Nếu không phải vẫn còn nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ của người bên mình, Long Duyệt Hồng cảm thấy mình có lẽ đã bị hoàn cảnh và bầu không khí này khiến bản thân sụp đổ tinh thần.
Mặc dù là thế, anh ta vẫn cảm thấy thời gian trôi đi cực kỳ chậm.
Không biết bao lâu sau, Kiều Sơ đi sau cùng của đội ngũ đột nhiên nói:
“Chính là chỗ này.”
“Phù...”
Long Duyệt Hồng lập tức thở phào một hơi.
Đoạn đường xuống cầu thang này không bị tập kích, thật là tốt quá!
Chờ khi thoát khỏi khu vực chật hẹp đóng kín này, chí ít có không gian để có thể chạy, nhảy, lăn lộn, có thể tránh né hữu hiệu.
“Thế mà lại không nhân cơ hội này tập kích chúng ta...” Bạch Thần nói như đang tự lẩm bẩm.
Tưởng Bạch Miên theo bản năng đáp lại:
“Hẳn là người Vô Tâm không đến mức đang ngăn cản chúng ta tiến vào phòng máy dưới đất, bọn họ không có động cơ và trí thông minh như vậy, trừ khi nơi đây là hang ổ của bọn họ.
Mà làm kẻ đi săn, khi phát hiện con mồi quá mạnh, khó có thể giải quyết, lựa chọn tốt nhất là núp trong bóng tối quan sát, chờ cơ hội, và gọi đồng bọn tới viện trợ.
Đây đều là những người Vô Tâm của đời thứ bao nhiêu không rõ, về việc săn bắn sẽ không thiếu bản năng hoặc trí tuệ tương tự.”
Long Duyệt Hồng nghe được nội dung mà mình quan tâm nhất, có chút lo lắng nhìn quanh một lượt:
“Cũng đúng, bọn họ ẩn núp trong bóng tối xung quanh?”
“Đúng thế, đúng thế.” Thương Kiến Diệu cười nói hùa theo: “Một khi ai tỏ ra căng thẳng, thể hiện ra sự yếu đuối, không cảnh giác, bọn họ sẽ coi kẻ đó làm mục tiêu.”
Long Duyệt Hồng hoảng sợ.
Đây không phải là đang nói mình sao?
Anh ta lập tức khắc phục sợ hãi, tinh thần căng thẳng cao độ, không để cho bản thân lộ ra chút sơ hở nào.
“Được rồi, khu vực sau cửa này xác nhận là không có tín hiệu điện.” Tưởng Bạch Miên dừng ở đây không phải là chỉ để nói: “Nhưng chúng ta vẫn phải làm theo quy trình, cẩn thận một chút.”
Bọn họ lập tức yểm hộ, chuẩn bị hỏa lực để áp chế hỏa lực, không hề thả lỏng chút nào.
Tiếp theo, Tưởng Bạch Miên tung người va chạm với sự kiểm soát nhất định, phá mở cánh cửa lối thoát hiểm nối vào phòng máy dưới đất.
Mà cô nương theo lực phản chấn xoay người trốn sang bên cạnh.
Sau khi xác nhận không có người tập kích, bọn họ mới dựa theo đội hình chiến đấu lao ra khỏi cầu thang, đi vào tầng lầu dưới lòng đất này.
Cột sáng đèn pin lướt qua, bọn họ thấy rõ bố cục của nơi này:
Vị trí của bọn họ hiện tại là một ngã tư, phía trước hay hai bên trái phải đều có hành lang, mà hai bên hành lang thì có không ít phòng.
“Phòng máy dưới đất nằm ở đâu?” Tưởng Bạch Miên hỏi Kiều Sơ.
Kiều Sơ nhìn quanh một lượt:
“Tôi cũng không xác định.”
Ngay sau đó y bổ sung một câu:
“Các người đi thẳng trước dò đường. Nếu có, trực tiếp nói cho tôi. Nếu không có, quay lại đổi hướng khác.”
Y gần như không hề suy nghĩ, hệt như đã có quyết định đó từ trước.
Đám người Tưởng Bạch Miên không cảm thấy điều này có vấn đề gì, dựa theo đội hình vừa rồi tiến vào hành lang ở trước mặt.
Lúc này, Kiều Sơ tiến lên hai bước, nhấn mạnh một câu:
“Đến cuối hành lang, đừng vội vàng rẽ vào nơi khác, cứ báo cáo trước.”
“Không thành vấn đề.” Thương Kiến Diệu dường như trả lời thay cho Tưởng Bạch Miên.
Thậm chí hắn còn cười vẫy tay.
“Được.” Tưởng Bạch Miên lại dồn sức chú ý vào phía trước.
Một hàng bốn người, dưới ánh sáng đèn pin, đi dọc theo hành lang, càng lúc càng tiến sâu vào trong tầng nhà này.
Những căn phòng hai bên bọn họ, có cái mở toang, có cái đóng kín. Cửa phòng thì có cái làm bằng gỗ, có cái đúc từ kim loại mài lam xám. Bên trong phòng thi thoảng có thể thấy được những chiếc bàn vuông, bàn dài, ghế dựa vào đủ loại máy móc.
Nhưng không một phòng nào có diện tích và dáng vẻ giống phòng máy cung cấp điện cả.
Bọn họ đi rồi đi. Tưởng Bạch Miên đột nhiên giơ tay nã một phát súng vào trong căn phòng bên cạnh.
Trong tiếng pằng, một bóng người lảo đảo từ một cánh cửa khác lao vào hành lang đối diện.
Cột sáng đèn pin quét tới, đám người Thương Kiến Diệu thấy một bóng lưng mặc áo sơ mi màu trắng.
Ở chỗ cánh tay phải hơi lệch về bả vai của bóng dáng này, máu nhanh chóng nhuộm đỏ rồi lan ra, hiển nhiên là đã trúng đạn.
Nhưng tốc độ của kẻ đó không hề chậm đi chút nào, trước khi đám người Tưởng Bạch Miên bắn phát súng thứ hai, kẻ đó đã nhảy ra tầm mắt của bọn họ.
“Vết thương của kẻ đó có gì đó là lạ.” Bạch Thần thu hồi tầm mắt, nói một câu.
“Là lạ ở chỗ nào?” Long Duyệt Hồng sợ hãi, vội hỏi.
Bạch Thần liếc Tưởng Bạch Miên một cái:
“Tuy rằng uy lực của Rêu Đá không bằng Liên Hiệp 202, nhưng cũng không quá yếu, nếu bắn trúng người thì không nên chỉ tạo ra vết thương như vậy.”
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu:
“Chẳng lẽ người Vô Tâm nhiều đời sau đã tiến hóa cơ bắp tới mức độ này, có thể giảm bớt độ xoắn và xé rách của đầu đạn hay sao?”
“Không khẳng định là nguyên nhân này, nhưng kế tiếp chúng ta phải chú ý hơn, không thể đánh giá sai vết thương của bọn họ.” Bạch Thần nghiêm túc nhắc nhở một câu.
“Hy vọng đầu của bọn họ cũng đủ cứng rắn.” Thương Kiến Diệu cười trả lời một câu.
Long Duyệt Hồng im lặng ghi nhớ nội dung quan trọng này.
Tổ điều tra thế giới cũ tiếp tục tiến lên, dọc đường đi không gặp người Vô Tâm nào nữa.
Bọn họ nhanh chóng tới cuối hành lang.
Tưởng Bạch Miên dùng đèn pin chiếu căn phòng mở toang bên phải, muốn xác nhận xem bên trong có gì.
Mà thứ ánh vào mắt bọn họ đầu tiên là một người!
Một bà lão lưng còng, đội mũ dây sậm màu, mặc váy dài len màu đen, mặt đầy nếp nhăn.
Mái tóc lộ ra bên ngoài mũ của bà già này đã bạc trắng, hai tay bà ta đang nâng một tã lót được bọc lại bởi tấm vải màu đỏ và xanh lam.
Bà ta ngẩng đầu lên, nhìn đám người Tưởng Bạch Miên với ánh mắt đục ngầu, nói từng từ từng từ một:
“Các người... làm ồn... tới... Tiểu Xung rồi...”