Tầng 349 khác hẳn phần lớn các tầng lầu ở khu Sinh hoạt. Các gian phòng ở tầng này không nhiều như vậy, thậm chí có thể nói là khá ít.
Tưởng Bạch Miên vừa ra thang máy thì thứ cô nhìn thấy chính là một quảng trường cỡ nhỏ.
Ở giữa quảng trường có một luống hoa được lấp đầy bùn đất, bên trong gieo trồng các loại cây xanh có dáng vẻ khác nhau.
Mà ánh sáng từ trên trần nhà chiếu xuống ở nơi này càng gần với ánh sáng tự nhiên trên mặt đất, chứ không phải ánh sáng đèn huỳnh quang thường thấy.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn những bông hoa khác nhau với bông thì đã tàn lụi, bông còn đang nở rộ khoe sắc, rồi rẽ vào con đường bên trái, tiến vào nhà số 12 khu C.
Sau khi bước vào nơi đây là một phòng khách có bày các đồ vật như ghế sô pha, bàn trà, ghế dựa, đài phát thanh, bên trái phòng khách, nơi có nối với phòng bếp còn cách ra một khu làm chỗ phòng ăn.
Sâu trong phòng khách thì có càng nhiều phòng hơn.
Lúc này, một ông già hơn năm mươi tuổi đang ngồi trên ghế dựa cạnh cửa sổ, mượn ánh sáng đèn đường bên ngoài lật xem cuốn sách trong tay.
Mái tóc đen của ông ta còn rất dày, chỉ là xen kẽ mấy sợi tóc bạc.
Hai hàng lông mày của ông ta sắc bén như kiếm, đôi mắt khá to, nếu lùi về mấy chục năm trước, chắc chắn là một anh chàng đẹp trai không thua kém thế hệ chỉnh sửa gen là bao.
Tưởng Bạch Miên liếc nhìn ông ta một cái, khẽ cau mày, ấn công tắc ở trên tường bên cạnh.
Tách!
Đèn trong phòng sáng bừng, khiến nơi đây sáng tựa như ban ngày.
“Ba, sao ba không bật điện lên vậy?” Tưởng Bạch Miên trách một câu đầy quan tâm.
Tưởng Văn Phong hạ cuốn sách trong tay xuống, cười ha ha nói:
“Đèn đường sáng thế này, bật thêm bóng đèn làm gì? Phải biết tiết kiệm năng lượng chứ. Nhớ hồi ba còn trẻ...”
Tưởng Bạch Miên vội vàng giơ tay lên sờ tai:
“Ơ, ba à, ba đang nói gì thế? Dù sao cũng phải chú ý giữ gìn mắt!”
Tưởng Văn Phong mặc một bộ quần áo màu đen với cả hai bên trước ngực đều có túi. Ông ta đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy.
“Cái lỗ tai này của con sao còn nghễnh ngãng hơn cả ông nội con trước khi qua đời vậy!” Ông ta cố ý đi đến bên cạnh Tưởng Bạch Miên, nói to: “Còn không mau đi làm phẫu thuật cấy ghép ốc tai sinh học đi, hiệu quả so với cái bây giờ phải tốt hơn chí ít là gấp ba!”
Tưởng Bạch Miên há miệng, rồi cười khan nói:
“Không phải là con sợ mổ hay sao? Dùng tàm tạm là được rồi.”
“Có gì phải sợ?” Tưởng Văn Phong lại nhắc lại câu nói mà ông đã nói không biết bao nhiêu lần: “Lúc trước con biến đổi gen, cấy ghép tay giả sinh học thì có thấy sợ đâu?”
Tưởng Bạch Miên biện luận, vừa buồn cười lại vừa không biết phải làm sao:
“Lúc đấy con hôn mê rồi, làm gì còn biết sợ hay không nữa?”
“Không phải mổ thì cũng gây mê rồi sao?” Tưởng Văn Phong lại càng cảm thấy cô con gái nhỏ bé không để cho mình bớt lo.
Tưởng Bạch Miên im lặng vài giây, mím môi dưới nói:
“Chỉ là con sợ cái cảm giác không thể nắm chắc trong tay điều gì cả, như đã chết đi vậy.”
Không chờ Tưởng Văn Phong nói thêm, cô nhanh chóng nhìn quanh một lượt:
“Mẹ đâu ạ?”
“Công ty phát cho hai thùng táo, mẹ con lấy một thùng sang nhà anh trai con rồi.” Tưởng Văn Phong bất đắc dĩ đáp lời.
“À à.” Tưởng Bạch Miên tỏ vẻ giật mình: “Ba có cần con gọt táo giúp không?”
“Không cần, mới ăn tối không lâu.” Tưởng Văn Phong lắc đầu.
Tưởng Bạch Miên đột nhiên chỉ vào thư phòng:
“Con sử dụng máy tính của ba nhé.”
“Ừ dùng đi dùng đi.” Tưởng Văn Phong tỏ vẻ ghét bỏ.
Tưởng Bạch Miên nhẹ nhàng đi vào trong thư phòng, mở máy tính của ba lên, đăng nhập tài khoản nội bộ công ty của ông.
Bên trong công ty Sinh Vật Bàn Cổ có lắp đặt một mạng cục bộ.
Người có máy tính mà lại có quyền hạn thì có thể đăng nhập vào mạng này, xem một số tin tức chung, xử lý sự vụ của tầng cấp tương ứng.
Đương nhiên những nội dung có thể được xem và những chức năng có thể sử dụng đối với nhân viên với quyền hạn khác nhau là sẽ không giống, thậm chí đăng nhập ở chỗ khác thì cũng sẽ có những giới hạn khác biệt.
Còn với tuyệt đại đa số nhân viên của Sinh Vật Bàn Cổ mà nói, máy tính là một thứ hiếm lạ, chỉ khi đi làm mới có thể nhìn thấy, hơn nữa số lượng của chúng là không nhiều.
Tưởng Bạch Miên mượn dùng tài khoản của ba, dựa theo thứ tự thời gian xem từng nội dung thuộc loại bảo mật rất thấp.
Cô không vội vã nôn nóng, cứ lật xem như lúc bình thường.
Những tin tức trên này nhiều hơn và đi sâu hơn so với tin tức trên bản tin giờ tròn.
Cuối cùng Tưởng Bạch Miên thấy một tiêu đề:
“Báo cáo điều tra trường hợp công nhân cấp D8 Vương Á Phi tử vong.”
Tưởng Bạch Miên lập tức bấm vào, chăm chú đọc:
“... Trước và sau đó một giờ, camera theo dõi ở cửa thang máy không phát hiện người ngoài không thuộc tầng xảy ra sự việc...
... Nhiều nhân viên chứng thực lúc ấy không có ai tới gần Vương Á Phi...
... Kết quả giải phẫu thi thể cho thấy đột tử vì bệnh tim...
Kết luận: Loại trừ bị sát hại, coi như chết tự nhiên.”
Tưởng Bạch Miên vừa đọc vừa gật đầu, không khỏi cảm khái một câu nho nhỏ:
“Các loại chế độ của công ty vẫn rất kỹ càng cẩn thận mà...”
Điều này nói rõ sau khi công ty được thành lập, thì đã có chút kinh nghiệm đề phòng các loại nhân tố phá hư, bao gồm cả người thức tỉnh.
Tưởng Bạch Miên không dừng lại ở trang hiện tại quá lâu, cô nhanh chóng tắt nó đi, bấm xem các nội dung khác.
Chờ sau khi đọc hết rất nhiều thứ không liên quan, cô mới bấm vào bộ phận chữa bệnh, tra các loại tri thức về bảo vệ sức khỏe.
Trong quá trình đó, cô làm như tùy ý tìm kiếm một chút:
“Các trường hợp đột tử vì bệnh tim trong năm năm gần đây.”
Kết quả nhanh chóng hiện ra, xác suất tổng thể là nằm trong phạm vi bình thường.
Tưởng Bạch Miên xem từng dòng ghi chép một, đột nhiên nhướng mày.
Gần một năm nay, tầng 478 đã xuất hiện hai vụ đột tử liên quan tới tim mạch.
Mà tầng 478 chính là tầng nơi Vương Á Phi đảm nhiệm chức quản lý chợ Cung Ứng Vật Tư, cũng chính là nơi ông ta đột tử.
Ông ta là trường hợp thứ hai.
Từ tỉ lệ dân cư mà nói, tỉ lệ phát bệnh như vậy không được coi là cao, hoàn toàn có thể chấp nhận được, nhưng trong mắt Tưởng Bạch Miên, người vốn có suy đoán thì điều này lại rất đáng nghi.
Xem xét bản ghi chép tới trước đó nữa, tỉ lệ đột tử vì bệnh tim ở tầng 478 trở lại bình thường, mỗi năm một ca, hoặc là không có.
Tưởng Bạch Miên tắt trang này đi, bắt đầu xem nội dung khác.
Nhưng ánh mắt của cô dần dần không có tiêu cự.
“Điều này nói rõ tên người thức tỉnh kia là cư dân tầng 478? Hơn nữa còn mới thức tỉnh trong một năm gần đây?
Từ góc độ tâm lý học, một người có được sức mạnh như vậy, rất khó để không thử một lần... Có xác suất không nhỏ là sẽ trả thù mục tiêu mà mình căm thù...
Hơn nữa điều này cũng có thể nói rõ vì sao lần này giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ cần xử quyết Vương Á Phi... Theo lý mà nói, mỗi lần, chậc, khi chia sẻ phiền não thì luôn có thành viên chỉ trích người này người kia, nhưng lúc trước Thương Kiến Diệu chưa từng thấy ai chết vì điều đó cả...
Chính là vì tầng lầu nơi Vương Á Phi công tác có một người thức tỉnh của giáo đoàn, có thể hành động kín kẽ, không để lại đầu mối khiến công ty phát hiện, cho nên lần này giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ mới quyết định phải thực hiện chiêu sự trừng phạt của thần, làm cho các tín đồ tầng 495 lại càng thêm kính sợ Tư Mệnh, càng thêm thành kính và phục tùng hơn?
Vậy việc Thẩm Độ mắc bệnh Vô Tâm thì là đã xảy ra chuyện gì?
Có biện pháp thuận tiện như vậy, tại sao còn muốn để người thức tỉnh ra tay giết Vương Á Phi? Làm cho ông ta cũng nhiễm bệnh Vô Tâm có phải là tốt hơn hay không? Như vậy sẽ càng thêm bí mật, hiệu quả cũng càng tốt hơn.
Chẳng lẽ, đây không phải bệnh Vô Tâm, mà là bệnh trạng tương tự bệnh Vô Tâm do năng lực người thức tỉnh nào đó tạo nên?”
Trong đầu Tưởng Bạch Miên là vô vàn những ý tưởng, nhưng ngoài mặt thì lại tiếp tục lặng lẽ đọc tiếp.
...
Năm giờ hơn sáng sớm, Thương Kiến Diệu tỉnh dậy trong tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Lúc này, hắn không đánh răng, mà chỉ rửa mặt với nước lạnh khiến bản thân càng tỉnh táo hơn.
Sau đó hắn khoác thêm chiếc áo khoác bông dày màu xanh thẫm, cầm chiếc đèn pin thô kệch ra khỏi phòng, đi tới khu A.
Trong lúc đi, hắn ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Nơi đó có một điểm đỏ đang lấp lóe, thể hiện cho một camera giám sát.
Rất nhiều nhân viên cho rằng ngoài một vài khu vực quan trọng ra, phần lớn camera giám sát hẳn là đều đã hỏng, không sử dụng được nữa, chỉ bày ở đó cho có để làm mọi người sợ hãi. Nhưng lúc trước Thương Kiến Diệu nghe Tưởng Bạch Miên nói là sẽ đi tra camera giám sát, cảm giác camera còn hoạt động phải nhiều hơn là bọn họ nghĩ.
Hắn đột nhiên giơ tay lên, dùng đèn pin soi chiếc camera kia.
Sau đó, hắn áp sát bên tường, tiến vào góc chết.
Không lâu sau, Thương Kiến Diệu đi tới nhà Lý Trinh ở khu A.
Dựa theo quy trình đáp xong ám hiệu, hắn vào trong phòng, tìm một chỗ ngồi xuống.
Khác với những lần trước, trong buổi tụ hội hôm nay, mọi người dường như cảm thấy rất đè nén, trước khi “Người Dẫn đường” Nhậm Khiết đi ra, không một ai nói năng gì, không một người tán gẫu, không rõ là đang suy nghĩ điều gì.
Trong số đó, vợ chồng Giản Tân và Trác Chính Nguyên thi thoảng lại đổi tư thế ngồi, trông rất là bất an.
Cuối cùng “Người dẫn đường” Nhậm Khiết đi ra từ phòng bên trong, tới giữa tủ quần áo, tủ bát và giường.
Bà ta nhìn xung quanh một lượt, nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Hôm nay triệu tập mọi người tụ hội là vì có một việc cần thông báo.”
Lúc nói, cơ thể bà ta hơi run rẩy hệt như đang sợ hãi điều gì đó, nhưng sắc mặt lại vô cùng cuồng nhiệt.
Nhậm Khiết dừng lại một chút, rồi trầm giọng nói:
“Thẩm Độ định bán đứng giáo đoàn, đã bị thần trừng phạt.”