“Cổ tay có một vòng da trắng hơn những chỗ khác, chứng tỏ trước đó có đeo đồng hồ, nhưng hiện giờ có khả năng đã rơi ở đâu đó... Không thấy lỗ kim tiêm mới... Đáng tiếc, ở đây không cách nào thử máu, khó để xác định xem có hít phải khí gây mê không...” Tưởng Bạch Miên sáp tới gần, giúp Thương Kiến Diệu nhanh chóng hoàn thành việc kiểm tra.
Sau đó cô đứng thẳng người dậy, vẻ mặt nặng nề nhìn Kiều Sơ, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng:
“Đại khái là bị năng lực tương tự ngựa Ác Mộng cưỡng ép đi vào giấc ngủ. Không thể khẳng định đây rốt cuộc là do ngựa Ác Mộng làm, hay do quái vật khác.”
“Không phải ngựa Ác Mộng.” Kiều Sơ nói một cách cực kỳ khẳng định.
Tưởng Bạch Miên gật đầu:
“Ừm... Anh có biết tiếng hí của ngựa Ác Mộng là kiểu gì không?”
Kiều Sơ há miệng dường như định mô phỏng, nhưng lại cảm thấy quá xấu hổ, cuối cùng quyết định bỏ qua.
Lúc này, Thương Kiến Diệu cũng đứng thẳng dậy.
Hắn cầm đèn pin, hỏi rất nghiêm túc:
“Là thế này sao?”
Vừa dứt lời, hắn học tiếng gào hú vang dội nhất và đáng sợ nhất vừa nãy, không hề tỏ vẻ khó xử hay xấu hổ chút nào.
Đương nhiên lúc này hắn khống chế âm lượng xuống.
“Không phải.” Kiều Sơ lắc đầu phủ định không chút do dự.
Tưởng Bạch Miên khẽ nhíu mày:
“Xem ra quái vật khủng khiếp nhất trong phế tích thành phố này không phải ngựa Ác Mộng.”
Đây là chuyện mà ban nãy cô muốn xác định, liệu có phải ngựa Ác Mộng phát ra tiếng hí rất to ban nãy, khiến rất nhiều tiếng hú hét hưởng ứng theo kia không.
“Vậy là thế này chăng?” Thương Kiến Diệu liên tục bắt chước các tiếng hú tiếng gào mà lúc trước hắn nghe được.
“Cũng không phải.” Kiều Sơ đội mũ giáp không nhịn được hỏi: “Anh không thể trực tiếp học tiếng ngựa hí sao? Tiếng hí của ngựa Ác Mộng về bản chất là giống tiếng ngựa hí bình thường, chỉ khác đi đôi chút.”
Thương Kiến Diệu liếc nhìn Kiều Sơ:
“Chưa thấy ngựa bao giờ.”
Dứt lời, hắn quay người lại, cúi xuống kiểm tra các túi trên quần áo Ngô Thủ Thạch.
Đầu tiên hắn lấy ra được một huy hiệu màu đồng thau, mặt chính có phù điêu mặt người mơ hồ và một cây đao, một khẩu súng, mặt sau có gắn một con chip nho nhỏ.
Lúc trước Thương Kiến Diệu đã gặp được thứ tương tự, biết đây là huy hiệu của công hội Thợ Săn, bèn thuận tay giao cho Tưởng Bạch Miên.
Tưởng Bạch Miên không đọc nội dung trong con chip, trực tiếp cất đi.
Những gì Ngô Thủ Thạch gặp được trong nhiệm vụ hoàn thành lúc trước và lần thăm dò này ít có liên quan gì tới thứ này.
Món đồ thứ hai mà Thương Kiến Diệu tìm được là một chiếc khăn tay kẻ sọc màu lam trắng.
Chiếc khăn tay này thoạt trông khá cũ, bên ngoài sờn bóng cả lên, nhưng được gấp rất gọn gàng.
Thương Kiến Diệu giũ khăn mở nó ra, không phát hiện gì, bèn gấp lại nguyên dạng rồi nhét vào túi áo trước ngực Ngô Thủ Thạch.
Món đồ thứ ba mà hắn tìm được là một nửa miếng sô cô la màu đen được bao lại bằng giấy bạc.
Trên miếng sô cô la này rõ ràng có dấu vết hòa tan rồi đông lại, nhưng không hề tìm được vết cắn nào.
Thương Kiến Diệu đang lật xem miếng sô cô la này, Bạch Thần đột nhiên nói:
“Chắc là lúc bình thường muốn ăn thì liếm mấy cái, hoặc bỏ vào miệng ngậm một lúc.”
Cô nói với vẻ rất bình thản, dường như đã quá quen với chuyện này.
Thương Kiến Diệu vừa nghe xong, khẽ gật đầu, vừa trả lời một câu:
“Cô có cần không?”
“Ở trong phế tích thành phố này, không cần.” Bạch Thần lắc đầu.
Vật tư có thể tìm được ở nơi đây chắc chắn sẽ rất nhiều.
Thương Kiến Diệu không hỏi người khác, tiếp tục lục soát quần áo Ngô Thủ Thạch.
Món đồ thứ tư hắn tìm được là một tờ giấy được gấp cũng rất gọn gàng.
Chữ trên giấy có chút nắn nót:
“Nợ Như Hương một hộp thịt bò;
Nợ A Cương hai lần thù lao, tương đương một túi lương khô to;
Nợ lão què Trương nửa bát mỡ;
Nợ Orange một khẩu súng, mười viên đạn;
Nợ Tiểu Quang một ít thịt;
Nợ Như Hương một đóa hoa...”
Thương Kiến Diệu nhanh chóng đọc lướt qua, rồi gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong túi áo mình.
“Anh không định, trả nợ giúp anh ta chứ?” Tưởng Bạch Miên nhìn mà có chút kinh ngạc.
Nhưng Thương Kiến Diệu có làm ra chuyện gì thì cô cũng sẽ không cảm thấy kỳ quặc.
Thương Kiến Diệu đáp lời, mặt không chút biểu cảm:
“Nếu gặp được đồng đội của anh ta, tôi sẽ giao tờ giấy này và huy hiệu thợ săn cho bọn họ.”
Tưởng Bạch Miên chầm chậm gật đầu thật nhẹ, không nói gì thêm.
Món đồ thứ năm mà Thương Kiến Diệu tìm được là mười hai đồng xu ở trong túi quần Ngô Thủ Thạch.
Từ hoa văn và hình dáng của chúng nó thì hẳn là của thế giới cũ.
“Tiền xu của thế giới cũ vẫn có thể dùng được?” Long Duyệt Hồng liếc nhìn một cái, kinh ngạc hỏi.
“Dùng được, nhưng không xem mệnh giá, chỉ xem nó là kim loại gì, nặng bao nhiêu.” Bạch Thần giải thích qua.
Trong mười hai đồng xu kia, có bảy đồng màu trắng bạc, năm đồng màu vàng. Thương Kiến Diệu ngắm nhìn một hồi, rồi cho nó vào trong tầng kép của ba lô ngụy trang.
Tiếp đó, ngoài áo, quần và giày ra, hắn chỉ tìm được khẩu súng lục màu đen của Ngô Thủ Thạch.
“Ô Bắc 7, còn năm viên.” Thương Kiến Diệu phân biệt qua, rồi giắt khẩu súng này lên đai vũ trang.
Đạn này là đạn 7.62mm, không giống loại đạn bọn họ chuẩn bị khi xuất phát.
Về phần khẩu súng tự động mà Ngô Thủ Thạch đeo khi lần đầu gặp bọn họ thì không biết đã đi đâu.
Sau khi kiểm tra xong, Thương Kiến Diệu lại mặc đồ lại cho Ngô Thủ Thạch.
“Đi thôi.” Kiều Sơ thấy không tìm được manh mối gì, mất kiên nhẫn thúc giục.
Đám người Tưởng Bạch Miên không phản đối, theo y ra khỏi căn nhà bên đường này.
Thương Kiến Diệu đi cuối cùng. Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên nhảy lên kéo cửa cuốn kim loại xuống.
Trong tiếng rầm, căn phòng này bị đóng kín hoàn toàn.
“Làm thế có tác dụng gì? Người Vô Tâm biết mở cửa, đến lúc đó, đây chính là đồ ăn của bọn họ.” Kiều Sơ không nhịn được nói một câu, rồi trầm giọng nói: “Đuổi kịp!”
Thương Kiến Diệu không làm gì thêm, đi theo sau đội ngũ, tiếp tục ghì súng, chạy chậm tới một nơi trong phế tích thành phố trong bóng đêm thâm trầm này.