Thương Kiến Diệu nhìn cô, giọng nói trầm nhưng không thấp:
“Bốn người chúng ta coi như là đồng đội cùng nhiều lần vào sinh ra tử, ở trong hầu hết các tình huống, tôi nghĩ chúng ta có thể được coi là đáng tin cậy, có thể bảo vệ cánh sườn và sau lưng cho nhau, có thể cùng nhau xông lên...”
“Ngừng! Anh là máy nhại lời à!” Tưởng Bạch Miên không nhịn được cười mắng.
Đây là lời mà cô nói để hóa giải nỗi sợ hãi trong lòng Thương Kiến Diệu tối hôm qua.
Không cho tên này cơ hội để tư duy nhảy vọt, Tưởng Bạch Miên bèn vội vàng hỏi:
“Nếu đã thắng rồi, sao anh vẫn chưa chịu dậy? Ngồi khoanh chân dưới đất thoải mái lắm sao?”
Thương Kiến Diệu thành thật đáp:
“Bởi vì chân tê.”
“...” Tưởng Bạch Miên cười: “Cần tôi dìu dậy không?”
“Không cần.” Thương Kiến Diệu không hề để ý, đáp lại.
Tưởng Bạch Miên đang định nói đừng có cậy mạnh thì đã thấy Thương Kiến Diệu chống hai tay xuống đất, cơ thể lộn một cái, toàn thân trực tiếp trồng cây chuối.
Trồng cây chuối...
Sau đó, Thương Kiến Diệu lấy hai tay làm chân thoải mái và khoái trá đi tới chỗ cửa.
“...” Tưởng Bạch Miên thật sự cạn lời.
...
Lại một ngày nữa trôi qua, chín giờ sáng, trong bãi đỗ xe của khu mặt đất của công ty Sinh Vật Bàn Cổ.
“Vẫn là anh bạn cũ.” Tưởng Bạch Miên chỉ vào chiếc xe Jeep màu xanh xám đầy đủ không gian, nói: “Đã được sửa rồi.”
Cô theo thứ tự đảo mắt nhìn qua Thương Kiến Diệu đang hưng phấn, Bạch Thần im lặng và Long Duyệt Hồng với vẻ suy sút hiện rõ trên mặt, nói:
“Đã xem qua bản kế hoạch nhiệm vụ hết chưa? Có ai còn thắc mắc gì về tuyến đường của chúng ta phải đi không?”
“Không có!” Thương Kiến Diệu và Bạch Thần hô to đáp lại.
Sự câu nệ khi vừa gia nhập tổ điều tra thế giới cũ của Bạch Thần đã vơi bớt đi rất nhiều.
“Không có.” Hôm nay Long Duyệt Hồng không được to rõ như trước.
Tưởng Bạch Miên mặc kệ anh ta, mở cốp sau xe ra, chỉ vào đồ vật bên trong nói:
“Vẫn là những vũ khí trước kia, súng lục Rêu Đá, súng trường Liên Hiệp 202, Quả Quýt, súng trường tấn công Cuồng Chiến Sĩ và súng phóng lựu Bạo Quân. Ừm, vì bù đắp cho việc không đủ hỏa lực, lần này tôi đã xin được ống phóng tên lửa vác vai có thể phản bọc thép, biệt hiệu của nó là “Thần Chết“.
Đạn dược tương ứng rất sung túc, ngoài ra còn mấy loại đạn với quy cách thường thấy.
Đồ ăn nhiều hơn dự bị lúc trước, chúng ta đi trấn Thủy Vi xong thì phải mau chóng tiến vào thành Dã Thảo, tốt nhất dọc đường đi không nên lề mề trì hoãn. Tuy bên kia vẫn có nhân viên tình báo đang điều tra, dù thiếu chúng ta cũng không có vấn đề gì, nhưng cũng phải tận tâm chút, cứu người như cứu hỏa mà.
Vả lại cũng sắp vào đông rồi, khó mà tìm được đủ đồ ăn ở vùng dã ngoại...”
Sau khi dặn dò xong các hạng mục công việc, Tưởng Bạch Miên hỏi:
“Mọi người còn gì muốn hỏi không?”
Bạch Thần và Long Duyệt Hồng lắc đầu, Thương Kiến Diệu lại tiến lên một bước, đưa ra vấn đề:
“Khi nào chúng ta xuất phát?”
“... Ngay bây giờ.” Tưởng Bạch Miên nghiến răng nanh.
Bọn họ giống như lúc trước, đều tự tiến vào xe Jeep. Xe thì do Tưởng Bạch Miên lái, thông qua các tầng kiểm tra, ra khỏi cửa kim loại nặng nề, tiến vào Đất Xám.
Khác với lần trước, lần này bọn họ đều đeo kính râm, nên không bị ánh nắng mặt trời làm cho chói mắt.
Sau khi ra khỏi phạm vi quản lý của công ty, cô đột nhiên đánh tay lái, đổi tuyến đường.
“Tổ trưởng, có phải là đi nhầm rồi không?” Long Duyệt Hồng nhìn mặt trời, xác định phương hướng.
“Không hề nha.” Tưởng Bạch Miên cười đáp lại.
Long Duyệt Hồng nghi ngờ nói:
“Nhưng mà, đây đâu giống với bản kế hoạch nhiệm vụ.”
Tưởng Bạch Miên giương khóe miệng, cười rất đắc chí:
“Đó là để lừa đám người phó bộ trưởng thôi.”
“Vì sao?” Long Duyệt Hồng lại càng cảm thấy khó hiểu.
Tưởng Bạch Miên dựa theo kính chiếu hậu nhìn Thương Kiến Diệu:
“Chắc chắn giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ còn có thành viên khác trên Đất Xám, dù sao bọn họ cũng xâm nhập từ bên ngoài vào công ty mà. Tôi sợ giáo đoàn ẩn mình trong nội bộ công ty lén lút lấy được bản kế hoạch nhiệm vụ của chúng ta, nghĩ cách thông báo cho đồng bọn trên mặt đất, để bọn họ bố trí mai phục chặn đánh chúng ta.
Cho nên từ lúc ban đầu tôi đã không có ý định đi theo tuyến đường ghi trên kế hoạch rồi. Ha ha, trưng cầu ý kiến của mọi người là để thể hiện cho càng giống thật hơn thôi.”
Bạch Thần ở ghế lái phụ nghe mà như có suy nghĩ:
“Tổ trưởng, kỳ thật cô đang sợ trong cao tầng có người của giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ, nhiệm vụ lần này là cạm bẫy?”
Tưởng Bạch Miên cười cười:
“Lo trước khỏi họa mà, đa toán thắng, thiểu toán bất thắng*.”
Long Duyệt Hồng lại bất giác dùng ánh mắt sùng bái nhìn bóng lưng tổ trưởng. Thương Kiến Diệu thì khẽ ngâm nga một bài hát, dường như hoàn toàn chẳng để tâm.
Trong ánh mặt trời rực rỡ, xe Jeep rẽ ngoặt, tiếp tục chạy trên hoang dã.
...
Trong một căn phòng không người trong Sinh Vật Bàn Cổ.
Nhạc Khải Phàm, kẻ có được năng lực xóa đi một đoạn ngắn trí nhớ, đội mũ lưỡi trai, rón ra rón rén mở cửa đi vào.
Nơi đây không có ánh đèn, nhưng cũng không tối lắm, bởi vì trên những bức tường xung quanh là từng màn hình tinh thể lỏng không lớn lắm xếp liền cạnh nhau, hiển thị tình huống các khu vực khác nhau của những tầng lầu khác nhau.
Ánh sáng biến hóa, Nhạc Khải Phàm cúi đầu hô với chiếc máy móc chiếm cứ ít nhất một phần ba không gian nơi đây:
“Thánh sư.”
Giọng nói điện tử không chút tình cảm vang lên qua loa:
“Anh hãy nói cho những thành viên không bị bại lộ là trong ba tháng tới đừng có làm bất cứ gì cả.”
“Vâng, Thánh sư.” Nhạc Khải Phàm đáp lại không chút do dự.
Sau đó hắn ta ngẩng đầu lên.
Đột nhiên, hắn ta thấy trên vô số màn hình LCD trên tường nhấp nháy, rồi hiện ra hình ảnh của mình.
Có cảnh hắn ta đội mũ lưỡi trai, tiếp xúc với Hùng Minh; có cảnh hắn ta đi thang máy tới tầng 495; cảnh hắn giằng co với Thương Kiến Diệu; cảnh hắn khẽ hát một bài vờ như bình thường; cảnh hắn vội vã bỏ chạy; cảnh hắn lẻn vào một nơi nào đó, gọi điện thoại...
Con ngươi trong mắt Nhạc Khải Phàm chợt phóng đại, toàn thân căng thẳng như muốn nổ tung, nhưng lại quên phản bác.
Vài giây sau, trên màn hình này xuất hiện rất nhiều Thương Kiến Diệu:
Trong bọn họ, có đang thử nghiệm năng lực, có đang nhăn mặt với camera, dùng đèn pin chiếu tới phía trước, tán gẫu với Hùng Minh trong góc, giơ ngón tay bất nhã, đứng trồng cây chuối ở hành lang...
“Thánh sư...” Da đầu Nhạc Khải Phàm tê rần, khẽ kêu một tiếng.
Giọng nói lạnh lùng không chút tình cảm kia lại vang lên, vọng khắp căn phòng:
“Ta nói rồi, ta vẫn luôn nhìn chăm chú vào các người.”
*Đa toàn thắng, thiểu toán bất thắng: Binh pháp Tôn Tử, nghĩa là: Tính toán kĩ càng, điều kiện chín muồi thì thắng; tính toán không kĩ càng, điều kiện chưa chín muồi thì bại.
Hết quyển 2