Tưởng Bạch Miên không thèm nhìn Thương Kiến Diệu nữa, mà quay sang cười nói với Bạch Thần:
“Ban nãy quên nói, cô có thể chuyển đến tầng 622. Cụ thể được phân phối với phòng nào thì đến lúc đó sẽ có người trao đổi với cô. Ha ha, đêm nay cô có thể nghe được đài phát thanh rồi.”
Bạch Thần ừ một tiếng, vẻ mặt thoáng có chút thấp thỏm, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.
Tưởng Bạch Miên không nói gì thêm, phất phất tay như đang đuổi muỗi:
“Xem tài liệu đi thôi. Thương Kiến Diệu, đừng có bật nhạc!”
“Tôi không làm được gì nó!” Thương Kiến Diệu cất cao giọng đáp lại.
“Vậy anh hãy dùng lý lẽ thuyết phục nó đi.” Tưởng Bạch Miên tức giận đáp lại.
Thương Kiến Diệu lập tức mắt sáng người, dường như cảm thấy biện pháp này cực kỳ hợp với tư duy của mình.
Hắn ngồi xuống, đối mặt với chiếc loa màu đen đáy xanh lam kia, bắt đầu lải nhải:
“Ta ---------------
“Hiện giờ tôi tin cậu ta thực sự có chứng nhận từ bác sĩ rồi...” Long Duyệt Hồng ngây ra nhìn vài giây, lầm bẩm.
“Hả, anh nói gì cơ? Nói to chút nào!” Tưởng Bạch Miên nghiêng nghiêng đầu.
Bạch Thần coi như không nhìn thấy gì, cứ thế ngồi lật xem tư liệu.
“Không có gì.” Long Duyệt Hồng vội vã lắc đầu.
Sau đó anh ta lặng lẽ thở dài:
“Đây rốt cuộc là cái tổ gì vậy...”
Mà chỉ thị điều động anh ta thì không biết bao giờ mới đưa xuống.
...
Sau khi ăn tối xong, Thương Kiến Diệu không lập tức quay về tầng 495, mà đi thang máy tới tầng 490.
Hắn thành thạo vòng qua Trung tâm Hoạt động và chợ Cung Ứng Vật Tư của tầng này, đi tới một dãy phòng ở phía sau.
Ở giữa những căn phòng này có để một biển nền trắng chữ đen:
“Cô nhi viện thứ mười một”
Đây là chỗ mà Thương Kiến Diệu từng ở ba năm.
Bên trong Sinh Vật Bàn Cổ, mỗi mười tầng hoặc hai mươi tầng sẽ có một cô nhi viện, chịu trách nhiệm nuôi dưỡng những đứa trẻ không còn cha mẹ, cho tới bọn nó tròn mười tám tuổi.
Lúc này không ít cửa của cô nhi viện đang mở, nhưng chỉ thấy có hai ba người.
Những người khác đều đã đi căng tin.
Thương Kiến Diệu đi vào, tới trước mặt ông già Lý Gia Văn què chân ở cửa.
“Viện trưởng có ở đây không?” Thương Kiến Diệu hỏi với giọng ôn hòa.
Tóc Lý Gia Văn đã hoa râm, ngồi sau một chiếc bàn, trông khá buồn ngủ.
Nghe thấy âm thanh, ông ta vội ngẩng đầu lên, nhìn một lúc:
“Tiểu Thương à... Viện trưởng đi ăn cơm rồi, ngồi chờ một lúc nhé, bà ấy sẽ về ngay thôi.”
“Không cần.” Thương Kiến Diệu lắc đầu, đi tới bên cạnh Lý Gia Văn.
Trên tường ở chỗ đó có một chiếc máy vỏ màu đen, có thể dùng để giao dịch điểm cống hiến.
Thương Kiến Diệu lần lượt nhìn không gian hoạt động có vẻ rộng rãi bên trong, các loại dụng cụ trông có vẻ cũ kỹ, bài trí trang hoàng khá đơn sơ, rồi lấy thẻ điện tử ra quẹt qua chiếc máy kia.
Tiếp đó, hắn ấn ra con số năm mươi nghìn, lựa chọn Cô nhi viện thứ mười một làm nơi nhận.
Bởi vì đây là giao dịch số lượng lớn, hắn lại ấn vân tay để xác nhận.
Lý Gia Văn nhìn bóng lưng Thương Kiến Diệu, cười ha ha nói:
“Đến quyên tiền à? Đúng là có tâm, không phải vừa mới bắt đầu làm việc sao?”
Dự toán cơ bản của cô nhi viện do công ty phụ trách, nhưng chỉ bao gồm phòng ở, sân bãi, tiền lương nhân viên, bảo đảm sinh hoạt cho mỗi một cô nhi và phân phối nguồn năng lượng tương ứng.
Nếu muốn hoàn cảnh của cô nhi viện tốt hơn, mỗi một đứa bé mồ côi được ăn ngon hơn thì phần đa là dựa vào các nhân viên quyên góp.
Thương Kiến Diệu quay đầu, cất thẻ điện tử đi, cười nói:
“Tích lại giúp cháu.”
“Hả?” Lý Gia Văn ngơ ngác.
“Mỗi một câu cảm ơn ấy.” Thương Kiến Diệu không nói gì thêm, khẽ gật đầu rồi cất bước ra khỏi cô nhi viện.
Lý Gia Văn nhìn hắn đi xa dần, rồi chậm rãi đứng lên, khập khiễng đi tới trước chiếc máy kia, tra xét ghi chép giao dịch.
“Năm mươi nghìn?” Ông ta giật mình hô lên.
Ông ta làm việc nhiều năm như vậy, số tiền gửi ngân hàng hiện tại cũng chỉ tầm chừng này mà thôi.
...
Tầng 495, chợ Cung Ứng Vật Tư.
Thương Kiến Diệu mua một đống đồ vật có giá trị cao mà lại dễ sang nhượng lại như vải vóc, ôm chúng nó trở về khu B.
Hắn không về nhà, mà rẽ sang một hướng khác.
Thương Kiến Diệu đi một lúc rồi dừng lại trước một căn phòng đang mở cửa.
Đây là nhà của Thẩm Độ.
Nơi đây lớn hơn căn phòng Thương Kiến Diệu đang ở một chút, phía bên phải có ngăn ra một phòng ngủ khá nhỏ hẹp, những chỗ còn lại được dùng làm phòng khách, phòng bếp và chỗ để bàn ăn.
Vợ Thẩm Độ là Điền Tĩnh đang bận rộn ở khu vực phòng bếp gần bên ngoài, đứa con của cô ta thì đang không ngừng chạy tới chạy lui xung quanh cô ta.
“Sao không đi căng tin?” Thương Kiến Diệu đi tới, đột nhiên hỏi.
Điền Tĩnh chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt tuy xinh đẹp tuyệt trần, nhưng trông rất tiều tụy.
Cô ta gượng cười nói:
“Vẫn còn cần phải kiêng kỵ. Tuy công ty nói bệnh Vô Tâm sẽ không lây lan, nhưng mọi người vẫn khá sợ. Đây thây, đều cho tôi nghỉ luôn này.”
Thương Kiến Diệu ừ một tiếng:
“Lúc trước chú Thẩm rất quan tâm săn sóc cháu.”
Hắn vừa nói vừa đặt đống đồ vật kia vào trong nhà Thẩm Độ.
“... Không được, không được, mấy thứ này đắt lắm!” Điền Tĩnh chỉ nhìn lướt qua là biết số đồ vật Thương Kiến Diệu vừa để xuống phải tới mấy chục nghìn điểm cống hiến.
Thương Kiến Diệu dừng động tác lại, suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nếu không muốn nhận, cô có thể lựa chọn làm mẹ cháu.”
“??” Điền Tĩnh ngơ ngác hẳn ra.
Thương Kiến Diệu nhân cơ hội đặt toàn bộ đồ xuống, rồi vẫy tay nói:
“Xem ra cô cũng không muốn.”
Thấy thái độ của Thương Kiến Diệu khá “kiên quyết”, Điền Tĩnh ngập ngừng một lúc rồi nói:
“Sau này có gì cần giúp đỡ thì cứ nói nhé.”
Thương Kiến Diệu gật đầu, quay người đi về nhà mình.
Hắn loáng thoáng nghe thấy con trai của Thẩm Độ hỏi mẹ ở phía sau:
“Mẹ ơi, chú kia không sợ chúng ta sẽ bị bệnh sao? Mẹ ơi, khi nào thì ba mới khỏi bệnh ạ? Mẹ ơi, khi nào thì ba mới về nhà?”
Bước chân Thương Kiến Diệu hơi khựng lại, rồi hắn nhanh chóng bước đi.