Nghe Tưởng Bạch Miên hỏi vậy, Thương Kiến Diệu và Bạch Thần vô thức liếc nhìn nhau, nhưng đều thấy vẻ mờ mịt không hiểu gì trên mặt đối phương.
Tưởng Bạch Miên khẽ chống hai tay để ngồi thẳng hơn chút nữa:
“Hai người còn nhớ thông tin mà tên thợ săn di tích lúc trước, chính cái người tên là Harris Brown, đầu trọc ấy, cung cấp không?”
Rất hiển nhiên trí nhớ của Tưởng Bạch Miên khá là tốt.
Là đương sự, Thương Kiến Diệu lập tức nhớ ra:
“Là thôn tin phía bắc nhà ga Nguyệt Lỗ có người chết theo cách bất thường sao?”
“Đúng vậy.” Tưởng Bạch Miên trịnh trọng gật đầu: “Lúc ấy Harris Brown nói, bọn họ phát hiện mấy cái xác mới chết không lâu, bên ngoài không hề có dấu vết chết người nào, nhưng vẻ mặt thì khác nhau, người thì đau đớn, người sợ hãi, hoặc kẻ thì có nụ cười kỳ dị.”
Bạch Thần lập tức hiểu ra:
“Tổ trưởng, ý cô là, những người đó đều chết trong giấc mơ, à không, trong giấc mơ chân thật?”
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
“Cô nghĩ xem, tôi chỉ đâm chính mình trong mơ, mà ngoài hiện thực còn có vết sưng đỏ tương ứng, mà nhìn kỹ thì hoàn toàn không hề có lỗ kim tiêm nào. Tương tự, Thương Kiến Diệu cũng tự tát mình một cái trong mơ, ngoài hiện thực cũng có dấu năm ngón tay và một bên mặt sưng vù.
Nếu, tôi nói là nếu ấy, ở trong loại mộng như thế này mà bị đạn bắn trúng chỗ yếu hại, hoặc hút vào khí độc làm cho người ta có vẻ mặt kỳ quặc, hoặc đang lên đỉnh cuộc vui tự dưng bị kinh hãi đột ngột, như vậy sẽ thể hiện ra như thế nào ngoài đời thực?”
“Hẳn là sẽ chết mà không có bất cứ vết thương trí mạng nào...” Thương Kiến Diệu trầm giọng đáp.
Năm dấu ngón tay trên mặt hắn rất có thể là môt hiện tượng mang tính ứng kích, sẽ biến mất rất nhanh, chỉ khi nào trái tim vì điều đó mà ngừng đập, vậy thì vĩnh viễn cũng không khôi phục được.
Còn chưa dứt lời, Thương Kiến Diệu đứng bật dậy, quay lại chỗ nằm ngủ của mình, khoác thêm áo khoác, xách khẩu súng trường “Cuồng Chiến Sĩ“.
Hắn vừa mở chốt an toàn của súng, vừa bước ra ngoài lều.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Long Duyệt Hồng phụ trách canh gác vội hỏi.
Thương Kiến Diệu ngẩng đầu nhìn vách đá phía sau, lại nhìn xung quanh một lượt:
“Cậu có phát hiện thứ gì khả nghi không? Hoặc, hiện tượng bất thường?”
Long Duyệt Hồng suy nghĩ một chút, lắc đầu kiên định đáp:
“Không phát hiện. Chỉ là thú hoang đi qua đây đều rất ít, cũng toàn loại bình thường.”
Trong lúc nói, Long Duyệt Hồng nương theo ánh trăng sáng tỏ nhìn thấy má phải sưng đỏ và dấu năm ngón tay khá rõ trên mặt Thương Kiến Diệu.
“A...” Anh ta đột nhiên không biết nên hỏi thế nào, ánh mắt trở nên có chút kỳ quái.
Lúc này Tưởng Bạch Miên đã ăn mặc chỉnh tề, cầm vũ khí đi ra, Bạch Thần theo sau.
“Có phát hiện gì không?” Tưởng Bạch Miên hỏi với vẻ mặt khá nghiêm túc và nặng nề.
“Không.” Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp lại.
Tưởng Bạch Miên không quan tâm ánh mắt nhìn rồi lại nhìn của Long Duyệt Hồng, tự tuần tra một vòng, cảm ứng các loại tín hiệu điện xung quanh.
“Đúng là không có gì bất thường.” Cô quay về bên cạnh Thương Kiến Diệu, Bạch Thần, thoáng thở phào một hơi: “Xem ra chỉ cần không ngủ là sẽ không bị ảnh hưởng.”
Thấy Long Duyệt Hồng ngơ ngác đứng nghe, Tưởng Bạch Miên bèn nhặt trọng điểm những gì cô và Thương Kiến Diệu gặp được rồi kể qua một lượt.
Mà Long Duyệt Hồng hệt như đang nghe chuyện kể trên đài phát thanh, vừa sợ hãi lại vừa không quá tin tưởng.
Nói thẳng ra thì nếu không có tổ trưởng làm chứng, chỉ dựa vào lời kể của Thương Kiến Diệu, anh ta chắc chắn sẽ nói:
“Đừng có đùa, chuyện này mang ra đùa không vui chút nào nha! Cậu đi nói với giám sát viên trật tự đi, xem bọn họ có tin cậu không!”
Giám sát viên trật tự là nghề nghiệp phụ trách trật tự trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ, bất kể là đánh lộn ẩu đả, hay xâm hại người khác đều thuộc thẩm quyền quản lý của bọn họ.
Mỗi một tầng lầu của khu Nội sinh thái đều có một vị chủ quản giám sát trật tự, bên dưới là ba tổ trưởng giám sát trật tự, dưới mỗi một tổ trưởng là mấy vị giám sát viên trật tự.
Hướng lên trên, mười mấy hai mươi tầng là một khu vực, mỗi một khu đều có một “cục Giám sát Trật tự” riêng.
Trên cục Giám sát Trật tự là “Bộ Giám sát Trật tự”, một phần của “Hội đồng Quản trị“.
Nghe Tưởng Bạch Miên kể xong, Long Duyệt Hồng vô thức buột miệng hỏi một câu:
“Điều này không hẳn là thật chứ?”
Sau khi hỏi xong, anh ta nhanh chóng ngậm miệng lại, không chờ đợi đáp án.
Nếu Thương Kiến Diệu cũng có thể khiến thầy tu máy móc Tịnh Pháp bắt tay nói tạm biệt với hắn, như vậy một con quái vật có thể khiến người ta chết theo cách kỳ dị trong giấc mơ dường như cũng không phải chuyện không thể chấp nhận được.
Không thể không nói, từ sau khi ra khỏi công ty, đi lên mặt đất, Long Duyệt Hồng càng ngày càng cảm thấy thế giới này huyền ảo hơn những gì anh ta biết lúc trước nhiều.
“Sẽ là một kẻ thức tỉnh chứ? Hoặc là, thứ nhân, động vật bị đột biến? Có khi bọn họ sẽ có được năng lực tương tự.” Tưởng Bạch Miên nghiêng đầu nhìn Thương Kiến Diệu.
“Ngoài năng lực của bản thân ra, tôi không hiểu biết gì nhiều về người thức tỉnh hơn mọi người đâu.” Thương Kiến Diệu quay đầu theo nhìn Bạch Thần, hy vọng quý cô giàu kinh nghiệm sinh tồn trên Đất Xám có thể cung cấp đáp án.
Bạch Thần lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng chưa từng gặp được sự khác thường tương tự:
“Nếu không phải như thế thì cũng không khiến vị thợ săn di tích phong phú kinh nghiệm như Harris Brown phải vội vàng rút lui, không dám tới gần.”
Tưởng Bạch Miên suy tư vài giây, nhìn Thương Kiến Diệu nói:
“Tôi có chút tò mò, rốt cuộc anh đã làm thế nào để thoát khỏi giấc mơ vừa rồi? Ừm, ban nãy anh có nói là dựa vào năng lực người thức tỉnh, nhưng tôi hy vọng hiểu biết chi tiết hơn, điều này có thể cho tôi gợi ý nào đó.
Nếu anh cảm thấy đây là bí mật của mình, vậy để Long Duyệt Hồng và Bạch Thần sang bên rìa tuần tra. Về phần tôi, à, con người tôi ấy, hẳn là đáng để tin tưởng chứ nhỉ?”