Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 140: Chương 140: Kẻ Phá Hỏng Phong Cách 1




Cảm giác chán nản ủ rũ đột nhiên kéo tới này biến mất, đám người Tưởng Bạch Miên nhanh chóng bình thường trở lại.

Tuy Long Duyệt Hồng vẫn còn sợ hãi, không muốn đi sâu vào trong Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh, nhưng cảm thấy vì Kiều Sơ, người tốt đẹp hệt như thiên sứ, anh ta vẫn có thể mạo hiểm một chút.

Vì mặc thiết bị bộ xương ngoài quân dụng nên Kiều Sơ đã tháo chiếc đồng hồ cơ cất vào túi áo trong, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc y biết bây giờ là mấy giờ mấy phút mấy giây, bởi vì kính bảo hộ kiêm màn hình có hiện thời gian tương ứng.

Y nhìn góc bên phải phía dưới của kính bảo hộ, nhẩm tính thời gian “mị hoặc” sắp xảy ra dị biến, nhanh chóng giục giã:

“Chúng ta đi phòng máy dưới đất.”

Lần này đám người Thương Kiến Diệu không dị nghị gì, theo vị đặc phái viên của Viện nghiên cứu thứ tám này vòng qua hồ nước, đi tới phía trước tòa nhà Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh.

Cửa của tòa nhà này được làm bằng kính, không biết được mở ra từ lúc nào, hoặc là có lẽ từ lúc thế giới cũ bị hủy diệt tới giờ, nó chưa từng đóng lại bao giờ. Tóm lại, đại sảnh rộng lớn u ám bên trong trực tiếp hiện ra.

Kiều Sơ không vội vã đi vào, mà sử dụng Hệ thống cảnh báo sớm tích hợp đứng ngoài quan sát mười mấy giây.

Sau đó, y thoáng xoay người, xông tới thang máy, vang lên tiếng keng keng keng.

Đám người Tưởng Bạch Miên theo sát phía sau, vẫn luôn giữ vững đội hình chiến thuật.

Trong quá trình đó, trong đại sảnh này chỉ có tiếng khung xương kim loại va chạm lên mặt đất, và tiếng bước chân không tính là nặng nề của bọn họ vang vọng, không còn động tĩnh nào khác. Xung quanh hoàn toàn là một mảng tĩnh lặng.

Bọn họ nhanh chóng đi đến chỗ thang máy.

Chỗ này, hai bên trái phải đều có ba thang máy màu xám đen.

Đương nhiên tất cả đều không thể sử dụng được, vì không có điện.

Mục tiêu của Kiều Sơ không phải là thang máy, mà là cửa của lối thoát hiểm bên cạnh.

Cánh cửa gỗ màu đỏ sậm này đã có chút hư hại, lúc này đang lẳng lặng đóng kín, không biết có khóa lại hay không.

Bạch Thần đang muốn chạy lên trước mở cửa cho Kiều Sơ, đột nhiên trong lòng bỗng nảy sinh ra một nhận thức kỳ quái nào đó.

Ở sau cánh cửa kia, có một món đồ cực kỳ quý giá, bắt buộc phải lấy cho bằng được!

Điều này làm cho cô có một khát vọng và sự thôi thúc cực kỳ mãnh liệt không cách nào đè xuống được, muốn lập tức mở cửa vọt tới chỗ đó để lấy được món đồ kia.

Không chỉ riêng cô, đám người Kiều Sơ, Long Duyệt Hồng cũng có cảm giác tương tự, đều vội vã muốn tới gần cửa.

Tưởng Bạch Miên hơi nhíu chân mày lại, la lên:

“Các người còn nhớ chuyện mà đồng đội của Ngô Thủ Thạch đã miêu tả không?”

Chuyện mà cô nói tới là việc người Vô Tâm cao cấp tạo ra mê hoặc, bày sẵn cạm bẫy.

Chính vì nhớ tới chuyện này nên cô mới hoàn toàn không bị che mờ tâm trí, có thể chống chọi lại nhận thức kỳ quặc kia trong một mức độ nhất định.

Đôi chân cô rạo rực muốn bước lên, cơ thể đã bày sẵn trạng thái xông lên, nhưng toàn thân cô vẫn đóng đinh tại chỗ, không bước ra dù chỉ nửa bước.

Lời này đánh thức chút lý trí của đám người Kiều Sơ, làm cho bọn họ rơi vào sự đấu tranh ngắn ngủi, không trực tiếp mở cửa.

Lúc này, Thương Kiến Diệu ở phía sau cùng đã chạy tới, nhưng không tiếp tục tiến lên, mà dừng lại bên cạnh Tưởng Bạch Miên.

“Tôi cảm thấy chỗ đó có bí mật có thể cứu vớt toàn bộ nhân loại.” Hắn nói rất nghiêm túc: “Nhưng loại bí mật này chắc chắn sẽ được bảo vệ tầng tầng lớp lớp, xung quanh cất giấu cực nhiều hiểm nguy.”

Trong lúc nhất thời, Tưởng Bạch Miên thật sự không biết nên trợn mắt coi thường hắn, hay nên khen ngợi hắn một câu.

“Chúng ta phải cẩn thận, không được lỗ mãng.” Thương Kiến Diệu tuân theo ý tưởng này suy nghĩ hai giây.

Sau đó, hắn nhảy tới trước một thang máy, mượn dùng hiệu quả mặt kính của kim loại và ánh trăng với ánh sao chiếu vào từ cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh bản thân không đủ rõ nét.

Sau khi mặt đối mặt với chính mình, Thương Kiến Diệu mở miệng nói:

“Tưởng Bạch Miên chân dài, tôi cũng chân dài.

Tưởng Bạch Miên rất lợi hại, tôi cũng rất lợi hại.

Cho nên?”

Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm từ lúc nào chẳng biết, hắn mở miệng cúi đầu tự nói một câu:

“Cho nên chúng tôi giống nhau.”

Trong quá trình đó, ban đầu Kiều Sơ định ngăn cản, nhưng một mặt phải chống cực lại khát vọng mãnh liệt đột ngột này, khó lòng phân tâm được, mặt khác lại cảm thấy có lẽ Thương Kiến Diệu có thể tạo ra biến hóa khác biệt, phá vỡ cục diện hiện tại, làm cho y có chút chờ mong, cho nên cuối cùng y lựa chọn chuẩn bị sẵn sàng, ngoảnh mặt làm thinh.

Sau khi “lừa gạt” xong bản thân, Thương Kiến Diệu nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Bạch Miên.

Đôi mắt hắn lại càng trở nên tối tăm.

Trong lòng Tưởng Bạch Miên chợt sinh ra một ý tưởng cực kỳ mãnh liệt:

“Tuy mình rất khát khao món đồ phía sau cửa kia, cực kỳ muốn có được nó, nhưng mình tuyệt đối không được thể hiện khẩn cấp như vậy, cũng không được nói thẳng ra, nếu không sẽ khiến mình rất mất mặt!”

Ý nghĩ ấy lóe lên trong đầu, Tưởng Bạch Miên khẽ xoay người lại, giậm nhẹ chân:

“Các người muốn thì tự đi đi, tôi không đi.”

Thương Kiến Diệu cũng xoay người cùng hướng đó, cũng giậm nhẹ chân:

“Các người muốn thì tự đi đi, tôi không đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.