Trong mắt Thương Kiến Diệu, khuôn mặt Thẩm Độ đã không còn có thể nhìn ra sự văn nhã ban đầu, mà méo mó hệt như một dã thú điên cuồng.
Ánh mắt ông ta không hề có một điểm nào để có thể gọi là còn lý trí, thậm chí không còn vẻ trong suốt trong con ngươi động vật.
Vẻ đục ngầu và tơ máu dày đặc dị thường này hệt như tới từ sâu trong ác mộng của mỗi người.
Thẩm Độ ra sức giãy dụa, dẫu cho hai tay ông ta bị trói ngược ra sau, cũng đang bị hai thanh niên cường tráng ghì xuống, nhưng ông ta vẫn khiến người ta cảm giác ông ta sẽ thoát khỏi sự giam cầm, săn giết toàn bộ sinh vật xung quanh bất cứ lúc nào.
Đây là năng lực mà lúc thường ông ta không hề có.
Trong tiếng gào rít khàn khàn, Thẩm Độ bị kéo đi từng bước một, đằng sau là tiếng la khóc xé ruột đứt gan của đứa trẻ.
“Ba ơi, ba ơi...”
Trong tình cảnh như vậy, tất cả những người được chứng kiến đều giữ im lặng, vừa sợ hãi, hoảng loạn, lại sầu não, than thở.
Cuối cùng Thẩm Độ cũng bị dẫn ra khỏi khu vực Trung tâm Hoạt động, chỉ để lại những tiếng vọng của những tràng gào thét không dứt.
Thương Kiến Diệu không tỏ vẻ gì, đứng nhìn đến cuối rồi đột nhiên xoay người đi về hướng mà hắn vừa tới.
“Đó là chú Thẩm phải không? Chú ấy, chú ấy lại mắc bệnh Vô Tâm...” Long Duyệt Hồng cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này, anh ta ngóng theo phương hướng Thẩm Độ bị kéo đi, vô thức cảm thán vài câu với Thương Kiến Diệu.
Đến tận lúc này anh ta mới phát hiện Thương Kiến Diệu không ở bên cạnh.
“Ê này, cậu đi đâu thế?”
Thương Kiến Diệu không để ý tới anh ta, cứ thế rẽ vào con đường đi thẳng tới khu thang máy thứ tư.
Hắn đi tốc độ bình bình, không nhanh không chậm, dường như chỉ là vừa mới nhớ ra có việc cần hoàn thành.
Rất nhanh, hắn trở lại tầng 647, đi tới phòng 14, nơi được chia cho tổ điều tra thế giới cũ.
Tưởng Bạch Miên còn chưa về nhà, vẫn đang ở đây sử dụng chiếc máy tính duy nhất, đang gõ bàn phím vang lên tiếng lách cách.
“Làm sao vậy? Anh quên đồ hở?” Tưởng Bạch Miên cảm ứng được có người tiến vào, bèn ngẩng đầu hỏi một câu.
Thương Kiến Diệu đi đến trước bàn cô, trầm giọng nói:
“Thẩm Độ mắc bệnh Vô Tâm.”
Tưởng Bạch Miên ngẩn ra hai giây, nhớ xem Thẩm Độ là ai:
“Chính là ông chú đã dẫn anh vào giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ?”
Thương Kiến Diệu gật đầu thật mạnh.
Tưởng Bạch Miên nhíu mày thật chặt:
“Có phải sau khi ông ta biết Vương Á Phi đột tử thì rất sợ hãi, rất hoảng hốt không?”
“Còn có vẻ mờ mịt nữa.” Thương Kiến Diệu dùng cách thức bổ sung thêm để khẳng định suy đoán của Tưởng Bạch Miên.
Tưởng Bạch Miên như có suy nghĩ, gật đầu:
“Anh nghi ngờ Thẩm Độ vì định tố cáo giáo đoàn nên mới đột nhiên nhiễm bệnh Vô Tâm?”
“Đúng.” Thương Kiến Diệu không phủ nhận.
Tưởng Bạch Miên ừ một tiếng:
“Anh quay lại đây là muốn nhắc nhở tôi tới đây không nên tùy tiện điều tra, tránh cũng bị biến thành người Vô Tâm?”
“Hình tượng của người Vô Tâm đời đầu thực sự quá tệ.” Thương Kiến Diệu dường như không nghe thấy câu hỏi của Tưởng Bạch Miên, đột ngột nói ra câu này.
“Cũng đúng, biến thành người Vô Tâm như vậy thực sự quá thảm rồi.” Tưởng Bạch Miên hiểu ý của hắn, khẽ gật đầu nói: “Yên tâm, điều tôi phòng bị nhất chính là bị giáo đoàn này phát hiện. Trước mắt tôi định điều tra, chủ yếu là tìm dấu vết để lại trong các tin tức công khai, ừ, yên tâm, tạm thời tôi sẽ không tìm mối quan hệ để xem camera giám sát nữa. Chờ một thời gian, lại chờ thêm một thời gian nữa, chờ khi bọn họ không còn để ý chuyện này nữa.”
Thương Kiến Diệu đáp gọn lọn:
“Được.”
Dứt lời, hắn chuẩn bị quay người trở về tầng 495.
Tưởng Bạch Miên gọi hắn lại, suy nghĩ rồi nói:
“Đừng ủ rũ, mặc dù đây là bi kịch, nhưng có thể khiến tôi có được niềm tin không nhỏ. Bọn họ càng làm nhiều thì sẽ để lại càng nhiều dấu vết và sơ hở, sẽ càng dễ bị bắt lấy chân tướng...”
Cô ngừng lại, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Kỳ thật tôi không quá tin việc Thẩm Độ vì muốn tố cáo giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ nên mới đột phát bệnh Vô Tâm. Anh cũng nghe bản tin giờ tròn rồi đó, biết gần đây công ty phát hiện vài ca mắc bệnh Vô Tâm, thêm một ca nữa cũng thuộc hiện tượng bình thường.”
Nhiều năm trôi qua, tuy con người chưa tìm được cơ chê phát bệnh và quy luật lây truyền của bệnh Vô Tâm, nhưng chí ít cũng tổng kết ra được vài hiện tượng.
Trong đó, có một điều là:
Chỉ cần bệnh Vô Tâm xuất hiện, thì sẽ không chỉ có một ca, mà trong phạm vi nhất định, trong khoảng thời gian nhất định sẽ bộc phát ra thêm vài ca nữa, hoặc là nhiều hơn. Mà trong các ca bệnh này, phần lớn là không hề dính dáng gì đến nhau.
May mắn là sau khi bệnh Vô Tâm bùng nổ thì phải cách một đoạn thời gian rất dài mới xuất hiện lần nữa, nếu không loài người đã sớm tuyệt diệt rồi.
Loại bệnh này hệt như cái bóng của nhân loại, vào đêm không biết ẩn nấp ở chỗ nào, chờ tới hừng đông là ắt sẽ xuất hiện.
“Còn trùng hợp hơn cả việc chúng ta gặp phải Kiều Sơ.” Thương Kiến Diệu đánh giá một câu.
Tưởng Bạch Miên khẽ gật đầu nói:
“Nếu không phải trùng hợp, như vậy chuyện này có tầm quan trọng không hề bình thường rồi. Chẳng lẽ giáo đoàn Sinh Mệnh Tế Lễ đã nắm giữ được tất cả bí mật về bệnh Vô Tâm, có thể sử dụng nó để đối phó kẻ địch?
Mà bọn họ làm sao biết được Thẩm Độ định bán đứng bọn họ? Lại làm sao khiến bệnh Vô Tâm bùng phát ngay trước khi Thẩm Độ định tố cáo? Vì sao anh kể cho tôi chuyện này, mà lại không xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn?
Điểm khác biệt giữa hai chuyện này nằm ở đâu?”
Không chờ Thương Kiến Diệu trả lời, Tưởng Bạch Miên thở hắt một hơi, nói:
“Những điều này đều là vấn đề cần tự suy nghĩ, khả năng trong đó có ẩn chứa manh mối quan trọng nhất. Trong khoảng thời gian này, anh và tôi hãy suy nghĩ thật kỹ.
Thôi anh về đi, đừng có quá chủ động hỏi những chuyện có liên quan, thể hiện ra sự tò mò phù hợp là ddc rồi, lại càng đừng triển khai điều tra.”