Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 71: Chương 71: Cái Giá Phải Trả 1




Chỗ cổng chính vào nhà máy, Long Duyệt Hồng cầm bộ đàm trả lời câu hỏi của Tưởng Bạch Miên:

“Tịnh Pháp! Anh ta bảo anh ta tên là Tịnh Pháp!”

Phía bên kia bộ đàm im lặng hai giây, tiếng sàn sạt kèm theo tiếng điện rè rè vang vọng.

Sau đó, Tưởng Bạch Miên dồn dập nói:

“Lập tức rút về!”

Vừa dứt lời, cô lập tức tắt bộ đàm.

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng không rõ vì sao tổ trưởng lại phản ứng mạnh như vậy, lại không tìm hiểu xem hai người bọn họ gặp Tịnh Pháp xong rồi xảy ra chuyện gì, có bị coi là “người hữu duyên” hay không mà đã trực tiếp ra lệnh rút về.

Tuy không hiểu như vậy, nhưng hai người hoàn toàn không có ý định vi phạm quyết định của Tưởng Bạch Miên. Một mặt là tuân theo quy tắc khi ra ngoài hành động, vả lại bọn họ tin vào kinh nghiệm và phán đoán của tổ trưởng, về mặt khác thì bọn họ cũng khá là sợ hãi vị thầy tu máy móc miệng đầy những lý lẽ kỳ quặc kia.

Hai người không nói lời nào, lập tức bưng súng, khẽ khom lưng, từng bước lớn chạy như điên ra ngoài nhà máy.

Với thể chất của người đã được chỉnh sửa gen như bọn họ, hơn nữa còn trải qua cuộc huấn luyện lâu dài đầy kiên trì, việc duy trì trạng thái chạy tốc độ cao một lát vốn không phải chuyện khó khăn gì. Mãi cho khi tới con đường hỏng được làm từ xi măng, chuẩn bị rẽ sang chỗ khuất nơi xe Jeep đỗ, hai người bọn họ mới thả chậm tốc độ, thở hổn hển vài hơi.

Mà xe Jeep thì đã nổ máy sẵn, nhằm tiếp đón bọn họ.

Lúc này người ngồi ghế lái lại là Bạch Thần.

Rầm! Rầm!

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều tự chui vào hàng ghế sau, đóng sầm cửa xe lại.

Hộc hộc, hai người há miệng thở hổn hển.

“Chạy hết tốc lực.” Tưởng Bạch Miên ra lệnh cho Bạch Thần một câu, sau đó quay đầu lại hỏi Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng: “Lúc hai người sử dụng bộ đàm, cách Tịnh Pháp bao xa?”

“Rất xa, chúng tôi ở, hộc, cổng chính của nhà máy, Tịnh Pháp, hẳn là, hộc, hẳn là đi tới phía sau ống khói, cả hai đều không nhìn thấy đối phương.” Long Duyệt Hồng vừa thở hồng hộc vừa trả lời.

Anh ta không nhìn thấy Tịnh Pháp ở đâu, chỉ là dựa vào phương hướng hai bên khi tách ra, tốc độ đại khái và thời gian để tính toán, có thể nói ra đáp án rất không chính xác, chỉ để tham khảo mà thôi.

Tưởng Bạch Miên rõ ràng có chút hiểu biết về bố cục của phế tích nhà máy thép, bèn hồi tưởng qua rồi nói:

“Khoảng cách đó không quá đảm bảo... Thầy tu máy móc có hệ thống nghe lén rất mạnh, có thể bắt giữ được động tĩnh từ nơi khá xa.

Bạch Thần, đừng quan tâm tới lượng điện, cũng đừng sợ lật xe, cứ giữ nguyên tốc độ hiện tại.”

Lúc này, Long Duyệt Hồng mới nhận ra tổ trưởng đã cầm lấy khẩu súng lựu đạn có chút nặng kia, hơn nữa còn thay loại lựu đạn có uy lực phát nổ mạnh hơn hẳn.

“Tổ trưởng, Tịnh Pháp có bảo là chúng tôi không có duyên với Giáo Đoàn Tăng Lữ, không cần căng thẳng như vậy.” Anh ta vội vàng nói ra thông tin quan trọng, tránh cho Tưởng Bạch Miên phản ứng quá khích.

Tưởng Bạch Miên nhìn gương chiếu hậu, khe khẽ lắc đầu nhẹ tới mức gần như không thể nhận ra:

“Đây không phải trọng điểm. Hẳn là các anh đều học qua rồi, công nghệ “người bất tử” tồn tại khuyết điểm nào đó, khiến tất cả thầy tu máy móc đều có chút vấn đề về mặt tinh thần.

Những vấn đề này không giống nhau, mà dựa theo thông tin công ty thu thập được, Tịnh Pháp, ừm, gã là một trong những thầy tu máy móc hoạt động khá mạnh trên Đất Xám, về mặt này thì gã chủ yếu là...”

Tưởng Bạch Miên ngừng một chút rồi nói tiếp:

“Oán hận nữ giới!”

“Hả?” Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đều hiểu ý nghĩa của bốn từ này, nhưng không rõ rốt cuộc nó có hàm ý, nghiêm trọng tới mức nào.

Tưởng Bạch Miên nhìn Bạch Thần, nói:

“Tịnh Pháp mà gặp phải nữ giới, thậm chí nghe thấy giọng của phụ nữ, thì sẽ phát cuồng, sẽ tấn công tất cả người xung quanh, không khác biệt.

Mà theo dấu vết trên một số xác chết, gã có khuynh hướng ngược đãi tra tấn nạn nhân.”

“Gã chỉ là một người máy thôi mà...” Long Duyệt Hồng không thể tưởng tượng nổi.

Tưởng Bạch Miên thở ra một hơi:

“Cho nên mới đáng sợ... Đúng rồi, trong các anh, ai dùng thiết bị bộ xương ngoài kia?”

Không chờ Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng đáp lại, vẻ mặt vốn nghiêm túc của cô lại càng thêm nghiêm túc:

“Yên lặng.”

Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng lập tức hiểu gì đó, bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm bóng dáng mặc áo cà sa màu đỏ của vị thầy tu máy móc kia.

Nhưng những gì bọn họ nhìn thấy chỉ là cánh rừng thưa thớt, đất xám mềm lún, đầm lầy màu đen và những tảng đá có lớn có nhỏ, ngoài ra không còn gì cả.

Lúc này phía trước xuất hiện nhiều ổ voi ổ gà và nham thạch, Bạch Thần không thể không khiến xe Jeep đi chậm lại.

Nếu để xe bị lật thì vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

Bàn tay trái bưng khẩu súng lựu đạn của Tưởng Bạch Miên đột nhiên trượt xuống, lặng lẽ vỗ lên chỗ khuỷu tay phải của Bạch Thần một cái.

Bạch Thần không nghiêng đầu, vừa đánh lái sang bên trái, vừa giảm tốc độ xe xuống chút nữa, gần như trở về tốc độ bình thường.

Trong cả quá trình đó, cửa kính hai bên xe đều mở rộng.

Đột nhiên, một bóng người màu đen mặc tăng bào rách rưới, khoác áo cà sa màu đỏ nhảy xuống từ trên hàng cây bên đường, lao thẳng tới vị trí ghế lái phụ chỗ Tưởng Bạch Miên ngồi. Chính là vị thầy tu máy móc Tịnh Pháp tự xưng là hòa thượng kia!

Nhưng lúc này, Tưởng Bạch Miên như đã có dự cảm từ trước mà giơ khẩu súng lựu đạn lên, nhắm thẳng “người bất tử” này.

Cảnh tượng này thoạt trông giống như Tịnh Pháp chủ động lao về lựu đạn đang sắp được bắn ra vậy.

Mà quả lựu đạn nhồi thuốc nổ cao có uy lực đủ để tạo nên thương tổn cho thầy tu máy móc.

Ngay khi Tưởng Bạch Miên đè ngón tay, chuẩn bị bóp cò, đôi mắt rực sáng ánh sáng máu đỏ trên khuôn mặt kim loại của Tịnh Pháp chợt lóe lên một cái.

Tưởng Bạch Miên lập tức nhìn thấy rất nhiều người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.