“Được.”
“Được chứ.”
“Không vấn đề.”
“Lên xe thôi.”
Bạch Thần, Long Duyệt Hồng, Tưởng Bạch Miên và Thương Kiến Diệu gần như đồng thanh trả lời, không chút do dự.
Lúc này người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi sậm màu, quần dài và khoác áo gió màu đen lập tức đi vòng qua đầu xe, tới chỗ ghế lái phụ rồi mở cửa xe ra.
Y nở nụ cười nhàn nhạt nói với Tưởng Bạch Miên:
“Cô có thể ra hàng ghế sau ngồi được không?”
“Không thành vấn đề, anh ngồi, anh ngồi đi.” Tưởng Bạch Miên nhiệt tình đứng lên nhường chỗ.
Chờ khi người đàn ông kia tháo khẩu súng trường màu bạc trên lưng, ngồi xuống chỗ ghế lái phụ, cô khẽ xoay người, cười như đang nịnh nọt và hỏi:
“Anh tên là gì vậy?”
Người đàn ông tóc đen mắt vàng kia khe khẽ nhăn mặt lại:
“Kiều Sơ.”
“Tên hay quá.” Tưởng Bạch Miên ca ngợi không chút keo kiệt.
“Xem tên của người ta kìa, rồi nhìn tên của cậu xem.” Thương Kiến Diệu thì nghiêng đầu đả kích Long Duyệt Hồng một câu.
Long Duyệt Hồng lại không hề trách móc, mà còn hùa theo:
“Đúng thế, đúng thế.”
Trong tiếng khen ngợi của bọn họ, Tưởng Bạch Miên mở cửa sau ra, nói với Thương Kiến Diệu:
“Dịch vào giữa một chút nào.”
Mà còn chưa nói xong, cô đã đổi ý:
“Không, anh xuống dưới trước, tôi ngồi giữa.”
Thấy Thương Kiến Diệu tỏ ra không quá vui vẻ, Tưởng Bạch Miên lại nhấn mạnh một câu:
“Tôi là tổ trưởng!”
Thương Kiến Diệu nghe vậy, mới không tình nguyện xuống xe, nhìn Tưởng Bạch Miên ngồi vào giữa hàng ghế sau.
Mà sau khi nghe được danh từ “tổ trưởng” tới từ tiếng Đất Xám này, người đàn ông tóc đen mắt vàng Kiều Sơ theo bản năng quay đầu liếc nhìn Tưởng Bạch Miên một cái.
Tưởng Bạch Miên thì như sớm chờ đợi sẵn, cùng anh ta bốn mắt nhìn nhau, rồi thản nhiên cười một tiếng.
Kiều Sơ không nói nhiều, bình thản dời mắt đi.
Tưởng Bạch Miên không cảm thấy mất mát, mà đưa người tới phía trước, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm góc nghiêng của Kiều Sơ như đang thưởng thức, khó có thể dời mắt đi được.
Sau khi lên xe và ngồi xuống, Thương Kiến Diệu phát hiện vì vị trí này mà hắn chỉ có thể nhìn thấy gáy của Kiều Sơ, hơn nữa thi thoảng còn bị đệm gối đầu của chiếc ghế phía trước che mất, trên mặt chợt hiện ra cảm xúc thất vọng không sao che giấu nổi.
Kiều Sơ nhìn cây cầu lớn đứt gãy phía trước, đột nhiên mở miệng hỏi:
“Các vị có đồ ăn không?”
“Có!” Bạch Thần nhanh chóng nghiêng người mở hộp kê tay ra.
“Có có có!” Tưởng Bạch Miên thu tay chống cằm, cuống quít tìm đồ ăn trong túi áo. Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng thì ngồi thẳng lưng, quay ra sau, định lấy hộp thịt bò kho tàu cho Kiều Sơ.
Không hề nghi ngờ khi Bạch Thần là người nhanh nhất, cô đưa cho Kiều Sơ một túi lương khô nhỏ và một thanh năng lượng.
“Cứ thế này đi. Các vị cũng ăn một chút, trưa nay phỏng chừng không nghỉ ngơi được, phải thay nhau lái xe.” Kiều Sơ nhận lấy đồ ăn, ra lệnh như mình là thủ lĩnh ở đây, mà đám người Thương Kiến Diệu thì không chút dị nghị.
Sau khi dùng nước trong túi ăn lương khô và thanh năng lượng, Kiều Sơ cất đồ đi, chờ một lúc rồi nghiêng đầu nói với Bạch Thần:
“Nên xuất phát. Lái tới dải đồi núi phía tây bắc.”
“Vâng.” Bạch Thần, sau khi ăn trưa xong, vâng dạ liên tục, nhưng không dời mắt đi.
Kiều Sơ giơ tay trái vỗ lên cánh tay phải Bạch Thần, dịu dàng cười nói:
“Tập trung lái xe.”
“Vâng!” Bạch Thần như sung sướng, lập tức ngồi thẳng người, khởi động xe.
Kiều Sơ nhìn ra hàng ghế phía sau, khẽ cười nói:
“Tôi muốn nghỉ ngơi một chút. Các người chú ý tình huống xung quanh, tới khu vực đồi núi đó thì nhớ gọi tôi dậy.”
“Vâng!” Đám người Tưởng Bạch Miên đồng thanh đáp lại.
Kiều Sơ không nói gì nữa, quay đầu lại.
Nụ cười nhanh chóng biến mất trên mặt y, ánh mắt y trở nên vô cùng lạnh nhạt.
Sau đó, y lấy từ trong túi áo ra một cái hộp màu xanh da trời, mở nắp ra.
Trong hộp này có gắn một chiếc gương soi nhỏ.
Kiều Sơ nhìn bản thân trong gương, giơ tay phải lên tập trung sửa sang lại tóc tai.
Sau vài lần xem xét kỹ càng, y chậm rãi cất hộp gương đi, dựa đầu vào tấm đệm rồi nhắm mắt lại.
Chờ khi chạng vạng, xe Jeep chạy về khu vực đồi núi chỗ trấn Hắc Thử. Lúc này đại đội 23 của Vương Bắc Thành đã đi xa từ lâu.
Đám người Tưởng Bạch Miên không cần nhắc nhở, lập tức hóa thân thành đồng hồ báo thức gọi Kiều Sơ tỉnh dậy đúng giờ.
Kiều Sơ nhìn bầu trời đang tối dần:
“Đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ này, sáng mai tiếp tục chạy hướng tây bắc.”
“Vâng.” Bạch Thần tìm được chỗ hạ trại quen thuộc, dừng xe lại.
Tiếp đó, bốn người bọn họ tranh nhau dựng lều trại, đốt lửa, từ trong cốp xe lấy mấy lon đồ hộp quân dụng ra.
“Các người cũng có đủ vật tư đấy nhỉ...” Kiều Sơ ngồi ở vị trí ghế lái không đóng cửa xe, nhàn nhã nhìn đám người Thương Kiến Diệu bận rộn.
Không lâu sau, Thương Kiến Diệu chạy tới, chủ động nói:
“Tôi qua bên kia lấy nước.”
Kiều Sơ nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy chỗ có nguồn nước sạch, suy nghĩ vài giây rồi đáp:
“Không cần, nước của chúng ta đủ để dùng cho mấy ngày rồi.”
“Vâng, đồ hộp còn một lúc nữa mới nóng, có cần tôi hát cho anh nghe một bài không?” Thương Kiến Diệu không hề kiên trì, mà lại cười hỏi tiếp.
“...” Kiều Sơ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Thương Kiến Diệu hai giây: “Không cần.”
“Vậy mặc váy cỏ nhảy lắc mông thì sao?” Thương Kiến Diệu hỏi tiếp.
Kiều Sơ nhíu mày, nói:
“Không cần, tôi muốn yên lặng một lúc, khi nào đồ nóng thì tới gọi tôi.”
“Vâng!” Thương Kiến Diệu nhiệt tình đáp lại.
Sau khi hắn xoay người đi về chỗ đống lửa, Kiều Sơ lại lấy cái hộp màu xanh da trời, bật mở nó ra.