Sau khi xong xuôi, Thương Kiến Diệu mới dọc theo con đường quen thuộc đi tới nhà Lý Trinh ở số 35 khu A.
Cốc cốc cốc, Thương Kiến Diệu gõ nhẹ lên cửa phòng ba cái.
Rất nhanh từ phía sau cửa vang lên một giọng nói cố hạ nhỏ xuống:
“Sinh mệnh quan trọng nhất.”
Thương Kiến Diệu cực kỳ thành thạo đáp lại:
“Sinh mạng mới như mặt trời.”
Trong tiếng động rất nhỏ, cửa phòng nhanh chóng được mở ra, hé lộ chút ánh sáng mờ mờ ở bên trong.
Lý Trinh, với đuôi mắt hơi nhọn nhếch lên trên, liếc nhìn Thương Kiến Diệu một cái, rồi mỉm cười nói:
“Vào đi.”
Cô ta nhanh chóng dịch người sang bên cho Thương Kiến Diệu đi vào trong phòng.
“Chờ lát nữa nhớ nói cho bọn dì cảnh tượng thực sự của bên ngoài với nhé.” Lý Trinh vừa mở cửa vừa cười nói.
“Vâng, dì Lý.” Thương Kiến Diệu cực kỳ lễ phép.
Lý Trinh chỉ vừa vào một chỗ trống:
“Ngồi đi, sắp bắt đầu rồi, cháu tới hơi muộn đấy.”
Cô ta chỉ thuận miệng nói như vậy chứ không hề có ý trách cứ, dù sao thì vẫn chưa tới thời gian tụ hội thực sự.
Thương Kiến Diệu thì giải thích rất nghiêm túc:
“Cháu đánh răng trước.”
“...” Nụ cười cứng ngắc trên mặt Lý Trinh, cô ta cứng ngắc gật đầu: “Tốt, rất tốt.”
Thương Kiến Diệu nghe vậy rồi mới đi tới chỗ băng ghế nhỏ kia, ngồi xuống.
Băng ghế kia khá thấp, với người cao ráo như hắn thì bắt buộc phải cố gắng gập hai chân mình lại thì mới có thể khiến cả bộ mông ngồi gọn được.
Thấy tư thế của hắn không quá thoải mái, Thẩm Độ tới từ trước bèn đứng lên:
“Chúng ta đổi chỗ đi.”
“Cảm ơn chú Thẩm.” Thương Kiến Diệu không hề khách sáo.
Sau khi ngồi xuống lần nữa, hắn nhìn quanh một lượt, rồi chào hỏi các thành viên khác.
Hắn đã tham dự các tụ hội của giáo đoàn tương tự thế này nhiều lần, không còn xa lạ gì tất cả các thành viên của tầng này nữa.
Sau khi chờ thêm một lúc, “Người Dẫn Đường” Nhậm Khiết từ căn phòng thông với phòng ngủ bên trong đi tới vị trí giữa giường, tủ quần áo và tủ bát đĩa.
“Tiểu Thương về rồi à?” Nhậm Khiết với bộ đồ sợi tổng hợp khẽ gật đầu, cười hỏi thăm một tiếng.
Thương Kiến Diệu lập tức đáp lại:
“Ca ngợi sự khoan dung của người!”
“...” Nhậm Khiết sửng sốt vài giây mới hiểu được Thương Kiến Diệu nói vậy là có ý cảm ơn sự chiếu cố của Tư Mệnh nên cuối cùng mới bình yên trở về.
Bà ta gượng cười nói:
“Không cần phải nghiêm trang như vậy, chỉ là tán gẫu bình thường thôi.”
Không chờ Thương Kiến Diệu đáp lại, bà ta lập tức nghiêm túc nói:
“Phần này chúng ta bắt đầu chính thức giảng đạo, nội dung hôm nay là cái chết. Bất cứ sinh mạng nào rồi cũng phải chết, tựa như lá cây luôn chuyển sang màu vàng, rơi xuống đất...”
Thương Kiến Diệu đột nhiên giơ cánh tay lên.
“Có vấn đề gì?” Nhậm Khiết hỏi với vẻ hơi lo lắng.
Bà ta tưởng rằng Thương Kiến Diệu đã phát hiện ra điểm gì bất thường.
Thương Kiến Diệu đứng dậy, nói:
“Rất nhiều lá cây sẽ không biến thành màu vàng...”
Cơ trên mặt Nhậm Khiết giật giật, lập tức cắt ngang lời trần thuật của hắn:
“Đây chỉ là một so sánh. Các vấn đề tương tự ấy, chờ khi giảng đạo kết thúc thì hãy nhắc lại, giờ nghe cho cẩn thận, đừng nói gì hết.”
“Vâng.” Thương Kiến Diệu ngồi xuống, tỏ ra hơi thất vọng.
Sau đó, hắn cực kỳ tập trung lắng nghe Nhậm Khiết giảng đạo, chỉ là ánh mắt dường như có chút lơ đãng, không có tiêu điểm.
Không lâu sau, Nhậm Khiết kết thúc giảng đạo, rồi nói với tất cả các thành viên đang ngồi ở đây:
“Tiếp theo là giai đoạn thổ lộ. Mọi người có thể kể những nỗi phiền não trong lòng cho các anh chị em, từ chỗ bọn họ hấp thu sức lực...”
Khi nói những lời này, bà ta nhìn chằm chằm Thương Kiến Diệu, dùng ánh mắt đe dọa không cho hắn mở miệng.
Bà ta nhớ rõ lần đầu khi bà ta nói những lời tương tự, Thương Kiến Diệu bất thình lình nói chen ngang:
“Không chỉ có anh chị em, còn có cô chú nữa.”
Chờ khi nói xong, xác định là Thương Kiến Diệu không cách nào nói chen vào, Nhậm Khiết mới lặng lẽ thở phào một hơi.
Một giây sau, Thương Kiến Diệu chủ động giơ tay chia sẻ phiền não trong lòng:
“Giờ hơi đói.”
“Người tiếp theo.” Nhậm Khiết không chút do dự đáp lại.
Một người phụ nữ chừng hai mươi tuổi mím môi dưới rồi nói:
“Quản lý Vương Á Phi của Chợ Cung ứng Vật tư chúng tôi luôn ủng hộ việc thành lập Trung tâm Sinh sản, cho rằng như vậy thì sẽ giảm bớt việc nữ nhân viên lấy cớ xin nghỉ, cho rằng điều đó sẽ khiến tình cảm giữa vợ chồng trở nên tốt đẹp hơn.
Tôi biết đó là ý kiến của một cá nhân, không đại diện cho điều gì cả, nhưng luôn không nhịn được đi tranh cãi với ông ta. Mà ông ta, mà ông ta lại tìm cớ chuyển tôi khỏi công việc ban đầu, cho sang làm dọn vệ sinh vốn vất vả nhất...”
Nhậm Khiết lẳng lặng lắng nghe, rồi giơ hai tay lên làm động tác đung đưa em bé:
“Thần sẽ trừng phạt kẻ có tội.”
Bà ta không nói gì nữa, mà quay sang nói với Thẩm Độ:
“Tới lượt anh.”
Thẩm Độ gãi gãi tóc:
“Đứa con tôi càng ngày càng không nghe lời...”
Tiếp đó các thành viên chia sẻ những nỗi phiền não như người thân qua đời, chồng thô bạo, vợ lãnh đạm, con cái bướng bỉnh, công việc không hài lòng, và đều được tất cả những người khác cùng an ủi.
Đến cuối cùng, Nhậm Khiết trở lại vị trí ban đầu, nói với các thành viên của giáo đoàn:
“Tiếp theo, tiếp nhận tiệc thánh.”
Thương Kiến Diệu lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.
Nhậm Khiết và Lý Trinh nhanh chóng đi ra từ căn phòng bên trong, một người ôm một đồ đựng nửa trong suốt hình trụ, người kia thì bê bát đĩa.
Trong đồ đựng kia có chứa thứ chất lỏng sền sệt màu trắng.
Nhậm Khiết đi tới trước mặt Thương Kiến Diệu đầu tiên, múc một muôi chất lỏng đó vào cặp lồng trong tay hắn:
“Đây là tiệc thánh của hôm nay, sữa chua.”
Thương Kiến Diệu khẽ hít vào một hơi, đáp lại với vẻ thành kính dị thường:
“Ca ngợi sự khoan dung của người!”