “bà già” kia:
“Các người... làm ồn tới... Tiểu Xung rồi...”
Trong khoảnh khắc đó, Long Duyệt Hồng suýt nữa thì trực tiếp bóp cò súng.
May là một giây sau, Thương Kiến Diệu nói với chút bực tức:
“Ài, lại chết rồi. Tiểu Xung, tôi phải đi rồi, có cơ hội gặp lại sau nhé.”
Tiểu Xung nghiêng đầu, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt:
“Ở lại thêm lát nữa đi? Lâu rồi không có ai chơi game với tôi rồi. Bọn họ làm thế nào cũng không học được.”
Tưởng Bạch Miên đang nghĩ đây có phải là giấc mơ chung của mấy người bọn họ hay ảo giác, đột nhiên cảm ứng được có vài tín hiệu điện đang tiếp cận.
“Cẩn thận!” Cô vội vàng nhắc nhở, cũng giơ khẩu súng phóng lựu trong tay lên.
Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều tự đề phòng, Thương Kiến Diệu nhìn Tiểu Xung, như có suy nghĩ, bèn nói:
“Không thì nhóc theo bọn tôi ra ngoài đi, đến chỗ chúng tôi cùng chơi game? Tiện thể đi hít thở ít không khí mới mẻ.”
Tiểu Xung suy nghĩ vài giây, rồi nhoẻn miệng cười:
“Được!”
Cậu ta vừa dứt lời, Tưởng Bạch Miên liền phát hiện mấy tín hiệu điện đang tiếp cận kia đầu tiên là ngừng tiến lên, sau đó rời đi.
Điều này... Tưởng Bạch Miên cẩn thận ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Mà Tiểu Xung thì lấy một cặp sách màu đỏ từ chỗ nào không rõ, cất hộp máy màu đen, tay cầm trò chơi vào trong.
Cậu ta với bộ đồ màu vàng trên người lập tức đeo cặp sách lên, ngẩng đầu nhìn Thương Kiến Diệu, người vừa mới đứng lên:
“Đi thôi.”
Thương Kiến Diệu nhìn chằm chằm cậu ta, đột nhiên cười nói:
“Trông nhóc giống trứng xào cà chua ghê.”
“...” Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần hoàn toàn cạn lời.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ trong tình cảnh này, Thương Kiến Diệu lại nói ra một câu như thế mới một cậu bé kỳ dị như thế này.