Số 12 khu C tầng 349.
Trần Tín Ngôn lại cầm điện thoại lên, nghe một lúc.
Vẻ mặt anh ta trở nên nặng nề, Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, bèn hỏi:
“Có biến hóa gì không tốt?”
Trần Tín Ngôn gật đầu:
“Người dẫn đường” Nhậm Khiết của tầng 495 bị nhiễm bệnh Vô Tâm, đã bị khống chế. Thánh sư Thất Đầu Trương Tử Thông tiêu hủy vật lý rất nhiều tài liệu giám sát, thắt cổ tự sát ngay tại phòng làm việc.”
Tưởng Bạch Miên nhướng mày:
“Cũng nhanh đấy chứ.”
Trần Tín Ngôn nói tiếp:
“Trương Tử Thông để lại một bức di thư, nói rằng mình có được năng lực khiến người ta phát cuồng, trông rất giống bị nhiễm phải bệnh Vô Tâm, cũng tự tay xử lý Thẩm Độ và Nhậm Khiết. Hắn ta tự biết mọi chuyện bại lộ, khó có thể thoát được, cho nên quyết định tuẫn táng vì giáo đoàn.”
Tưởng Bạch Miên im lặng lắng nghe, bèn hỏi một câu:
“Hắn có nói mình nhận tín ngưỡng Tư Mệnh từ đâu không?”
“Hắn có nói trong di thư là mười năm lúc còn phục vụ trong Bộ phận An toàn, thường xuyên lên mặt đất hoạt động. Về điểm này thì trùng khớp với lý lịch của hắn.” Vẻ mặt Trần Tín Ngôn dịu xuống, khôi phục vẻ trấn định lúc trước.
Anh ta suy nghĩ một chút, rồi hỏi:
“Cô thấy thế nào với cái chết của Trương Tử Thông và di thư của hắn ta?”
Tưởng Bạch Miên khe khẽ phồng quai hàm, sau đó nhanh chóng ngăn lại hành động này để giữ hình tượng cho bản thân.
Cô khẽ mỉm cười nói:
“Di thư này kể quá chi tiết quá tỉ mỉ, hệt như muốn nói cho rõ mọi chuyện, ôm toàn bộ tội danh vào bản thân mình.”
“Tư tưởng lớn gặp nhau.” Trần Tín Ngôn giơ ngón tay cái lên.
Anh ta tạm ngừng một chút rồi nói:
“Nhưng chờ bắt toàn bộ những thành viên tương đối quan trọng của giáo đoàn này mà Hùng Minh đã khai ra, hành động của hôm nay coi như là kết thúc.
Cái chết của Trương Tử Thông và việc phá hủy tài liệu giám sát quả thực đã cắt đứt phương hướng để chúng ta tiến hành điều tra sâu hơn, chỉ có thể dựa vào khẩu cung sau này để xem tình hình các mối quan hệ của hắn ta lúc bình thường để tiến hành điều tra loại bỏ thật cẩn thận, đồng thời cũng phải xem bộ phận kỹ thuật có thể cứu được bao nhiêu video giám sát hữu dụng.”
Tưởng Bạch Miên nghiêm túc gật đầu:
“Nếu có gì cần phối hợp thì cứ tìm tôi.”
Sau khi hứa xong, cô lập tức nở nụ cười:
“Nếu có thông tin gì chi tiết hơn thì cũng nói cho tôi biết trước tiên nhé.”
Trần Tín Ngôn cười:
“Không thành vấn đề.”
...
Số 196, khu B, phòng 495.
Thương Kiến Diệu ngồi sau bàn học, nhìn cửa sổ kính mà hắn giơ tay là có thể chạm tới, ánh mắt có chút rời rạc.
Lúc này, bên trong chương trình phát thanh “cố sự tạp đàm”, đột nhiên vang lên giọng nói ngọt ngào mà các nhân viên Sinh Vật Bàn Cổ đều vô cùng quen thuộc:
“Chào các nhân viên, tôi là phát thanh viên Hậu Di, hiện giờ chúng tôi chèn một tin tức vô cùng quan trọng.
Trải qua việc điều tra kín đáo, tối hôm nay công ty vây bắt một nhóm người xấu...”
Đôi mắt Thương Kiến Diệu khẽ chuyển động, hắn dựa vào lưng ghế phía sau.
Sau bản tin này, bên trong Sinh Vật Bàn Cổ lại khôi phục như thường.
Ngày hôm sau, Thương Kiến Diệu tới phòng số 14 tầng 647 trước mười lăm phút, không có gì bất ngờ khi thấy Tưởng Bạch Miên đang chờ sẵn ở nơi đây.
Hắn đi tới, kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Không chờ tổ trưởng nói gì, hắn đã nói luôn:
“Có khả năng tôi từng bị người khác tập kích.”
Bao nhiêu lời mà Tưởng Bạch Miên muốn nói lập tức mắc kẹt trong cuống họng.
Cô hỏi với vẻ ngạc nhiên khó nén:
“Có khả năng là sao?”
Thương Kiến Diệu chỉ vào vị trí chỗ ngực trái:
“Chỗ này có một lỗ thủng rất mới, đến lớp áo chống đạn mới dừng.”
Hắn lập tức giơ cánh tay phải lên:
“Khuỷu tay, sườn và chân bên này đột nhiên xuất hiện nhiều vết bầm tím và trầy xước.”
Nói tới đây, Thương Kiến Diệu còn bổ sung một câu:
“Không phải do cô tạo ra lúc huấn luyện võ thuật, bởi ngày hôm qua tôi vốn không hề tham gia huấn luyện.”
“Cũng rất cẩn thận đấy.” Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu, suy nghĩ: “Những dấu vết này xuất hiện lúc nào?”
Thương Kiến Diệu đã sớm suy nghĩ tới vấn đề này:
“Sau khi chào tạm biệt cô, trước khi vào phòng mình. Tôi chỉ nhớ rõ mình vừa mới tới khu B, sau đó đã phát hiện đang đứng ở cửa rồi, ở giữa thiếu khoảng tầm hai tới ba phút. Lúc ấy, có một người kỳ quặc đi ngang qua, tôi không thấy rõ khuôn mặt hắn ta.
“Kỳ quặc như thế nào?” Tưởng Bạch Miên hỏi tiếp.
Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ rất “nghiêm cẩn”:
“Hắn ta hát rất tệ.”
“... Đấy cũng là một đặc điểm.” Tưởng Bạch Miên lặng lẽ thở dài một hơi: “Trừ điều đó ra thì sao?”
“Hắn ta đội một chiếc mũ lưỡi trai, ép vành mũ xuống thấp. Khi nghe tôi gọi, hắn ta bỏ chạy nhanh như thỏ vậy.” Thương Kiến Diệu miêu tả chi tiết: “Hắn ta có nhặt một ống mảnh kim loại và vật khác dưới đất, tôi nghi ngờ đó là thứ vũ khí đã tập kích tôi, tạo ra lỗ thủng.”
“Ấn tượng của anh về thỏ có vẻ cũng khắc sâu phết đấy nhỉ.” Tưởng Bạch Miên thuận miệng nói một câu: “Sao lúc ấy anh không đuổi theo?”
Thương Kiến Diệu thản nhiên trả lời:
“Lúc đó tôi tưởng hắn ta sợ tôi đánh giá trình độ ca hát của hắn nên mới bỏ chạy.”
“...” Tưởng Bạch Miên khẽ giật giật khóe miệng: “Xem ra tư duy nhảy vọt kiểu bệnh thần kinh của anh có chỗ lợi cũng có hại, vào thời điểm nào đó, nó có thể khiến anh không chịu ảnh hưởng của trạng thái tương ứng, thoát khỏi sự kìm kẹp ràng buộc, nhưng vào thời điểm khác, nó lại khiến anh bỏ qua một số manh mối rất rõ ràng.”
Không chờ Thương Kiến Diệu nói gì, Tưởng Bạch Miên lại hỏi:
“Vì sao anh có thể xác định khoảng cách trống đó là chừng hai tới ba phút?”
“...” Tưởng Bạch Miên không thể không thừa nhận lời Thương Kiến Diệu nói rất có lý, nhưng cô lại không muốn thừa nhận: “Nhưng anh lấy được chiếc đồng hồ này đã nhiều ngày, còn tới thị trấn Kỳ Phong rồi quay về công ty. Hơn nữa chiếc đồng hồ đeo tai của anh này đúng là tốt đấy, chỉ là có chút tổn hại, vẫn luôn chạy mà, không thấy chán sao?”