Khi tới gần cửa vào hang động, Tưởng Bạch Miên dừng bước, quay đầu nói với Long Duyệt Hồng đang mặc thiết bị bộ xương ngoài:
“Anh ở đây cảnh giới.”
Cô ngẫm nghĩ rồi bổ sung:
“Chú ý nhiều tới bên ngoài rừng cây, nếu mất xe Jeep, tôi và Bạch Thần thì không sao, các anh sẽ “hưởng thụ” đủ. rất nhiêu chuyện, nếu tiến hành theo chất lượng, con người chắc chắn sẽ có thể tiếp nhận và thích ứng, nhưng nếu đột nhiên đưa thẳng tới độ khó địa ngục, tuyệt đại đa số sinh vật đều suy sụp.”
“Rõ, tổ trưởng!” Long Duyệt Hồng không những không thất vọng khi không được tiến vào trấn Hắc Thử, mà anh ta còn khẽ thở phào một hơi.
Từ trên người những dân cư trấn Hắc Thử đã chết bên ngoài này, anh ta dường như đã có thể tiên đoán được thảm trạng bên trong hang, nghi ngờ điều đó sẽ là một đả kích lớn với tinh thần mình, sẽ để lại bóng ma tâm lý cần phải trị liệu.
Sau khi dặn bảo Long Duyệt Hồng xong, Tưởng Bạch Miên quay người lại, cúi xuống đi vào cửa hang cao chừng một mét tư này.
Bạch Thần và Thương Kiến Diệu đều tự bồng vũ khí của mình, một trái một phải đi theo sau. Chỉ là một người thì phải khom lưng, đầu gối khuỵu xuống hơi nhiều nên di chuyển hơi vất vả, còn người kia thì đỡ hơn.
Bọn họ không hề quan sát bên ngoài trước, xác nhận tình hình đại khái rồi mới vào bên trong như trong sổ tay huấn luyện có dạy, mà hoàn toàn tin tưởng vào năng lực cảm ứng tín hiệu điện mỏng manh của tổ trưởng.
Về mặt này, những gì Tưởng Bạch Miên đã thể hiện đã quá đủ để tin cậy.
Ở chỗ cửa vào hang còn có ánh nắng chiếu vào, làm cho người ta có thể mang máng thấy được tình huống xung quanh, mà càng vào trong thì lại càng tối, cho đến lúc giơ tay không thấy năm ngón đâu.
Lúc này, Tưởng Bạch Miên lấy ra một chiếc đèn pin vỏ màu trắng bạc với các hạt nhỏ nổi thấy rõ, rồi bật công tắc lên.
Một chùm sáng màu hơi vàng nhanh chóng phát ra, chiếu sáng khu vực phía trước, lại kèm thêm ánh sáng tự nhiên từ lối vào làm cho Thương Kiến Diệu có thể sơ bộ thấy được cảnh tượng trước mắt là như thế nào:
Hang động này coi như rộng lớn, mà chỗ sâu hơn thì bị bóng tối bao phủ như trước, không nhìn tới cuối.
Nơi đây ban đầu từng có một cột đá do tự nhiên hình thành, lúc này đã gãy đổ, một lượng lớn khối đá, rêu xanh và tro bụi từ trên đỉnh sụp xuống, phủ đầy trên mặt đất.
Mặt đất, lấy trung tâm vị trí đèn pin của Tưởng Bạch Miên chiếu xuống làm điểm khởi đầu, hiện lên dấu vết ngọn lửa bốc cháy lan rộng ra ngoài.
Bên trong cái hố gần điểm khởi đầu đó không hề thấy những hài cốt được gọi là nguyên vẹn, chỉ có vô số những mảng thịt cháy đen xen lẫn màu đỏ hồng và máu xen lẫn trong đá, trong bùn đất.
Trong vòng giữa bên ngoài cái hố là những cái xác nằm rạp dưới đất, ngoài cơ thể cháy đen, nhiều chỗ nát bét, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Theo sự di chuyển của ánh sáng từ đèn pin, Thương Kiến Diệu lại nhìn thấy bên ngoài vòng giữa kia, ở khu vực gần vách hang là tình hình khác:
Cũng có vô số xác của dân cư trấn Hắc Thử với đủ loại trạng thái ngã nằm dưới đất, nhưng cơ bản là cơ thể nguyên vẹn, chỉ có chút ít dấu vết cháy xém, ngoài ra còn một bộ phận lông tóc màu đen là còn tồn tại.
Trong bọn họ, có người bị thương không thấy rõ cho lắm, nhưng có người thì lại có miệng vết thương đáng sợ do viên đạn xé rách ra ở trên lưng, trước ngực. Vả lại phần lớn đều không có quần áo.
Mà trong hang động nơi tầm mắt Thương Kiến Diệu nhìn tới, ngoài những mảnh vỡ bát sứ, bát gốm hay bát bùn thì chẳng còn thứ gì khác nữa.
Cảnh tượng đó, không cần ai nói rõ, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần lập tức hiểu rõ một sự thật:
Trấn Hắc Thử đã bị người ta tàn sát hết rồi.
Tưởng Bạch Miên im lặng nhìn quanh một lượt, thở dài nói:
“Có thể là bom nhiệt áp do vũ khí chiến đấu cá nhân đeo trên vai phóng ra... Người nào không chết ngay tại chỗ thì cũng đều bị bắn thêm nhát súng nữa.
Rất chuyên nghiệp!”
Bom nhiệt áp là loại bom kết hợp giữa đạn pháo và vũ khí nhiệt áp, chủ yếu dùng để sát thương kẻ địch trong không gian có hạn như hang động hoặc hầm dưới lòng đất có công sự che chắn.
Sau khi bom nhiệt áp nổ, sẽ ngốn hết dưỡng khí xung quanh, phóng ra một lượng lớn năng lượng, tạo ra một quả cầu lửa bành trướng với tốc độ cao. Quả cầu lửa này sẽ cùng sóng xung kích cao áp tràn ra khắp không gian có hạn, giết chết kẻ địch và phá hoại thiết bị với cấp độ mạnh nhất.
Với một nơi mà cửa vào chỉ cao có một mét tư như trấn Hắc Thử, xông tới chiến đấu với cư dân đã thích ứng hoàn cảnh nơi này hiển nhiên không phải lựa chọn sáng suốt, trực tiếp phóng thẳng bom nhiệt áp và các loại bom khác mới là biện pháp tốt nhất.
“Không có nhiều đội ngũ có được loại bom này, một số thế lực lớn còn không có.” Bạch Thần cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, trả lời một câu ngắn gọn.
Tuy cô là một cựu dân du cư hoang dã có kinh nghiệm phong phú, đã quá quen với các cuộc chiến đấu và giết chóc, nhưng loại chuyện giết sạch một điểm tụ cư thôn trấn này thì là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến.
Những xác chết và vụn thịt nát đầy dưới đất này, cho dù đều là của thứ nhân, cũng tràn đầy sự chấn động và khủng khiếp không thể nói thành lời.
Bất kể thế nào, ngoại trừ chiều cao, móng tay và bộ lông ra thì cư dân trấn Hắc Thử gần như không có gì khác con người bình thường cả.
Kỳ thật Bạch Thần từng thấy điểm tụ cư bị tàn sát hết sạch, nhưng đều là rất lâu sau khi thảm kịch xảy ra, ngoài một chút ít hài cốt còn sót lại, và nhà cửa tan hoang không người ở, các dấu vết khác đã sớm không còn tồn tại.
Tưởng Bạch Miên gật đầu:
“Lấy đèn pin ra, chia nhau tìm manh mối. Có lẽ, có lẽ vẫn còn vài người sống sót thì sao?”