Sau khi phóng đạn tín hiệu khẩn cấp xong, bốn người Thương Kiến Diệu lái xe Jeep chạy về ngọn núi chỗ trấn Hắc Thử, tìm một sườn núi ẩn khuất hạ trại. Làm như vậy, bọn họ có thể từ trên cao giám thị rừng cây nhỏ kia, xem có thợ săn di tích hay dân du cư hoang dã đi qua, tới gần cửa vào hang không.
Long Duyệt Hồng, đã cởi bỏ thiết bị bộ xương ngoài, sau khi dựng xong lều trại, không thể nén nổi nghi ngờ bèn hỏi:
“Tổ trưởng, tôi có một chuyện nghĩ mãi không ra.”
“Chuyện gì?” Tưởng Bạch Miên rất vui thích giải đáp nghi hoặc cho lính mới.
Long Duyệt Hồng nhíu mày nói:
“Vì sao đám người kia lại cứ phải tập kích trấn Hắc Thử? Trong tình huống vừa mới phát hiện một phế tích thành phố của thế giới cũ, bọn họ hoàn toàn có cách càng đơn giản hơn để kiếm được nhiều tài nguyên hơn nữa, không cần thiết phải ra tay với trấn Hắc Thử vốn khá đầy đủ vũ khí. Không phải cô nói rồi sao? Bây giờ là hoàn cảnh đặc biệt khi đám thợ săn di tích và dân du cư hoang dã có thể chung sống hòa bình, thậm chí có thể liên minh với nhau, dù sao ai cũng mong muốn có thêm nhiều trợ giúp để ứng phó với nguy hiểm tiềm ẩn trong phế tích mà.”
Tưởng Bạch Miên gật đầu trước, sau đó mới cười nói:
“Hỏi rất hay. Nhưng mà nha, mặc dù tiền đề đúng là như vậy không sai, nhưng tình huống cụ thể vẫn phải được phân tích cụ thể. Lúc trước tôi có đọc một cuốn sách của thế giới cũ, trong đó rập khuôn cứng ngắc nguyên tắc, khái niệm, tình huống hiện hữu, chẳng phân tích sự thay đổi, phát triển và hành vi mang tính đặc thù tương ứng của sự vật, gọi là phạm phải sai lầm của “chủ nghĩa giáo điều“.
Cụ thể về chuyện trấn Hắc Thử, chủ yếu có hai điểm khác biệt thế này:
Thứ nhất, ban nãy chúng tôi cũng phân tích qua rồi, đoàn đội kẻ tập kích hoặc chí ít có hơn ba mươi người, hoặc có bảy tám tên thành viên nòng cốt, tinh nhuệ, kèm thêm một lượng lớn người phụ thuộc. Mà cho dù là khả năng nào, bọn họ tuyệt đối có thể được coi là thực lực mạnh mẽ, còn cả tình hình cấu hình vũ khí, đạn dược mà ta có thể thấy được từ hiện trường, hoàn toàn có thể tách bọn họ ra khỏi đoàn đội thợ săn di tích, đội ngũ dân du cư hoang dã bình thường.
Thứ hai, trấn Hắc Thử là điểm tụ cư của thứ nhân, chắc chắn sẽ không ở khi rất nhiều con người đang ùa tới phế tích thành phố mới phát hiện kia mà chạy tới thăm dò nơi đó, cùng lắm là ra ngoài thu thập tin tức, không có khả năng trở thành vật hi sinh mà đội người kia muốn.
Trong tình huống như vậy, nếu đoàn đội tập kích kia có lòng tin gần như không tổn thất hoặc tổn thất không lớn giải quyết được dân cư trấn Hắc Thử, lấy được lượng tài nguyên không coi là ít, vậy bọn họ hoàn toàn có lý do để tạo ra vụ thảm án này.
Cứ như vậy, cho dù phế tích thành phố kia quá nguy hiểm, đoàn đội tập kích không dám tới gần, bọn họ cũng có thu hoạch đầy đủ, không uổng công đi một chuyến.”
Thấy Long Duyệt Hồng gật đầu liên tục, Tưởng Bạch Miên bổ sung thêm:
“Vả lại, còn rất nhiều khả năng khác. Ví dụ như đoàn đội tập kích vì những gì gặp phải trong quá khứ nên tràn ngập sự oán hận với tất cả thứ nhân, thà chịu tổn thất cũng phải giết sạch bọn họ. Hoặc như bọn họ vì thấy phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ có vang lên tiếng gầm thét kỳ quái, mới đi tới bên này, còn chưa biết ở đó đã phát hiện một phế tích thành phố mới. Ví dụ như, trấn Hắc Thử vì tọa lạc gần khu vực phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ, nhận thấy sự bất thường trước nhất nên phái người đi điều tra, thu hoạch được thứ mà đoàn đội tập kích kia sẵn sàng mạo hiểm vì nó.”
Long Duyệt Hồng nghe xong mà choáng váng đầu óc, nhưng lại không thể không thừa nhận rằng những gì tổ trưởng nói rất đúng.
Trong điều kiện tiên quyết là chưa điều tra rõ ràng mọi mặt, quả thực chuyện này tồn tại quá nhiều khả năng.
Tưởng Bạch Miên không giải thích thêm, nhìn quanh một vòng, suy nghĩ vài giây rồi nói:
“Mấy ngày tới, chúng ta cứ hai người một đội, thay phiên hành động. Người ở doanh địa thì phụ trách trông xe, giám thị khu vực hang động. Người bên ngoài thì đi điều tra xem quanh đây có dấu vết giết người diệt khẩu, hoặc manh mối gì khác không.
Ừm, lần này tôi với Long Duyệt Hồng một đội, Bạch Thần và Thương Kiến Diệu một đội.”
“Tại sao?” Long Duyệt Hồng buột miệng hỏi.
Thương Kiến Diệu nở nụ cười:
“Vì cậu yếu quá. Đây không phải quá rõ rồi sao?”
“...” Long Duyệt Hồng giống như bị người ta đấm một phát mà không cách nào đánh trả, toàn thân trông khá ủ rũ suy sụp.
Quả thật không khó để nhìn ra nguyên nhân việc sắp xếp lại đội hình:
Thương Kiến Diệu thể hiện ra năng lực của người thức tỉnh và sự tỉnh táo cần thiết, lại thêm sức lực, tinh lực, thân thủ và thiên phúc của người chỉnh sửa gen, ở trong tổ điều tra thế giới cũ này, thực lực của hắn đã có thể đứng ở vị trí giữa thứ hai và thứ ba. Ở khoảng cách gần, không nghi ngờ gì khi hắn mạnh hơn Bạch Thần, nhưng khi vượt qua phạm vi nhất định, Bạch Thần giỏi bắn tỉa và giàu kinh nghiệm hơn thì lại lợi hại hơn hắn một chút.
Cứ như vậy, Tưởng Bạch Miên mạnh nhất đội và Long Duyệt Hồng yếu nhất chung một đội, vừa có thể bảo đảm Long Duyệt Hồng có thể sống sót hiệu quả hơn, cũng làm cho thực lực của hai tiểu đội càng đồng đều hơn.
Nghe Thương Kiến Diệu trào phúng, Tưởng Bạch Miên liếc nhìn hắn, không biết làm sao, chỉ có thể khe khẽ lắc đầu.
Lúc này, Bạch Thần phụ trách cảnh giới bốn phía nói xen vào:
“Kỳ thực không cần thiết phải vậy đâu tổ trưởng. Mấy ngày gần đây đều không dùng đến xe, tấm pin năng lượng mặt trời có thể dùng cho pin dự phòng, không sợ thiết bị bộ xương ngoài dùng điện quá nhanh, mất tác dụng vào thời khắc mấu chốt.”
“Cũng đúng.” Tưởng Bạch Miên cười nói với Long Duyệt Hồng: “Vậy anh tiếp tục chung đội với Bạch Thần, lúc ra ngoài phải nhớ mặc thiết bị bộ xương ngoài. Ha ha, làm như vậy, anh lại thành người mạnh nhất đội rồi. Con người ấy, quả nhiên quan trọng nhất vẫn là trang bị. Tôi nhớ có một câu danh ngôn cổ thế này: Quân tử sanh phi dị dã, thiện giả ư vật dã*.”
*Quân tử sanh phi dị dã, thiện giả ư vật dã: Người quân tử không phải sinh ra đã cao minh hơn người bình thường, mà là do họ khéo mượn sức mạnh của các vật để sử dụng.