Tưởng Bạch Miên chờ một lúc, thấy email đã được gửi thành công, cô mới thở phào một hơi, ngả người ra dựa vào lưng ghế.
Tiếp theo không còn là chuyện của cô nữa.
“Chỉ hy vọng công ty xử lý xong thật nhanh vào, đừng để lại tai họa ngầm gì...” Tưởng Bạch Miên lẩm bẩm một câu, rồi nghiêng người cầm lấy bình thủy màu xanh lam bên cạnh, chuẩn bị rót đầy cốc nước của mình.
Cô cầm bình thủy lắc hai cái, phát hiện trọng lượng nhẹ hơn mình tưởng.
“Hết nước rồi à...” Tưởng Bạch Miên lắc đầu, cầm bình thủy ra khỏi thư phòng, đi vào phòng khách.
“Sao vừa về là đã trốn vào trong phòng rồi?” Mẹ cô, Tiết Tố Mai vừa thấy cô là bắt đầu càm ràm.
Tưởng Bạch Miên không để ý, cười đáp lại:
“Đây chẳng phải là con rất trung thực và tận tụy sao?”
Dứt lời, cô chuyển chủ đề:
“Mẹ ơi, kiểu tóc mới của mẹ trông đẹp đấy.”
Ở tầng 349 có nơi cắt tóc được bố trí riêng cho tầng này.
Đương nhiên các khu Sinh hoạt ngoài của những tầng ngoài tầng 349 này đều có khu cắt tóc tương tự, chỉ là khá sơ sài, thường chỉ làm các thứ cơ bản như cắt tóc, cạo đầu, đến các ngày lễ tết thì mới làm những cái như tóc quăn.
Tiết Tố Mai vô thức giơ tay sờ thái dương, mỉm cười hỏi với hàm ý:
“Vậy sao? Xế chiều hôm qua mẹ đã làm xong rồi, con về mà không thấy à?”
Khuôn mặt bà vốn không có mấy nếp nhăn, toàn thân ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, tóc uốn lượn sóng, thoạt trông trẻ hơn vài tuổi so với tuổi thực.
“Con cho ba cơ hội, không phát hiện trước mặt ba đó.” Tưởng Bạch Miên mở to mắt nói dối.
Cô chuyển đề tài sang Tưởng Văn Phong một cách thành công.
Quả nhiên Tiết Tố Mai bắt đầu nói chuyện nhà cửa, trách lão Tưởng tháng gần đây ngày nào cũng chui vào trong ruộng bông, về nhà người toàn mùi.
Tiết Tố Mai càm ràm một lúc, rồi trợn mắt:
“Tại sao mẹ lại nói với con những chuyện này chứ? Mẹ nói cho con nghe nè, Tiểu Triệu người ta rất hài lòng về con đó, sao con không tích cực lên chút?”
“Công ty chúng ta thống nhất phân phối, khi nào công ty phân phối thì con sẽ kết hôn lúc đó.” Tưởng Bạch Miên giơ “bia đỡ đạn” lên.
“Mấy đứa có thể cưới trước, không cần phải có con sớm đâu.” Tiết Tố Mai vẫn cố khuyên bảo.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên.
“Ai vậy?” Tưởng Bạch Miên hô to.
Cô nhân cơ hội thoát khỏi mẹ, chạy tới phía cửa.
Ngoài cửa là một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh xám.
Anh ta chừng ba mươi tuổi, không đeo huy hiệu trên ngực. Làn da anh ta có chút rám nắng, khuôn mặt hiện rõ vẻ phong sương.
Ở khóe mắt của anh ta có một vết sẹo khá rõ, làm cho anh ta trông khá hung ác.
“Trần Tín Ngôn...” Tưởng Bạch Miên nhận ra người này, bèn cười hỏi: “Tầng quản lý bắt đầu hành động rồi?”
Người phía đối diện là người bạn cô quen khi vừa gia nhập Bộ phận An toàn không lâu. Lúc đó, Trần Tín Ngôn cũng đã biến đổi gen thuộc tổ hành động đặc biệt.
Sau đó vì thể hiện xuất sắc trong vài lần hành động, anh ta được điều tới cụm hành động trực thuộc tầng quản lý, hiện tại anh a là đội trưởng của một đại đội hành động, cấp D8.
Trần Tín Ngôn gật đầu:
“Đúng vậy. Nhiệm vụ tôi tự phân công cho bản thân là bảo vệ nhân chứng quan trọng.”
Nói tới đây, anh ta nở nụ cười:
“Mặc dù cô thực ra không quá cần phải bảo vệ.”
“Chủ yếu là không được trang bị súng hợp pháp.” Tưởng Bạch Miên khẽ nghiêng đầu cảm ứng: “Anh dẫn theo một tiểu tổ à?”
Tuy bố trí của nhân viên cụm hành động trực thuộc tầng quản lý sẽ ít hơn bên hành động đối ngoại, nhưng dù thế nào thì một tiểu tổ cũng phải từ mười người trở lên.
“Đồng thời cũng đề phòng hỗn loạn.” Trần Tín Ngôn giải thích sơ qua.
Tưởng Bạch Miên cười nhường đường, chỉ vào phòng khách:
“Vậy anh vào đây ngồi đi, tôi đang chờ tìm hiểu tiến triển của hành động từ chỗ anh đây.”
Tiết Tố Mai đứng nhìn bên này một lúc, tuy rất tò mò không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng bà vẫn chủ động đi về phòng ngủ tránh né.
...
Trong một căn phòng, trong ánh sáng đèn pin chiếu rọi.
Nhạc Khải Phàm cầm một chiếc điện thoại có dây màu xanh đậm, cẩn thận bấm một dãy số.
“A lô.” Đầu bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
Nhạc Khải Phàm vội vã báo cáo:
“Thánh sư, hành động thất bại. Mục tiêu rất cảnh giác.”
Đầu bên kia im lặng hai giây rồi nói:
“Anh có bị lộ không?”
“Không. Tôi đúng lúc xóa đi trí nhớ hai bên tiếp xúc và chiến đấu, hắn ta không nhớ tôi có tập kích hắn, chỉ cho tôi là nhân viên đi ngang qua. Hơn nữa tôi kéo vành mũ xuống thấp, cũng có xử lý qua khuôn mặt rồi.” Nhạc Khải Phàm nói với tốc độ khá nhanh.
Đầu bên kia điện thoại lại im lặng một lần nữa, nhưng nhanh chóng hạ nhỏ giọng, nói từ tốn:
“Anh đừng áp dụng bất cứ hành động nào khác nữa. Chuyện tiếp theo tôi sẽ xử lý.”
“Vâng, Thánh sư.” Nhạc Khải Phàm lặng lẽ thở phào một hơi.
...
Chỗ giao giới giữa khu A và khu B của tầng 478.
Hai tiểu tổ thuộc cụm hành động trực thuộc tầng quản lý tách ra, bí mật khống chế khu vực này.
Người dẫn đầu xác nhận tình hình máy tạo nhịp tim, đánh giá khoảng cách với phòng của Hùng Minh, rồi ra lệnh:
“Lập tức triển khai hành động, giải quyết trong thời gian ngắn nhất, không cho mục tiêu cơ hội kịp phản ứng.”
Anh ta vừa dứt lời, bốn tổ viên hành động đeo mặt nạ phòng độc lập tức khom người xông tới phía trước.
Chỉ mất vài giây, bọn họ đã tới bên ngoài phòng của Hùng Minh.
Sau đó, một người xô cửa, một người quăng lựu đạn có chứa khí gây mê vào trong. Hai người dùng súng ngắm bắn vào bên trong, chuẩn bị cho đợt tấn công số hai.
Trong tiếng nổ rất nhỏ nghe có vẻ trầm trầm, chất khí tràn ngập ra trong không gian tương đối nhỏ hẹp này.