Tưởng Bạch Miên liền cười nói:
“Chúng tôi chỉ khiến gã bị thương nặng, làm cho gã tạm thời không cách nào đuổi theo được.
Chờ khi gã sửa chữa xong thì chúng ta đã sớm thoát khỏi phạm vi truy lùng của gã rồi. Hoang dã Hắc Chiểu lớn thế này, gần như không cần lo sẽ bị gã tìm được.”
Long Duyệt Hồng dịu xuống, sờ bụng:
“Cảm thấy có chút đói.”
Lúc này đã qua bữa trưa khá lâu, mà anh ta chỉ ăn có nửa khối lương khô khi chịu ảnh hưởng của “Cõi Ngạ Quỷ“.
Tưởng Bạch Miên khẽ nhướng mày, nói:
“Ồ, anh lại không hỏi chúng tôi đã làm như thế nào để khiến Tịnh Pháp bị thương nặng?”
“Từ khi cô xuống xe giữa đường, tôi đã đoán được đại khái phương án thật của cô rồi.” Long Duyệt Hồng nhanh chóng khom người xuống: “Chi tiết cụ thể ấy hả, chờ ăn trưa xong rồi hỏi tiếp.”
“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Tưởng Bạch Miên dùng ngữ khí người già khen một câu: “Thông minh hơn tôi tưởng.”
Long Duyệt Hồng lập tức cảm thấy vui sướng, vô thức định khiêm tốn hai câu.
Đúng lúc này, không rõ là vô tình hay cố ý là Thương Kiến Diệu buột miệng hỏi:
“Tổ trưởng, lúc trước cô đều cảm thấy cậu ta không thông minh à?”
“...” Vẻ mặt Long Duyệt Hồng lập tức suy sụp.
Tưởng Bạch Miên ho hai tiếng:
“... Thế thì không phải, chủ yếu anh ta không có kinh nghiệm, có thể phản ứng đúng lúc kịp thời đã rất khá rồi. Dù thế nào thì cũng đã chỉnh sửa gen, đầu óc sẽ không qua kém.”
“Thành tích của tôi thì thường thường thôi...” Long Duyệt Hồng khẽ cúi đầu, trả lời một câu như đang tự lẩm bẩm.
Tưởng Bạch Miên hơi nghiêng đầu cẩn thận lắng nghe lời của anh ta.
Vài giây sau, cô liếc nhìn Thương Kiến Diệu:
“Đôi khi thông minh quá chưa chắc đã là chuyện tốt, khả năng sống sót của người bình thường có khi lại cao hơn, bởi vì bọn họ biết nghe theo mệnh lệnh, không tự đưa ra quyết định riêng.
Vả lại, sở trường của mỗi người là không giống nhau.”
Long Duyệt Hồng hít vào một hơi thật sâu, rồi chậm rãi gật đầu.
Lúc này, Bạch Thần đã xác định xong vị trí hiện tại, chỉ lên bản đồ cho Tưởng Bạch Miên xem.
“Ài, điểm tụ cư gần nhất lại nằm ở phía bắc... Tầm chạng vạng hoặc sáng mai hẳn là có thể tới...” Tưởng Bạch Miên xem xét một lúc: “Cũng may cách nhà ga Nguyệt Lỗ khá xa, phương hướng cũng lệch đi đôi chút, không đến mức khiến chúng ta bị cuốn vào chuyện bên kia.”
Cô tiện tay gập bản đồ lại, ném cho Bạch Thần:
“Lên đường thôi, mục tiêu thị trấn Hắc Thử!”
Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng không quen hoang dã Hắc Chiểu, không có dị nghị gì.
“Bạch Thần, cô xuống kiểm tra tình trạng xe. Long Duyệt Hồng, anh ra cốp sau lấy thêm ít thanh năng lượng.” Tưởng Bạch Miên vừa ra lệnh vừa đi về phía xe Jeep.
Chờ khi Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đều đi làm việc của mình, Tưởng Bạch Miên bước chậm lại, mắt nhìn đầm lầy cỡ nhỏ phía trước, nói với Thương Kiến Diệu bên người:
“Ban nãy vì sao anh lại muốn đả kích lòng tự tin của Long Duyệt Hồng? Nói thẳng thắn về ý nghĩ thực sự trong lòng đi.”
Thương Kiến Diệu cũng nhìn tới phía trước, khóe miệng khẽ nhếch:
“Tôi muốn cậu ta rời khỏi tổ điều tra thế giới cũ, quá vướng víu.”
Tưởng Bạch Miên không trả lời, vẫn thong thả đi tới chỗ xe Jeep.
Hai giây sau, cô nghe thấy giọng nói trầm trầm có vẻ có chút nặng nề của Thương Kiến Diệu vang lên:
“Chuyện này quá nguy hiểm với cậu ấy...”
Tưởng Bạch Miên khẽ nghiêng đầu, trên mặt lại nở nụ cười tươi:
“Suýt nữa thì không nghe rõ anh đang nói gì rồi!”
Cô không tiếp tục đề tài này, mà rảo bước nhanh hơn, đi lên ghế lái xe Jeep.
Rất nhanh, xe lại khởi động, lao đi tới trấn Hắc Thử nằm chếch phía bắc.
Sau khi thay nhau ăn trưa xong, Thương Kiến Diệu chủ động hỏi:
“Thành Dã Thảo là chỗ nào? Nằm ở đâu?”
Bạch Thần ngồi ở ghế lái phụ nghiêng người quay đầu lại nói:
“Là một thành phố nằm ở vùng biên giới thành Tối Sơ, bên cạnh hoang nguyên Tăng Lữ.”
“Hoang nguyên Tăng Lữ?” Long Duyệt Hồng nhạy cảm nhận thấy cái tên này có chút kỳ quặc.
Ở trong công ty “Sinh Vật Bàn Cổ”, vì rất nhiều người có lẽ cả đời cũng không được lên mặt đất, cho nên sách địa lý tương ứng cực kỳ đơn giản khái quát, cũng chỉ giới thiệu qua về các thế lực lớn trên mặt đất, ghi rõ các địa hình trọng yếu nhất.
“Chính là khu vực mà nhóm thầy tu máy móc hoạt động thường xuyên nhất.” Tưởng Bạch Miên vừa lái xe vừa thuận miệng giải thích: “Nghe đồn tổng bộ của Giáo Đoàn Tăng Lữ, Lưu Ly Tịnh Thổ nơi cất giấu công nghệ và thiết bị tương ứng của “người bất tử” nằm ở một nơi nào đó trên vùng đất hoang này.”
Bạch Thần bổ sung theo:
“Vị trí cụ thể của vùng đất hoang này nằm ở phía đông nam của hoang dã Hắc Chiểu, muốn đi thành Tối Sơ, chỉ cần không đi đường vòng thì đều phải qua nơi đó.”
Sau khi giới thiệu sơ qua về hoang nguyên Tăng Lữ, cô tiếp tục chủ đề phía trước:
“Thành Dã Thảo vốn là một thế lực loại nhỏ trên hoang nguyên Tăng Lữ, sau đó thành Tối Sơ mở rộng tới đó, muốn biến dân cư ở nơi đó thành nô lệ.
Cứ thế, bọn họ đánh mấy trận, hai bên đều thương vong. mà khi đó thành Tối Sơ còn xung đột với các thế lực lớn khác, thật sự không có biện pháp tiếp viện cho Bộ Nô đội bên này, đành phải đàm phán với thành Dã Thảo, cho phép bọn họ lấy thân phận công dân chính thức gia nhập thành Tối Sơ.
Cho nên mức độ tự trị của thành Dã Thảo là rất cao, là nơi thợ săn di tích hoạt động rất sôi nổi. Phân bộ công hội Thợ Săn ở nơi đó cũng khá có danh tiếng.”
Nghe Bạch Thần kể, Long Duyệt Hồng ăn uống xong cũng bắt đầu hỏi đám người Tưởng Bạch Miên chi tiết cụ thể bọn họ đối phó Tịnh Pháp ra sao, từ đó học hỏi kinh nghiệm và thông tin.
Sau khi nghe tới cuối, anh ta nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu, khó nén được tò mò mà lại có chút do dự hỏi:
“Cái năng lực người thức tỉnh mà khiến Tịnh Pháp đột nhiên trở nên thân thiết ấy có tên là gì?”
Anh ta lại vội vàng bổ sung:
“Nếu không tiện trả lời thì đừng nói gì.”
Thương Kiến Diệu nhìn kính chắn gió phía trước, im lặng vài giây rồi đáp:
“Chú hề suy luận.”