Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 156: Chương 156: Gặp Lại 2




Tưởng Bạch Miên vừa dứt lời xong, lại cau mày lại:

“Có thể xác định phạm vi ảnh hưởng của năng lực khiến người ta chán nản ủ rũ kia là bao nhiêu không? Tôi nhớ rằng nó có thể ảnh hưởng được nhiều mục tiêu. Chúng ta không thể chỉ suy xét tới mị hoặc mà xem nhẹ năng lực người thức tỉnh khác của hắn ta được.”

Thương Kiến Diệu trả lời ngay tức khắc:

“Năng lực tương tự hẳn là sẽ bị những chướng ngại vật như tường, cửa kim loại làm cho suy yếu.”

“Nhưng chúng ta không cách nào khẳng định suy yếu rồi thì sẽ không ảnh hưởng tới chúng ta. Nếu, ngay cả vị trí của Bạch Thần cũng bị ảnh hưởng, chúng ta còn tập kích Kiều Sơ thế nào nữa? Đến lúc đó tất cả đều chán nản muốn từ bỏ, chờ chết tại chỗ.” Tưởng Bạch Miên nói nhanh.

Còn chưa dứt lời, cô đã đứng dậy:

“Thông tin mấu chốt mơ hồ, hủy bỏ hành động lần này.”

“Đi mái nhà bắn tỉa?” Bạch Thần đề nghị.

Tưởng Bạch Miên hỏi ngược lại thật nhanh:

“Cô có bao nhiêu chắc chắn bắn trúng một mục tiêu mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng? Chúng ta chỉ có một khẩu súng có khả năng bắn tỉa mà thôi.”

Bạch Thần không cậy mạnh, sắc mặt hơi buồn bã:

“Độ chắc chắn không cao.”

“Vậy lập tức rút khỏi nơi đây, sau này tìm cơ hội sau.” Tưởng Bạch Miên ra lệnh.

“Rõ, tổ trưởng!” Đám người Thương Kiến Diệu không nhiều lời, để tránh lãng phí thời gian quý giá.

Tưởng Bạch Miên quan sát hoàn cảnh, tự ảo não nói:

“Vì sao thoát khỏi Kiều Sơ, suy nghĩ của tôi vẫn còn bị ảnh hưởng nhất định, không lô gic chặt chẽ như bình thường, luôn lơ là một vài vấn đề nhỉ...”

Lúc này, Tiểu Xung đeo cặp sách màu đỏ trở lại giữa thang máy, thất vọng ngẩng đầu lên hỏi:

“Không chơi nữa?”

“Lần sau nhé.” Tưởng Bạch Miên chỉ cửa sổ: “Di chuyển từ chỗ này, tránh cho đụng phải người tiến vào từ cửa chính. Thương Kiến Diệu, anh ôm Tiểu Xung đi ở trước nhất, nhanh, có người tới rồi.”

Trong lúc nói, Tưởng Bạch Miên một tay giơ súng phóng lựu lên, nhắm thẳng khu vực cửa chính.

Thương Kiến Diệu ôm Tiểu Xung chạy hai bước, trực tiếp nhảy lấy đà, lao qua cửa sổ, rơi xuống bên ngoài.

Long Duyệt Hồng, Bạch Thần theo thứ tự nhảy ra sau.

Lúc này, Tưởng Bạch Miên đã thấy được thầy tu máy móc Tịnh Pháp mặc tăng bào màu vàng khoác áo cà sa màu đỏ.

Vì nghe được giọng phụ nữ, ánh sáng đỏ trong mắt Tịnh Pháp sáng choang, điên cuồng chạy tới.

Tưởng Bạch Miên không chút do dự, bóp cò, bắn ra một quả lựu đạn.

Ầm!

Khu vực cửa chính, lửa bốc lên, mảnh vỡ văng ra, làm cho Tịnh Pháp theo bản năng né tránh.

Tưởng Bạch Miên tranh thủ cơ hội bước nhanh tới chỗ cửa sổ, dùng động tác sải chân trực tiếp xông ra ngoài.

Cũng chỉ một hai giây sau, thầy tu máy móc Tịnh Pháp đánh vỡ tường thủy tinh khu vực cửa chính, trong tiếng loang choang, gã từ một bên lao vào trong.

Gã đang định phóng một quả lựu đạn tới chỗ cửa sổ, đầu đột nhiên quay nửa vòng, nhìn vào một thang máy.

Sau đó, gã điên cuồng lao tới, ánh sáng màu đỏ trong mắt đỏ rực như máu.

Thang máy kia nhanh chóng dừng ở tầng một, chậm rãi mở cửa tầng và cửa thang máy.

Tịnh Pháp giơ hai tay lên, chĩa tất cả vũ khí tấn công vào trong.

Nhưng bên trong chỉ có các bức tường thang máy kim loại màu xám đen lạnh lẽo, không có bất kỳ bóng người nào.

Trong sự ngơ ngác của Tịnh Pháp, cửa thang máy lại đóng lại, tiếp tục chạy lên trên.

Trên nóc thang máy, trong không gian tối om sâu thẳm, Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng lẳng lặng đứng gần dây cáp chính.

Y nhìn xuống phía dưới, môi mím thật chặt.

Ở trong sảnh thang máy tầng một, Tịnh Pháp rốt cuộc có phản ứng.

Gã dường như nhận ra điều gì, điên cuồng ấn nút nhằm gọi thang máy khác lên.

...

Trong sân sau của Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh.

Tưởng Bạch Miên nhanh như một con mèo nhanh chóng di chuyển trong chỗ mà ánh sáng của tòa nhà không chiếu tới.

Cô dựa theo tín hiệu điện, nhanh chóng đuổi kịp đám người Bạch Thần.

Thương Kiến Diệu ngồi squat dựa vào góc tường, trầm giọng nói:

“Không thấy Tiểu Xung đâu rồi.”

“Đi đâu?” Tưởng Bạch Miên hạ nhỏ giọng xuống hỏi.

Thương Kiến Diệu chọn trọng điểm trả lời:

“Đến bên này rồi, tôi đặt thằng nhóc xuống. Nó bảo muốn đi tiểu, vọt tới sau lùm cây, rồi sau đó không thấy tăm hơi đâu.”

Tưởng Bạch Miên suy nghĩ một chút, nói với vẻ mặt nặng nề:

“Có chút kỳ dị, chúng ta mau rời khỏi nơi đây.”

Đám người Thương Kiến Diệu lập tức dùng hành động thay thế ngôn ngữ để trả lời.

Dưới sự hướng dẫn của Tưởng Bạch Miên, bọn họ đến thẳng bên cạnh, định vượt qua rào chắn, theo đường vòng quay về.

Bọn họ đi qua cây cối hoa cỏ, càng lúc càng gần đích đến.

Ngay lúc đó, ở chỗ cách không xa lại vang lên tiếng gào trầm khàn thê lương kia.

Tiếng gào đó to hơn hẳn lúc trước, dường như vang ngay bên tai.

Đầu óc đám người Tưởng Bạch Miên lập tức trở nên trống rỗng, tâm linh thì dường như bị nỗi sợ hãi quen thuộc siết chặt, không thể đập được.

Không biết bao lâu sau, bọn họ đột nhiên nghe thấy một giọng nói êm dịu:

“Không phải sợ, giữ vững bình tĩnh.”

Đám người Thương Kiến Diệu khẽ run rẩy toàn thân, cuối cùng tỉnh táo trở lại, chỉ cảm thấy sợ hãi đang rút đi như thủy triều.

Bọn họ lập tức quay sang nhìn chỗ phát ra tiếng nói, chỉ thấy một người đang ngồi bên cạnh hàng rào trong chỗ tối.

Người này mặc một áo choàng màu đen rộng thùng thình, xõa mái tóc dài, nuôi một chòm râu trông khá có khí chất, vẻ mặt vừa ôn hòa mà lại để lộ ra chút nghiêm túc.

Đám người Thương Kiến Diệu có biết người này, bọn họ từng gặp ông ta một lần trên hoang dã:

Đỗ Hành, tự xưng là học giả cổ vật, nghiên cứu viên lịch sử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.