“Hơn một tháng... Ba bốn tháng...” Long Duyệt Hồng ngơ ngác lặp lại những con số này.
Tưởng Bạch Miên quan sát anh ta vài lần:
“Trông anh không giống sợ hãi? Rốt cuộc có chỗ khó xử nào thì cứ nói ra để mọi người nghiên cứu bàn bạc, nhỡ đâu có biện pháp giải quyết thì sao?”
Long Duyệt Hồng còn chưa kịp nói, Thương Kiến Diệu đã nói thay anh ta:
“Khoảng thời gian này cậu ta dựa vào đồng hồ cơ, kẹo bánh, chai nước uống thủy tinh sống rất sung sướng, đi đường mà còn như sắp bay lên rồi, sao nỡ mà rời khỏi công ty?”
“Nào có?” Long Duyệt Hồng vô thức phản bác.
Thương Kiến Diệu lập tức hỏi:
“Vậy trừ đi điểm cống hiến đổi phòng cho cha mẹ cậu thì số tiền bồi thường được phát lúc trước còn bao nhiêu?”
Vấn đề này đánh trúng trọng tâm, làm cho Long Duyệt Hồng ấp úng không trả lời được.
Quả thật sau khi nhận được điểm bồi thường, anh ta sống rất thoải mái. Món bánh bình thường mà mỗi cân sáu mươi điểm cống hiến là anh ta ăn thường xuyên, thi thoảng còn đổi sang hàng cao cấp một cân bảy trăm hai mươi điểm.
Về phần kẹo, hạt bí, đồ uống chai thủy tinh thì lại như cơm bữa.
Điều này làm anh anh ta trở thành anh hùng trong cảm nhận của các em trai em gái, trở thành đối tượng hâm mộ của đám bè bạn.
Dường như cũng khiến việc chung đụng với cô gái mình thích trở nên dễ dàng hơn không ít.
Long Duyệt Hồng, thật sự là không tiện để lộ số dư, đành phải chủ động nói:
“Thời gian trước mẹ tôi vừa mới giới thiệu cho tôi một cô gái, chúng tôi gặp nhau vài lần, cảm thấy cũng ổn. Giờ mà đi ra ngoài một hai tháng mới về, như vậy hoa cúc cũng tàn rồi...”
Tưởng Bạch Miên gật đầu đồng ý:
“Cũng đúng, hiện tại anh với cô bé kia cùng lắm được coi là người quen, bạn thì còn chưa tới, nếu bặt vô âm tín hai ba tháng liền, làm sao cô ấy chờ anh được.”
“Tổ trưởng, có biện pháp giải quyết không?” Long Duyệt Hồng ôm tia hy vọng cuối cùng, nhìn với ánh mắt mong mỏi.
Anh ta biết cấp trên giao nhiệm vụ xuống là không thể từ chối, chỉ hy vọng tổ trưởng có thể truyền thụ cho đôi chút kỹ xảo thực dụng làm cho mình có thể nhanh chóng xác định quan hệ.
Dù nói thế nào, tổ trưởng cũng là cô gái chưa lớn tuổi lắm, hẳn là có thể hiểu được tâm tính người cùng giới, vả lại cô thực sự có bộ óc tuyệt vời.
Tưởng Bạch Miên ngẫm nghĩ nghiêm túc rồi đáp:
“Không có. Mà dù cho lúc này tôi có nghĩ cách tác hợp hai người lại với nhau, nhưng trong tình huống không có tình cảm sâu sắc làm nền tảng, hai ba tháng sau anh về thì sợ là sẽ càng đau lòng hơn đấy.”
“Ài...” Long Duyệt Hồng thở dài.
Tưởng Bạch Miên thấy thế, thuận miệng an ủi một câu:
“Đây chưa chắc là chuyện xấu.”
“Ồ?” Long Duyệt Hồng đột nhiên có chút chờ mong, không biết tổ trưởng sẽ nói thế nào.
Tưởng Bạch Miên thấy Long Duyệt Hồng tưởng thật, đành phải cười khan nói:
“Cô tiếp theo sẽ tốt hơn.”
Lúc bày Bạch Thần không cho Long Duyệt Hồng có cơ hội khổ sở, bèn hỏi:
“Tổ trưởng, tại sao phải đi thành Dã Thảo?”
“Đi thăm Lưu Ly Tịnh Thổ của giáo đoàn Tăng Lữ.” Thương Kiến Diệu cướp lời.
Sắc mặt Long Duyệt Hồng lập tức tái nhợt hẳn đi.
“Đấy là chỗ nào với chỗ nào.” Tưởng Bạch Miên tức giận giải thích: “Là thế này...”
Cô kể chuyện một tổ điều tra khác mất tích ở thành Dã Thảo qua một lượt, rồi nói rõ nhiệm vụ của tổ mình.
“Thế thì có nguy hiểm lắm không?” Long Duyệt Hồng buột miệng hỏi: “Một sự kiện vừa đi qua hoang nguyên Tăng Lữ, lại vừa có thể khiến toàn bộ thành viên của một tổ điều tra thế giới cũ mất tích...”
Anh ta quá kiêng kỵ thầy tu máy móc thiền sư Tịnh Pháp, sợ lần tới lại gặp phải gã, khiến bản thân mình thành người hữu duyên.
Vả lại những thầy tu máy móc này đều có sự quái gở riêng, đều có điểm phát cuồng, ngộ nhỡ lần tới gặp phải loại hình nghe phải cái tên không hay là muốn giết luôn mục tiêu thì sao?
Nghe đồn hoang nguyên Tăng Lữ là nơi cất giấu Lưu Ly Tịnh Thổ của giáo đoàn Tăng Lữ, nó được đặt tên như vậy là vì thường xuyên có thầy tu máy móc hoạt động ở khu vực đó.
Nghe tới hoang nguyên Tăng Lữ, tư duy của Thương Kiến Diệu lập tức nhảy vọt:
“Không biết thiền sư Tịnh Pháp liệu có giảng phật pháp cho Kiều Sơ nghe hay không...”
Tưởng Bạch Miên bị chọc cười:
“Loại đàn ông mang nghiệp chướng nặng nề như vậy là phải đưa đi làm thầy tu máy móc. Mọi người nghĩ thử xem, một con điều hâu, một đám linh cẩu, một lũ thú hoang vây quanh một người máy làm từ kim loại, liều mạng tới gần hắn, cọ hắn, mà người máy kia không thèm để ý, chỉ ngồi ngay ngắn trên tảng đá, dùng giọng nói điện tử nghiêm túc giảng kinh văn, phật pháp, chậc chậc...”
Sau khi mặc sức tưởng tượng một chút, Tưởng Bạch Miên dừng dòng suy nghĩ này đúng lúc, chuyển qua an ủi Long Duyệt Hồng:
“Đừng lo, chúng ta sẽ quy hoạch tuyến đường vòng qua hoang nguyên Tăng Lữ để tiến vào thành Dã Thảo từ một phía khác. Tuy rằng làm thế sẽ khiến quãng đường xa hơn hẳn, nhưng được cái an toàn. Chờ khi tới thành Dã Thảo rồi, chúng ta có nhân viên tình báo của công ty phối hợp, có một chút tài nguyên nhất định để điều động, thực ra cũng không nguy hiểm đến thế. Vả lại...”
Khi nói tới hai từ “vả lại” này, Tưởng Bạch Miên nở nụ cười tủm tỉm:
“Đây là trường hợp phù hợp nhất cho Thương Kiến Diệu phát huy. Ở trên chiến trường súng đạn, tác dụng năng lực của anh ta bị hạn chế, nhưng ở hoàn cảnh tương đối ôn hòa, người với người phải thường xuyên tiếp xúc với nhau thì gần như vô địch.”
Dứt lời, Tưởng Bạch Miên vỗ lên vai Thương Kiến Diệu:
“Đến lúc đó nhớ kết bạn nhiều vào nhé!”
Bạch Thần chăm chú lắng nghe, vô thức tưởng tượng cảnh Thương Kiến Diệu điên cuồng “kết bạn” sau khi tiến vào thành Dã Thảo.
Điều này khiến cô đột nhiên rùng mình một cái.
Cô rất sợ trong thành Dã Thảo sẽ xuất hiện một tổ chức tên là “Thương Kiến Diệu huynh đệ hội“.